Tấm giấy da dê mang theo tin tức của cụ Dumbledore được gửi tới vào buổi tối thứ Tư của tuần thứ hai. Ron thấy mấy chữ "Nước có ga vị chua" chỉ mật khẩu thì vô thức xoa quai hàm mình. Harry nghĩ chắc hẳn cậu ấy cảm thấy răng rất khó chịu, bởi vì chính y cũng đồng ý rằng nước có ga vị chua sẽ làm hàm răng trở nên yếu vô cùng.
Y đến văn phòng hiệu trưởng đúng theo thời gian mà cụ Dumbledore đưa ra. Sau khi được đưa lên theo cầu thang xoắn ốc chuyển động, y đi tới trước cánh cửa có vòng nắm cửa bằng đồng thau.
Harry còn chưa kịp đưa tay gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng nói của cụ Dumbledore truyền ra từ bên trong.
"Đương nhiên, Severus, thầy đi đi. Ngoài ra, thầy cần cẩn thận chút."
Đốt ngón tay của y gõ lên cửa tạo thành tiếng vang trong trẻo. Cánh cửa lập tức bật mở giống như lò xo. Ánh mắt Harry lướt qua lò sưởi âm tường, bên trong đó vẫn còn ánh lên ngọn lửa màu xanh lá cây chưa tắt hẳn.
"Chào buổi tối, Harry." Cụ Dumbledore cười híp mắt và nói: "Thầy đoán là con chắc chắn đã trải qua tuần đầu sau khai giảng một cách vui sướng."
"Vâng, thưa thầy." Ánh mắt Harry không hề dịch chuyển, thậm chí y còn không suy nghĩ xem chữ "vui sướng" của cụ Dumbledore có ẩn chứa hàm ý nào khác không. Y hỏi nhẹ nhàng: "Vừa rồi giáo sư Snape cũng ở đây ạ? Đã xảy ra chuyện gì vậy thầy, Voldemort triệu tập thầy ấy ạ?"
Cụ Dumbledore ngạc nhiên chớp chớp mắt, nhìn chăm chú vào cậu thiếu niên trước mắt một lúc lâu nhưng không hề nói gì. Rồi cụ chậm rãi trả lời: "Nói chính xác là, Voldemort vừa triệu tập một vài Tử thần thực tử mà mình tín nhiệm... Ai, thầy vừa mắc lỗi dùng từ rồi Harry, phải nói là gã vừa triệu tập một vài kẻ bầy tôi có thể lợi dụng được. Dù sao Chúa tể Hắc Ám của chúng ta cũng không trao lòng tin của mình cho bất cứ ai."
Đôi mắt của chàng trai trẻ không nén nổi mà để lộ vẻ lo lắng. Ông lão tóc bạc cảm nhận được bèn khẽ an ủi: "Severus có năng lực ứng phó với mọi trắc trở mà mình gặp phải, Harry ạ. Xem ra con rất quan tâm đến giáo sư của mình, vậy là rất tốt." Cụ Dumbledore đúng là nói lời hàm hồ một cách rành mạch. Bộ râu mép dài bạc trắng rung lên vui sướng, cụ nói tiếp: "Thế nhưng, hẳn là con không giúp được gì rồi. Bởi vì nhiệm vụ mà Voldemort giao cho Snape, chính là giám sát hành động của con, tìm kiếm bí mật ẩn giấu trên người con, bao gồm cả sức mạnh và lòng quyết tâm."
Harry nghe thế thì phát ra một tiếng cười khẩy đầy khinh miệt từ trong cổ họng: "Gã quả thật để ý đến chuyện từng bị con giết chết."
Vị hiệu trưởng già gật đầu, bình tĩnh nói: "Cho nên Harry, chớ thể hiện mọi điều con biết và sự quan tâm đối với những người con coi trọng một cách quá rõ ràng. Voldemort đâu phải một phù thủy quang minh chính đại, nhân từ mềm lòng gì. Một khi gã biết được điểm yếu của con, gã sẽ chộp lấy không chút do dự."
