Edit: Trang Nguyễn
"Sao hai người nhanh vậy?" Cha Chu vừa mừng vừa sợ: "Không bị thương chứ?"
"Không có, không có, mau đến ăn."
Hai người bọn họ tìm đến sớm nhất, đợi cả nhà ăn non, mới thấy người sống sót lục tục ngo ngoe đi lên, nhưng nhân số ít một mảng lớn.
Mẹ Chu nhìn có chút sốt ruột: "Nếu không tôi xuống dưới một lần nữa." Cũng không phải người sống trong tháp ngà voi, bà rất hiểu những người kia ở lại dưới mặt đất làm gì, cứ như vậy, nói không chừng lần sau đi sẽ chẳng còn gì nữa.
"Để con đi, con đi nhanh hơn." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Du Hành lại đi xuống, anh cũng không đi đến thành mỹ thực, mà cẩn thận tiếp tục đi xuống. Anh làm ra một con rối thế thân đơn giản tiến lên phía trước dò đường, càng đi xuống dưới, cầu thang bị hủy hoại biến hình nặng nề, trên đường mặt tường tấm cách ly chọc ngược ra, trần nhà cũng biến mất có chỗ còn treo vắt vẻo, anh xuất ra mười vạn phần cẩn thận, từng chút vượt qua những chướng ngại vật kia. Đợi đến lúc trở lại sân ga trước đó, đầu anh đã đầy mồ hôi.
Trường hợp xấu nhất, nếu đại sảnh không cách nào dung thân, anh cảm thấy có thể thoát đi từ đường hầm, nếu như có thể đi ra ngoài đến được điểm dừng chân của trạm tàu điện khác... thế thì có thể được cứu trợ rồi. Đương nhiên, đây cũng đánh cược một trận, rất có thể nơi đi đến tiếp theo cũng là trạm tàu điện bị phong bế như vậy, thế nhưng nếu quả thật đến bước đường cùng, cũng chỉ có thể đánh bạc.
Lúc trở lại đại sảnh, đã nửa tiếng sau, cha mẹ Chu sốt ruột muốn chết, mẹ Chu còn xuống dưới tìm anh, không tìm được anh, vừa nhìn thấy anh đã khóc.
"Con đi đâu vậy, đi đâu vậy hả? Mẹ còn tưởng con..."
Du Hành chỉ nói sau khi mình lấy được đồ ăn đi ra bên dưới nhìn đường, anh nói ý nghĩ của mình cho cha mẹ nghe, chuyển dời lực chú ý của bọn họ.
Cha Chu cũng nghĩ đến chuyện lâu dài: "Chủ ý này của con... chỉ có thể làm đường lui cuối cùng thôi." Ông nhìn bốn phía chung quanh một vòng, đối với chỗ tránh nạn tạm thời tràn đầy nguy cơ này cũng không ôm quá nhiều hy vọng, có thể thông qua đường hầm chạy trốn, cũng vô cùng nguy hiểm.
"Nếu đi đến phía trước đột nhiên sụp —— "
"Cho nên bây giờ chắc chắn không đi, chúng ta chờ cứu viện, bây giờ đồ ăn cũng còn đủ ăn." Du Hành nói, đem ba lô đầy túi dấu sau lưng người một nhà: "Mẹ, con tìm được một ít quần áo trong cửa hàng quần áo, cha mẹ mặc vào đi." Anh mở một chiếc túi lớn khác ra, bên trong quả nhiên là mấy bộ quần áo, có cả áo khoác mỏng và giày.
"Ôi, mẹ quên mất quần áo luôn, vẫn là A Tinh thông minh." Xuống đến thành thương mại, trong mắt trong lòng đều là đồ ăn, thật đúng là đã quên chuyện đêm qua mình ngủ trong lạnh lẽo.
Người một nhà thay quần áo, quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều. Trong đêm nay, bọn họ dựa vào ba túi đồ ăn, mặc thêm vài chiếc áo khoác mỏng đầu mùa hạ, còn đắp thêm mảnh vải lớn treo cửa sổ con trai kéo đến, cuối cùng cũng an lòng một chút.
