Edit: Trang Nguyễn
Du Hành vội vàng gục xuống, một tay nắm chặt mẹ Chu mẫu, một tay gắt gao bắt lấy vòng bảo hộ bên người, lúc phát giác vòng bảo hộ rung động, anh lập tức trở ngược bắt lấy bậc thang, vẫn luôn ôm mẹ Chu, mặc dù chân cha Chu bị thương, thế nhưng sức lực vẫn con, vì vậy hai người đàn ông cha lôi kéo con con lôi kéo cha, đơn giản chỉ cần chịu đựng qua một trận xóc nảy kịch liệt này.
Từ không trung bốc lên vô số mảnh vụn cùng bụi đất, khiến người không cách nào mở mắt ra nổi. Du Hành lấy đao từ trong nhẫn trữ vật, dùng đao cắm vào khe hở nơi cầu thang thay cho ngón tay đã mất lực, ổn định thân hình.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, trong lúc ba người nhà họ Chu bị vung tại chỗ, thật vất vả cầu thang mới cố định lại lần nữa, từ từ trạm tàu điện cũng ngừng chấn động, ba người đã dính đầy bụi đất, cha Chu đứng chắn trước con trai và vợ nên vết thương càng chồng chất.
"Chúng ta mau đi lên đi!" Ba người giúp nhau dắt díu nhau tiếp tục đi lên, cầu thang bị hủy thành vài đoạn, thang cuốn rớt bên cạnh càng thảm hại hơn, hầu như bị hất tung ra, có thi thể người kẹp ở giữa, khiến người không đành lòng nhìn lại.
Cuối cùng leo ra đầu cầu thang đến đại sảnh, Du Hành thấy khắp nơi đều là người chạy trốn, đặc biệt là mấy hướng lối ra, chen chúc một lượng lớn hành khách, chen lấn xô đẩy nhốn nháo cả lên.
"Cha, cha ở đây đợi một chút, con đi xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì." Anh kín đáo nhét ba lô của mình cho cha Chu, bên trong có đồ ăn và một ít thuốc: "Cha giữ đi, bên trong có thuốc tiêu viêm và giảm đau."
Cha Chu biết con trai đi ra ngoài rất hay đeo ba lô, nhưng cũng không biết bên trong vậy mà còn có thuốc? Nhưng bây giờ cũng không phải lúc tìm hiểu kỹ: "Con đi nhanh đi, cẩn thận một chút."
Du Hành bước nhanh chạy đến mấy lối ra của tàu điện ngầm xem xét, ở đây đều chật nít hành khách.
"Bị bịt kín rồi!"
"Trời ạ sao đều bị ngăn chặn hết thế này? Mau báo cảnh sát đi!" Phải biết lối ra tàu điện ngầm có cầu thang hoặc thang cuốn, "Ngăn chặn" này cũng không phải đầu cầu thang bị ngăn chặn, mà cầu thang cuối cùng đã bị tảng đá lớn kẹp lấy xe hỏng, cũng không biết tảng đá lớn này từ đâu lăn xuống. Trong đó nghiêm trọng nhất chính là lối ra H không ai qua được, đá tảng chồng chất mở rộng đến đại sảnh.
Tất cả đều quá khó tin nổi! Cho dù đất sụp, cho dù động đất, tàu điện ngầm dưới mặt đất này cũng không phải làm từ đậu hủ đâu chứ! Hơn nữa xác suất tất cả lối ra đều bị ngăn chặn như vậy, cũng quá cao rồi!
Quá mức trùng hợp chính là có quỷ!
Anh lấy điện thoại di động gọi báo nguy, thế nhưng đường dây bận, điện thoại cấp cứu cũng rơi vào trạng thái bận không cách nào liên hệ được.
Lúc anh trở lại bên người cha mẹ Chu, mẹ Chu đã tỉnh lại, nhưng tinh thần thật không tốt, cha Chu đã uống thuốc, còn dưới sự trợ giúp của mẹ Chu đơn giản băng bó vết thương tạm thời.
"Sao rồi con?" Cha Chu chờ mong hỏi: "Nhân viên cứu hộ đến chưa?"