Harry nhớ lại câu nói của Snape mấy ngày trước, "Giả dụ như ta muốn bảo vệ mình, hay là bảo vệ trò, thì phương pháp tốt nhất chính là không biết bí mật mà trò đang che giấu." Giờ y không khỏi hiểu ra, Snape luôn nghĩ xa hơn y. Điều này ít nhiều làm chàng trai trẻ thấy có phần thất bại. Dẫu trong lòng y hiểu rõ, trung tâm của mọi suy nghĩ và xét đoán của Snape vừa vặn chính là y.
"Được rồi." Cụ Dumbledore nói với giọng vui vẻ: "Chúng ta đã lãng phí chút ít thời gian rồi, giờ là lúc nên vào việc chính. Nếu như con không thể trở về tháp Gryffindor trước giờ giới nghiêm, không chừng Filch sẽ tức giận đến mức chạy tới tố cáo với ta – dù đây là chuyện xảy ra thường ngày."
Chàng thiếu niên nhướng mày, nở nụ cười cảm kích trước quán tính bao che của ngài hiệu trưởng.
"Thầy cho rằng với một chàng trai trẻ đang trong thời kỳ trưởng thành, cảm thấy tò mò với mọi thứ là hành vi vô cùng bình thường. Ai mà không có vài trải nghiệm nghịch ngợm gây sự vi phạm nội quy trường học chứ? Bao gồm cả thầy... Á! Lại lạc đề rồi, chúng ta quay lại chương trình học thôi."
Đôi mắt xanh lam của cụ Dumbledore chứa đựng sự ung dung và thản nhiên, cụ cười khẽ và nói: "Trước hết thầy muốn dẫn con đi tìm hiểu một chút về Voldemort thời trẻ."
"Gì cơ ạ?" Harry lấy làm kinh hãi, vội vàng nói: "Con tưởng là chúng ta sẽ học Bế quan bí thuật ạ?"
"Đương nhiên, chẳng qua đấy là chuyện sau khi con đã nắm được nhược điểm của Tom Riddle." Cụ Dumbledore giữ nguyên nụ cười, hoàn toàn không để bụng về phản ứng ngạc nhiên của cậu trai trẻ. "Voldemort là một kẻ rất tự cao, gã chỉ tin tưởng chính mình. Harry, con đã nói với thầy, Voldemort sống lại hiện giờ thật ra là mảnh hồn bên trong chiếc nhẫn. Nói cách khác, tuy rằng Voldemort đã bị con giết chết, một phần linh hồn còn sót lại đã dung hợp vào Hòn Đá Phục Sinh, đồng thời báo cho mảnh hồn trong nhẫn biết mọi chuyện xảy ra sau này. Thế nhưng thầy cho rằng, Voldemort trong nhẫn sẽ không để phần linh hồn ấy làm chủ tư tưởng và cơ thể, cho dù nó cũng được coi là một phần của gã. Đây không còn là gã Chúa tể Hắc Ám mà chúng ta đã đối phó trong trải nghiệm đã qua của con nữa rồi, Harry. Nếu muốn nắm bắt được hành vi của gã, nhất định chúng ta phải hiểu được thói quen của gã thời còn trẻ trước."
"Thế nhưng con đã biết rồi, thưa thầy. Thầy đã từng cho con xem một số đoạn ký ức ngắn về Voldemort thời trẻ." Harry nhìn chăm chú vào ông lão phù thuỷ tóc bạc, nói với giọng nghiêm túc: "Con hiểu thói quen của gã. Gã thích thu thập những chiến lợi phẩm quý giá, và dùng chúng để chế tác đồ chứa những mảnh hồn mà gã tách ra. Gã che giấu rất giỏi, hồi đó các giáo sư của Hogwarts đều cho rằng gã là một học sinh tốt yên tĩnh, khiêm tốn, hiếu học, ngoại trừ thầy. Thêm nữa, gã không có tình cảm với tất cả mọi người. Với gã thì việc giết chết một mạng người chỉ đơn giản và thoải mái như giẫm lên một bụi cỏ khô thôi... Có lẽ lần trước con vẫn chưa nói rõ ràng, thưa thầy, khi đó thầy đã nói cho con biết mọi thứ thầy có thể thu thập được, rồi mới..."