Ban đêm lúc ngủ, Du Hành đột nhiên nghe được tiếng bò động, anh tưởng rắn, vội nhìn, nữa híp mắt dựa vào ánh sáng lập lòe trên đỉnh đầu nhìn bốn phía, nhìn thấy một đội bóng đen nho nhỏ từ bên trái phía trước bò qua, thoạt nhìn như chuột. Anh thở phào một hơi.
Trong đại sảnh chiếu sáng đèn vụt sáng mờ ảo, chiếu rọi một sảnh người sống sót đang nằm cùng kiến trúc tan hoang lộ, hài cốt... lộ ra sự u ám. Hơn nữa thời tiết nóng bức, cho dù độ ấm dưới mặt đất thấp, cũng không có khả năng bảo tồn được thi thể người chết, cho nên mùi xác chết thối rửa theo gió chạy tán loạn trong thông đạo, thể nghiệm mùi vị này rất kém.
Dưới điều kiện như vậy còn có thể ngủ được, không phải tố chất tâm lý vượt qua thử thách, mà là quá mệt mỏi không chịu đựng nổi, nếu không cũng là thần kinh không ổn định.
Không ít người mất ngủ, Du Hành đột nhiên ngồi thẳng như vậy, biên độ động tác này cũng không lớn, nhưng vẫn khiến một ít người chấn kinh, thoáng chốc còn có người nhảy dựng lên: "Động đất!"
Rào rào làm tỉnh một đống người, sau khi phát hiện không có động đất, trước oán trách người chưa có gì đã kêu gào có động đất kia, nữ sinh kia cũng biết mình chim sợ cành cong, không muốn bị người chỉ trích, vì vậy chỉ một ngón tay: "Là hắn gạt tôi!"
Du Hành nghe ngẩng đầu nhìn lại: "Là tôi nói với cô có động đất?"
"Thế sao đột nhiên cậu lại động đậy lung tung? Còn nói không phải cậu!"
Anh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn cô: "Tôi đổi tư thế ngồi một chút, chính là động đất?"
Nữ sinh giận đến đỏ mắt, cậu cậu cậu chỉ vào Du Hành, những người khác xem xét thì ra chẳng có gì, nhao nhao tản đi.
"Có phải muốn đi WC không con?" Cha Chu hỏi con trai, cho rằng anh muốn đi toilet.
"Không phải, con thoáng cử động tay chân một lát thôi."
"Nha. Thế ngủ đi." Cha Chu vỗ vỗ bờ vai anh, tròng mắt hơi híp lại rồi ngủ mất.
Du Hành văn vê dụi mắt cũng định tiếp tục ngủ, đang ngủ anh cảm thấy chân ngứa một hồi. Cảm giác kia vô cùng ngứa ngáy, giống như ngay lúc đó núi lửa bộc phát, vừa đến nhanh lại vừa hung mãnh, ngứa đến mức anh đạp chân một phát thoáng chốc bị đánh thức.
Anh ngồi xuống xem xét chân của mình, chỗ ngứa ngay chỗ cổ chân, vừa nhìn thấy đỏ một mảnh, đó là vừa rồi anh trong lúc ngủ mơ không tự giác cọ cọ đấy, nhìn kỹ lại đều là bong bóng, bong bóng kia không phải phù ở phía trên, mà là chìm bên trong, sờ tới sờ lui làn da vẫn thấy bằng phẳng.
Thật sự quá ngứa rồi! Anh lấy thuốc mỡ từ trong ba lô thoa lên một tầng, lúc anh đang bôi thuốc, cha Chu cũng thoáng run một phát rồi tỉnh lại.
"Cha, sao vậy?"
"Miệng vết thương có hơi ngứa." Cha Chu mơ màng trả lời, đưa tay gãi gãi chân. Du Hành theo động tác của ông, nhìn sang "Cha, cha kéo ống quần của cha lên cho con xem thử."