Du Hành lắc đầu: "Không có, toàn bộ đường dây điện thoại đều bận, tất cả lối ra đều bị ngăn chặn."
Cha Chu ngẩn ngơ: "Cái này, điều này sao có thể?!" Cho dù có mua vé số cũng không có xác suất thế này!
"A!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trong lúc nói chuyện dư chấn lại tiếp tục, từng mảng lớn trần nhà rơi xuống, Du Hành vội vàng đỡ mẹ Chu và cha Chu cùng nhau tránh né.
Lần này động đất kéo dài gần mười phút, khiến không gian sinh tồn nơi đại sảnh đè ép càng ngày càng ít đi, hơn nữa rất rõ ràng nhìn ra được, lối ra càng chắn càng dày hơn nữa!
Thật vất vả bấm điện thoại báo động, chỉ nghe bảo bọn hắn kiên nhẫn chờ đợi, bảo vệ tốt bản thân.
"Lực lượng cứu hộ toàn thành phố đã phái đi hết rồi! Bộ đội cứu biện thành phố gần đây cũng sẽ đuổi đến sau ba tiếng nữa!"
Du Hành nói những tin tức này cho cha mẹ Chu, cha Chu thở dài một hơi: "Vậy là tốt rồi, cha nhớ thành phố X bên cạnh có bộ đội đóng quân, chờ bọn hắn đến là tốt rồi!"
Mẹ Chu xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng nói: "Sao đột nhiên lại gặp phải đất sụt lún? Bốn làn xe đang êm đang đẹp đây này!" Bốn làn xe rộng bao nhiêu? Thoáng chốc đều bị đình trệ, cùng một thời gian cả con đường đều thét lên, trời không động mà đất.... Có trùng hợp cũng không trùng hợp đến thế!
Thảm nhất chính là, sau khi rơi xuống trạm tàu điện ngầm vậy mà gặp phải động đất, thật sự trùng hợp muốn mạng người mà.
Nghĩ đến những chuyện này, anh đã cảm thấy trong lòng kinh hoàng rồi.
Mẹ Chu cũng không dám nghĩ, ngược lại nói đến chuyện Du Hành: "A Tinh, nhờ có con." Con mình thật sự nhìn chỗ nào cũng đều tốt, ngoại trừ không thích đám đông, không thích đến trường học, nhưng lại vô cùng xuất sắc. Gặp được chuyện như vậy, lâm nguy không lo sợ, làm cho bà vô cùng vui mừng.
"Đúng rồi, sao bên trong ba lô của con có thuốc?" Cha Chu hỏi.
"Con muốn đem."
Được, muốn đem thì đem, cha Chu xoa xoa đầu anh: "Được được, đem thì đem." Du Hành kiểm tra lại miệng vết thương của ông một lần, lắc lắc chân, rồi trở ngược vuốt vuốt.
"Ôi chao, thật không ngờ, cha cảm thấy chân thoải mái hơn nhiều. Con cha thật không tồi nha!"
Sau một phen rối ren, người một nhà đều mệt mỏi, lúc này đã 0h đêm, vì vậy cả nhà dựa vào nhau ngủ. Chỉ là ngủ đều cảm thấy hơi lạnh, mặc dù đang mùa hè, thế nhưng bên trong tàu điện ngầm râm mát, hơn nữa ở đây... những thi thể kia, mẹ Chu nhát gan hơn, cảm thấy thật lãnh lẽo.
Bà xoa xoa cánh tay, càng nhích gần đến bên cạnh chồng mình hơn.
Bên ngoài quả thật rơi vào hỗn loạn, phòng ốc sụp đỗ, con đường đứt gãy xuất hiện vũng hố tử thần, tất cả đều xuất hiện quá mức đột ngột. Tai nạn lại xảy ra vào lúc ban đêm hơn mười giờ tối, quần chúng đều không cách nào kịp thời chạy thoát, thực thi công tác cứu hộ cũng không cách nào triển khai tốt hơn, nghiêm trọng nhất chính là, tòa cao ốc thị chính và chi đội phòng cháy chữa cháy nằm trong phạm vi tai họa, chỉ huy rơi vào tê liệt.