"Mới chết đi?" Vị phù thuỷ già tiếp lời một cách bình thản. Thái độ không thèm để ý ấy trái lại khiến chàng trai trẻ nhất thời im lặng. Cụ Dumbledore chậm rãi đi tới bên cạnh chú phượng hoàng Fawkes khí thế phi phàm đang đậu trên giá đỡ phía sau cánh cửa, cảm khái khẽ khàng: "Quả thật, Harry à, thầy sẽ làm như thế. Vậy thì, con hãy nói cho thầy biết, thầy đã cho con xem những ký ức nào."
Harry khó mà xóa đi nét buồn đau trong ánh mắt mình, dù sao thì cái chết của cụ Dumbledore cũng là nỗi đau không thể nào phai nhạt đối với họ. Nhưng rất nhanh y đã điều chỉnh lại suy nghĩ của mình. Giờ đây vị phù thủy cơ trí của phe sáng đang lành lặn đứng bên cạnh y, không phải sao? Y thở ra một hơi dài, kể lại sơ qua về gia đình Gaunt ở nhà cổ, cảnh tượng lần đầu cụ Dumbledore gặp Tom hồi nhỏ, Voldemort trưởng thành lừa gạt lấy mặt dây chuyền Slytherin, bóp méo ký ức của ông cậu Morfin để ông ta gánh thay mình tội danh giết chết Tom Riddle cha. Và cả chuyện mà cụ Dumbledore từng cho rằng quan trọng nhất, Slughorn nói cho Voldemort nghe về Trường Sinh Linh Giá.
Cụ Dumbledore im lặng trong vài phút. Tiếp đến cụ hỏi với vẻ khó hiểu: "Thầy chưa cho con xem ký ức về ngày Voldemort rời khỏi Hogwarts à?"
Harry xem ra còn ngạc nhiên hơn. Y lắc đầu, hỏi: "Nó có ý nghĩa gì vậy? Thưa thầy?"
Vị phù thủy già không trả lời mà đi tới trước chậu Tưởng Ký, dùng đũa phép rút một sợi ký ức màu bạc ra. Nó chậm rãi xoay tròn trong chậu và tỏa ra ánh sáng yếu ớt, hình thành một loại vật chất không phải thể lỏng cũng không phải thể khí. Cụ Dumbledore ngẩng đầu lên, dưới sự chiếu rọi của tia sáng nhạt nhòa, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua hiện lên rõ ràng lạ thường.
Mỗi lần tiến vào chậu Tưởng Ký, Harry đều cảm thấy giống như bị bóng tối vô tận nuốt trọn rồi nhanh chóng rơi xuống. Mãi cho đến khi lại cảm nhận được ánh mặt trời, y mới dám chớp chớp mắt rồi mở ra. Tom Riddle đẹp trai cao ngất của năm thứ bảy đang đứng ngay cách y một bước.
Người đang đứng bên cạnh Riddle là thầy Dumbledore với mái tóc và bộ râu vẫn mang màu nâu sậm. Chỗ họ đang đứng không giống như trong lâu đài Hogwarts, mà giống với một bãi đất trống hơn. Harry nhìn thầy hiệu trưởng tóc bạc trắng bên cạnh mình, phát hiện ra cụ đang nhìn chằm chằm vào chính mình hơn năm mươi năm trước bằng ánh mắt đầy hào hứng.
"Tôi biết ngài không thích tôi... Giáo sư Dumbledore." Tom Riddle nhếch môi cười châm chọc, con ngươi màu đen lạnh lẽo giá băng, không hề có chút tình cảm nào. "Ngài vẫn luôn đề phòng tôi, giám sát tôi. Tôi muốn biết vì sao. Chỉ bởi vì vào cái ngày ngài đến đón tôi ấy, tôi đã phạm phải một sai lầm nhỏ nhặt của trẻ con ư?"