"Không có việc gì, cha chỉ ngứa một chút, không gãi trúng vết thương đâu, đừng lo lắng." Cha Chu an ủi anh: "Cha chỉ xoa xoa nhẹ." Du Hành yêu cầu lần nữa, ông mới đưa tay kéo ống quần lên, đập vào mắt hai người, chính là từng mảnh hạt mụn hồng ngập nước.
Du Hành lại bảo cha Chu kéo ống quần lên nữa, một mảnh bong bóng kia kéo dài đến hơn đầu gối. Cha Chu cũng biết chuyện không ổn, ông khẽ rút vạt áo ra rồi kéo ngược lên, phía dưới rốn đều là hạt mụn.
Thoạt nhìn giống hệt như đúc bong bóng trên người Du Hành, chỉ là nghiêm trọng hơn rất nhiều. Cha Chu sững sờ nói: "Trách không được cha cảm thấy ngứa ngáy." Ông chỉ nghĩ, hoàn cảnh ở đây dơ dáy bẩn thỉu, lại không thể tắm rửa, nên trên người có ngứa một chút cũng bình thường. Hơn nữa chân ông bị thương, ngứa cũng là chuyện thường, thật sự không thể tưởng tượng nổi trên người ông lại nổi lên hạt mụn bong bóng buồn nôn đến thế.
Du Hành ngồi cạnh nhìn bong bóng trên chân cha Chu và mình, những bong bóng kia chìm dưới làn da, thoạt nhìn rất giống nguyên một đám lổ thủng bong bóng, chỉ cần nặn một cái, đều là nước đấy.
Anh lại nắm cổ tay cha Chu bắt mạch, quan sát lưỡi và mí mắt, cùng vị trí bạch huyết... vừa rồi anh bắt mạch cho mình cũng không rõ, bệnh trạng cha Chu nặng hơn, càng cần quan sát.
Loại tình huống này... giống như dịch chuột, lại có khác biệt rõ ràng, anh đào rỗng trí nhớ trong đầu tất cả các bệnh án và bệnh chứng liên quan đối chiếu một lần, có rất nhiều triệu chứng tương tự, thế nhưng luôn luôn có sự khác biệt, vậy thật không có đối chiếu xác thực rồi!
"Sao rồi con?" mẹ Chu vội hỏi: "Con biết xem sao? Mới học một năm..." Đại học con trai theo học chính là học y, nhưng chỉ mới một năm thật có thể xem bệnh à?
Quả nhiên bà thấy con trai lắc đầu, mẹ Chu lo lắng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Cứu viện sao còn chưa đến nữa chứ? Thứ này lan thành từng mảng như thế, thật lo lắng chết người mà." Bà còn không biết trên cổ chân Du Hành cũng có bong bóng mọc dài ra, bằng không càng lo lắng hơn nữa.
Phát hiện trên người người nhà có loại bệnh trạng này, trong lòng Du Hành cũng sốt ruột, trong nhẫn trữ vật của anh chỉ có thuốc tây - thuốc pha chế sẵn, trước anh pha chế ra một phần thuốc định chính mình uống.
"Để cha uống trước đi, nha?" Cha Chu hãi hùng khiếp vía đấy, chỉ sợ con trai uống xong gặp phải sự cố.
"Con uống trước, nhìn xem còn có thể điều chỉnh lại." Du Hành uống xong, sau mười lăm phút, anh cảm thấy vết ngứa trên chân có dấu hiện giảm bớt, lại quan sát một hồi, lúc này mới phối một phần thuốc khác cho cha Chu, liều lượng thuốc đều có điều chỉnh, còn cho thêm thuốc hạ sốt.
Cha Chu bắt đầu sốt nhẹ rồi, ông nhận thuốc rồi một ngụm nuốt xuống, lại ngửa đầu uống hết nửa bình nước khoáng.
"Sao rồi sao rồi? Cảm thấy có chuyển biến tốt đẹp không?" Mẹ Chu hỏi.