"Ta không cho rằng việc đưa người bạn đối xử không tốt với mình vào hang động trên một hòn đảo đơn độc rồi đe dọa và trừng phạt là một sai lầm nhỏ đâu, Tom." Thầy Dumbledore nói với giọng nhã nhặn, nụ cười mỉm làm thầy trông càng thêm bình tĩnh. "Trên thực tế, trước khi gặp cậu, bà Cole... Không biết cậu còn nhớ bà ấy không. Bà ấy là người quản lý trại trẻ mồ côi nơi cậu đã sinh sống. Bà Cole đã kể lại một vài câu chuyện về cậu. Đương nhiên, ta cho rằng cậu cũng không để ý đến cái nhìn của cá nhân ta, cậu có được sự cưng chiều của rất nhiều giáo sư khác."
Đôi mắt Riddle ánh lên, trong một thoáng đã khiến Harry cảm thấy gã cực kỳ giống với một con cáo giảo hoạt giỏi lừa dối và ngụy trang. Chúa tể Hắc Ám trẻ tuổi làm một động tác khéo léo để bày tỏ lòng tôn trọng một cách khiêm nhường, mỉm cười cất giọng trầm thấp: "Ngài quả thật khiến tôi không biết làm thế nào, giáo sư Dumbledore ạ. Tôi kỳ vọng có được sự coi trọng của ngài. Trong Hogwarts chỉ có mình ngài không quan tâm đến năng lực cùng sự ưu tú của tôi. Điều ấy sẽ đả kích tôi một cách tàn nhẫn. Có lẽ tôi từng phạm phải một vài sai lầm, nhưng trong mấy năm ở trường này, chẳng phải tôi đều đang thể hiện cho ngài thấy sự thay đổi của tôi sao? Tôi sẽ trở thành một người nhân hậu độ lượng hơn nữa có được thành tựu lớn lao, chứ không phải một kẻ ngu dốt chỉ biết báo thù như khi còn nhỏ."
Ước chừng là thầy Dumbledore đang thấy ngạc nhiên vì tuyên ngôn của Riddle. Đôi mắt xanh lam có thể nhìn thấu người khác của thầy nhìn vào gã trai trẻ, thầy nói chậm rãi: "Tom, cậu là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Sự tồn tại của ta có lẽ đã khiến cậu không hài lòng, như một hòn đá cản đường vậy. Nhưng nếu như cậu có thể nhìn xa một chút thì cậu sẽ phát hiện ra một hòn đá bé nhỏ nhường nào. Nó không hề đáng để nhắc đến. Nhất là khi cậu nhận ra, cậu vĩnh viễn cũng không thể có được sự công nhận của tất cả mọi người."
Hiển nhiên Chúa tể Hắc Ám trẻ tuổi rất không hài lòng với việc thầy Dumbledore vẫn chưa bị gã che mắt. Khuôn mặt đẹp đẽ tinh tế ấy như rạn nứt, cho dù gã vẫn cố hết sức duy trì nụ cười mỉm và vẻ lương thiện đáng tin cậy.
"Đối với tôi thì ngài có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, thưa giáo sư Dumbledore. Chính ngài đã dẫn tôi vào thế giới phép thuật. Ngài đã tìm được tôi, cứu vớt tôi, phát hiện ra sự khác biệt của tôi. Nếu như ngài lại cảm thấy thất vọng và ghét bỏ tôi... Không, ngài là người không có tư cách ghét bỏ tôi nhất!"
Không biết vì sao Riddle bỗng trở nên kích động. Gã không còn khoác cái hình tượng khôn khéo nhã nhặn nữa. Gã cất bước, đi một vòng quanh thầy Dumbledore, như thể đang quan sát xem đâu là vết cắt yếu ớt nhất, dễ công kích nhất. Những lời nói giá băng tuôn ra từ miệng Riddle, tràn ngập bản tính lạnh lùng tàn khốc của gã, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
"Ngài không thể buông lỏng cảnh giác đối với tôi. Thật ra là bởi tôi khiến ngài nhìn thấy phẩm chất riêng của một người khác đúng không, giáo sư Dumbledore? Một Chúa tể Hắc Ám tàn nhẫn, coi mình là trung tâm, biết cách theo đuổi quyền thế tối cao. Ha ha..."