Cha Chu an ủi bà: "Có! Có! Tôi cảm thấy tim không còn đập nhanh như nãy giờ nữa. Bà nhanh ngủ đi, bây giờ mới hơn bốn giờ à."
"Sao tôi có thể ngủ được? Ông ngủ đi! A Tinh, con cũng ngủ đi, mẹ trông hai cha con cho."
"Lại chờ một chút." Du Hành còn lấy bao kim châm ra, định châm cứu trên người mình, nhưng làm cha mẹ Chu bị hù dọa sợ hãi.
"Đừng đừng đừng! Sao có thể đâm loạn như thế!" Hai vợ chồng cũng không dám đưa tay ngăn cản, sợ sơ sẩy một chút con trai bị đâm chết mất: "Mau rút kim châm ra." Vẫn câu nói đó, con trai mới lên đại học năm nhất, muốn nói có thể phối chút giảm sưng, giảm đau, hạ sốt gì đó... bọn họ còn có thể tin một chút, nhưng thật sự cầm kim châm cứu trên người, hai ông bà nghĩ cũng không dám nghĩ! Nếu châm cứu sai, như vậy chẳng phải người xong đời rồi sao?
"Cha mẹ không có việc gì, con tự thử xem trước, có hiệu quả sẽ giúp cha châm cứu."
Anh làm vậy càng khiến cha Chu gấp gáp, vội vàng kéo tay áo: "Đâm cha náy Thân thể con vừa nhỏ lại yếu, sao có thể đâm loạn được chứ? Ôi cha nhớ con còn chưa học qua khóa châm cứu kia mà, chẳng lẽ cha nhớ lầm rồi sao?" Khuyên can mãi, Du Hành chính là không muốn, không nên châm cứu trên người ông.
Không có cách nào, hai vợ chồng đành phải nhìn chung quanh, sợ có đá tảng gì đó rơi xuống, làm hư chuyện của con trai.
Sau khi thăm dò mấy châm, Du Hành cũng hơi nắm chắc, anh hạ châm nhanh hơn, sau một giờ, anh hơi mắc ói, bỏ chạy sang bên cạnh ói ra.
Thứ ói ra đều đen sì sì, vô cùng thối. Anh cấm cát đá đem chôn lại... sau đó trở về bên cạnh cha Chu ghim kim.
Cha Chu cũng ói hai trận, sau đó nói vô cùng mệt, tròng mắt hơi híp liền ngủ mất rồi. Lúc này Du Hành cũng vô cùng mệt mỏi, vì vậy nằm xuống ngủ một thoáng. Anh ngủ không bao lâu, người sống sót đều kêu ngứa, kêu đau đớn, vô cùng ồn ào.
"Nhanh mau gãi lưng giúp tôi, ngứa chết tôi rồi!"
"Híz-khà-zzz đau quá!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Chảy máu, anh kéo quần áo lên cho tôi xem."
"Ồ đỏ một mảnh rồi, sớm biết vậy không gãi rồi..."
Đại sảnh khắp nơi đều có âm thanh như vậy, Du Hành thức dậy, trước kiểm tra tình hình cha Chu, ông đã bớt sốt, nhưng bong bóng trên người không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, ngược lại thoạt nhìn càng nhiều nước, tình huống không quá lạc quan. Lại nhìn bệnh trạng của chính mình, không chuyển biến tốt cũng không chuyển biến xấu.
Mẹ Chu lo lắng: "Chân con thế nào rồi, cho mẹ nhìn? Bệnh trạng của con nhẹ hơn một chút, may mắn." Bà sờ trán chồng, hơi nghiêng đầu ra hiệu với Du Hành: "Bên kia hình như cũng xuất hiện vấn đề giống như vậy rồi."
Du Hành gật đầu, lại lấy điện thoại di động ra khởi động máy báo động, ý định hỏi thăm tiến độ. Gọi ba lần đường dây đều trong trạng thái bận, bây giờ gần sáu giờ sáng, vậy mà đường dây còn bận. Mặc dù trước mắt anh không rõ tình huống bên ngoài, nhưng anh đoán có lẽ không tốt lắm.