Gã trai trẻ thấy thầy Dumbledore nhíu mày thì đắc ý ra mặt, cất giọng khôn khéo mà gian trá: "Ngay năm nay, ngài đã đánh bại Grindelwald, lão phù thủy người Đức được xưng là Chúa tể Hắc Ám. Đây là một công trạng vĩ đại đấy, giáo sư Dumbledore. Ngài sẽ được viết vào sử sách, đúng không? Gồm cả lão Grindelwald đó nữa."
Harry không kìm lòng được mà nhìn sang cụ Dumbledore bên cạnh mình, nhưng vị phù thủy già đang nhìn hết sức chăm chú vào Riddle, không hề liếc qua Harry. Y cũng chỉ có thể nuốt câu hỏi đã chực chờ trên đầu lưỡi xuống, tiếp tục quan sát Voldemort trẻ tuổi vô cùng sinh động trong ký ức.
"Hai người quả thật có vài điểm tương tự." Thầy Dumbledore trẻ tuổi hơn hiện tại một chút cất tiếng mềm mỏng, dường như hoàn toàn không để ý tới vẻ tham lam lóe lên trong đôi mắt đen của Tom Riddle trước mặt mình. Cụ nói với giọng bình tĩnh: "Thế nhưng cũng có rất nhiều chỗ khác biệt, Tom ạ. Có biết bao cách để khiến người khác ghi nhớ mình. Đạt được thông qua việc làm tổn thương người khác, là cách không nên nhất. Ta mong cậu có thể hiểu được, bóng tối có lẽ sẽ bao phủ chân trời trong nhất thời, nhưng sẽ luôn có ánh sáng xuyên thủng được mây đen."
Harry dám khẳng định Voldemort không hề nghe lọt lời của thầy Dumbledore, bởi vì nét cười trên môi gã càng đậm vẻ giễu cợt. Riddle cười gằn rồi nói như đinh đóng cột, mang theo khí phách đáng kinh ngạc.
"Dối trá. Hơn nữa toàn lý thuyết suông. Nếu như ngài muốn thuyết phục tôi, thì xin hãy dùng lý do gì thực tế hơn chút, giáo sư à. Đừng cứ mãi lôi cái gì mà yêu thương với chẳng ấm áp ra. Những thứ giả dối đến nực cười ấy tôi chưa từng có được, càng chẳng thèm để mắt."
Gã xoay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam thăm thẳm phía trên. Đôi mắt đen nhánh như đá quý dần bị dục vọng đỏ rực lấp đầy. Riddle nhìn chòng chọc vào thầy Dumbledore, ánh mắt kiên quyết và cũng vô cùng đáng sợ.
"Bây giờ ngài có hai lựa chọn, giáo sư Dumbledore thân mến. Ngài có thể nhân lúc bây giờ tôi còn chưa đủ mạnh, giết chết tôi. Hoặc là, đợi đến khi tôi đủ hùng mạnh, tôi sẽ trở về Hogwarts..."
Riddle còn chưa nói xong, tiếng nói đã bị vùi lấp bởi tiếng cười gằn trầm thấp của chính gã. Trời đất quay cuồng, Harry đã về đến văn phòng hiệu trưởng của cụ Dumbledore. Y vịn mép bàn, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch cực nhanh trong lồng ngực. Y kêu to lên với cụ Dumbledore.
"Gã muốn nói..."
"Theo suy đoán của thầy, thì hẳn là "giết ngài". Con nghĩ không sai đâu, Harry." Cụ Dumbledore gật đầu một cách bình thản, như thể đối tượng của câu tuyên ngôn ấy không phải cụ.
Sự bình tĩnh của vị phù thủy già khiến nỗi căng thẳng của Harry dịu xuống. Cụ Dumbledore như thể vừa thình lình mở một chiếc hộp vẫn luôn đóng chặt ra, tự nói một mình: "Ta đã để gã đi, như ta từng nói trước đây, ta vốn không ngờ gã sẽ thật sự trở thành Chúa tể Hắc Ám thứ hai. Đối với ta khi đó mà nói, Riddle có lẽ có tính nguy hiểm nhất định. Nhưng gã lựa chọn thời điểm ngay sau trận chiến giữa ta và Grindelwald, để tuyên bố một cách ngông cuồng với ta rằng gã sẽ bước lên con đường cũ theo đuổi phép thuật hắc ám. Không có gì để nghi ngờ, điều ấy làm ta cảm thấy gã chẳng qua chỉ là một đứa trẻ kiêu ngạo thái quá."
"Hiện giờ thầy gần như đã hiểu lý do khiến thầy của khi đó lại không cho con xem đoạn ký ức này, Harry ạ. Đây chỉ là khát vọng của Voldemort lúc còn trẻ: quyền thế, được người đời ghi nhớ, cùng nỗi bất mãn căm hận đối với thầy. Cho dù lúc này Riddle đã thể hiện ra sự độc đoán và tàn nhẫn sau này, nhưng những ký ức khác mà con đề cập tới đều có liên hệ mật thiết với Trường Sinh Linh Giá. So ra thì thông tin trong đoạn ký ức này đã trở nên không đáng kể đến."
Cụ Dumbledore ngồi xuống ghế, có vẻ còn đang cảm khái: "Thầy không thể nói rõ cảm giác của mình. Voldemort vô cùng giảo hoạt, thay đổi thất thường. Ban đầu gã cố gắng lôi kéo thầy, hoặc có lẽ gã thật sự không thể khoan nhượng với việc tồn tại một giáo sư không ưa gã. Mà một khi bị vạch trần ý đồ đích thực của mình, gã không còn kiêng kỵ mà thể hiện sự tàn nhẫn của mình ra. Một kẻ như vậy, có lẽ chúng ta có thể suy đoán bước tiếp theo gã sẽ bước sang trái hay là sang phải, thế nhưng trước sau đều không thể biết rõ được, để đi hết con đường này, hai tay gã sẽ kéo theo số mệnh của bao nhiêu người."
Nhìn ngài hiệu trưởng tóc bạc chìm vào suy tư, Harry không kiềm chế được mà nói lớn: "Con sẽ không để gã nắm vận mệnh của người khác trong tay nữa! Con sẽ không, để những người con yêu thương ra đi lần nữa!"
Vị phù thủy già ngạc nhiên trong thoáng chốc bởi lời nói của Harry. Sau đó cụ nở một nụ cười hiền hòa, trong đôi ngươi xanh lam sắc sảo tràn đầy vẻ ngợi khen và hy vọng.
"Thời gian luôn thích đùa giỡn với chúng ta." Cụ Dumbledore nói một lời hai ý, vui vẻ nháy mắt với Harry. "Mà có đôi khi thầy buộc phải đồng ý rằng, trò đùa thế này có thể khiến càng nhiều người có được niềm vui hơn."
Harry đáp lại cụ bằng một nụ cười, cũng không nói ra mối thắc mắc đã nảy sinh khi xem đoạn ký ức kia. Voldemort có hiểu rõ về chuyện giữa cụ Dumbledore và Grindelwald, rõ hơn so với ghi chép trong sách vở hay không, thì có liên quan gì chứ?
Sau khi chàng trai trẻ rời đi, cụ Dumbledore đi tới bên cạnh chậu Tưởng Ký, nụ cười ấm áp trên mặt cũng vụt tắt. Cụ lại nhìn chăm chú vào đôi mắt đen quỷ bí giữa những hình ảnh không ngừng biến ảo đang trôi nổi trong đó.
Đôi ngươi màu đỏ đáng sợ hệt như ngưng đọng lại từ máu tươi được khảm trong hốc mắt của Chúa tể Hắc Ám. Gã đàn ông mặc áo choàng dài chậm rãi vuốt ve đầu của con rắn trắng to lớn, tiếng nói không chứa chút cảm xúc nào: "Nói vậy là, hiện giờ anh vẫn chưa thu thập được bất cứ tin tức có ích nào để mang đến cho ta, phải không Severus?"
"Đúng vậy, thưa chủ nhân của tôi." Snape cúi gằm mặt, bày ra dáng vẻ hèn mọn và sợ sệt. Hắn biết điều này sẽ khiến Chúa tể Hắc Ám thỏa mãn. Hắn trả lời một cách thận trọng: "Dumbledore bảo vệ thằng nhóc đó rất kỹ, mà mối quan hệ giữa tôi và nó... Lại cực kỳ gay gắt."
Voldemort không nói gì một hồi lâu. Snape khống chế vẻ mặt và đầu óc của mình, hệ thần kinh căng thẳng phòng ngừa Triết tâm trí thuật thình lình ập tới. Bàn tay giấu dưới áo chùng của hắn lặng lẽ siết chặt, xoa dịu sự căng thẳng đang dần lan ra.
"Thật khiến người ta thất vọng, Severus ạ." Rốt cuộc Chúa tể Hắc Ám cũng mở miệng, trong giọng nói thế mà lại không có sự trách móc, đúng là kỳ tích. Trái lại, giọng gã lại mang vẻ lười nhác và tiếc nuối: "Mong là lần sau anh có thể mang đến cho ta tin tức tốt hơn. Đi đi, tiện thể gọi Narcissa vào."
"Đương nhiên, thưa chủ nhân của tôi..." Snape khom lưng với dáng vẻ đầy lo sợ, bày tỏ nỗi áy náy của mình. Hắn chậm rãi lui ra, mãi cho đến khi rời khỏi tầm nhìn của đôi mắt đỏ máu ấy thì mới đứng thẳng lên, cau mày, đôi môi mỏng mím lại thành một nét cứng nhắc. Snape có một dự cảm không tốt cho lắm, nếu như lần triệu tập tiếp theo hắn không thể chứng minh được tác dụng nên có của mình, thì Chúa tể Hắc Ám sẽ dùng đến những thủ đoạn tàn nhẫn để bức bách và vắt kiệt mọi thứ hắn có, không giữ lại chút gì.
Narcissa đi tới trước mặt Chúa tể Hắc Ám tóc đen, hai vai đã không tự chủ được mà run rẩy. Không đợi bà mở miệng, Voldemort đã đứng dậy khỏi ghế, bước thong thả đến bên cạnh bà rồi cất tiếng nói thân thiết dịu dàng đến nỗi Narcissa có ảo giác như có một cây kim đang không ngừng đâm vào tim bà.
"Nhiệm vụ mà ta giao cho Draco, nó hoàn thành thế nào rồi?"
"Ôi thưa chủ nhân..." Người phụ nữ yếu đuối không chịu đựng nổi đau đớn nữa, nức nở khe khẽ: "Draco không có khả năng giết được Dumbledore, thưa chủ nhân. Cầu xin ngài, tôi chỉ có một đứa con trai này..."
"Đừng lo lắng, Narcissa." Đầu ngón tay trắng xanh của Chúa tể Hắc Ám đặt lên bờ vai đang run khẽ của người phụ nữ, giọng nói đầy vẻ săn sóc và thấu hiểu: "Gần đây ta đã suy nghĩ chút, đối với một cậu trai mười mấy tuổi, thì nhiệm vụ này quả thật có hơi nặng nề."
Narcissa không thể tin nổi mà ngẩng mặt lên, nhìn chòng chọc vào nụ cười dịu dàng nhưng lại càng tàn nhẫn hơn treo trên khuôn mặt tuấn tú của Voldemort.
"Đổi lại, ta sẽ cho Draco hai lựa chọn, Narcissa à. Nên làm thế nào, ta tin là Draco sẽ đưa ra lựa chọn của chính nó."
– TBC –
Thế là toi đã đào cái hố này được hơn 1 năm rồi đấy uhuhu Ráng lên nào!!!