Chính phủ địa phương đã xin sự trợ giúp từ bên ngoài, lực lượng cứu viện gần đây nhất cũng phải cách ba tiếng sau mới đến, trước mắt phương án cứu viện đã hình thành sơ bộ, chờ gió đông đến, bây giờ trước mắt chỉ có thể thực hiện cứu hộ dân chúng những chỗ dễ dàng.
Đến ngày hôm sau, tầng dưới tàu điện ngầm lại có thêm người sống sót đến nữa, trong đó có mấy nhân viên công tác trong tàu điện ngầm, mọi người cùng nhau bàn bạc đối sách. Bọn hắn có ý định đào con đường ra ngoài, thế nhưng chuyện này quá khó khăn. Cho dù bọn hắn tìm được một ít công cụ sắt thép từ trong đống phế tích, cũng chỉ có thể nạy ra một tia nửa điểm, thậm chí còn khiến đá tảng lõm xuống, may mắn đều chạy trốn nhanh, bằng không hậu quả không thể lường được.
Thế nhưng chỉ một lần đã lõm xuống kia đã dẫn phát tai nạn tiếp theo không chỉ có như vậy, tảng đá lớn từ trên cầu thang lăn xuống, nảy sinh ra chấn động khác, trên trần nhà còn rơi xuống một trận mưa bùn cát trong chốc lát, khiến mọi người cả kinh không dám ra tay đào bới gì nữa. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Con mẹ nó đây là công trình bã đậu à?! Nhìn xem, nhìn xem! Những hạt cát này!" Có một người sống sót vô cùng tức giận vung nắm cắt trong tay: "Thứ này dùng để xây dựng tàu điện ngầm à? Đây là từ kho cát cho thiếu nhi chơi hả!"
Sắc mặt mấy nhân viên tàu điện ngầm xanh mét, một nhân viên trong đó còn nói: "Vị hành khách này, cũng không phải chúng tôi xây dựng tàu điện ngầm này..." Ông có trút giận với chúng tôi cũng vô ích, hắn cũng không dám nói câu sau, bởi vì vị hành khách kia nghe nửa câu đầu càng phẫn nộ hơn nữa.
Hắn hất tung nắm cắt đến trên người nhân viên kia, bước đến: "Ý mày là chuyện không liên quan đến bọn mày? Đó là tao sống khổ tám đời mới ngồi tàu điện ngầm của bọn mày sao?!"
"Ăn ít đồ đi." Du Hành mở ba lô ra hiệu cha mẹ Chu cầm.
"Hai cha con ăn đi, mẹ không đói bụng." Mẹ Chu khoát khoát tay.
Cha Chu cũng nói: "Cha cũng không đói bụng, A Tinh, bà xã hai người ăn đi."
"Ăn đi." Du Hành đưa đồ đạc đến tay hai người: "Phía dưới này không phải còn có thành thương mại sao? Đợi ăn hết đồ ăn thì xuống dưới lấy."
Cha Chu nghĩ tới: "Đúng đúng, nếu không bây giờ cha xuống lấy, cũng không biết đường có bị chắn hay không..."
"Để con đi!" Du Hành ngăn cản ông: "Chân cha bị tổn thương còn chưa khỏe."
Du Hành cẩn thận đi xuống lầu, bên dưới nhìn thấy không ít người sống sót đang tập trung ở cửa ra vào thành thương mại, thì ra cửa ra vào bị chắn rồi.
"Đào ra được không?" Anh đi lên hỏi.
Có người trả lời anh: "Có thể thử xem, các người – bắt đầu đào từ chỗ này, người ốm có thể chui vào, cũng sẽ không sập..."
Trạm Gia Tín vô cùng phồn hoa, nơi đại sảnh có một ít cửa hàng bán đồ ăn, cũng có máy bán hàng tự động, sau động đất cửa hàng bị đè hư hết một phần, nhưng vẫn có thể đào được một ít đồ ăn.
Người sống sót nhiều, đồ đạc sẽ không đủ ăn, bởi vậy để sinh tồn mọi người tổ chức lại, người sống sót đều bằng lòng ra sức đào bới chỗ ngăn chận cửa ra vào thành thương mại, đi vào tìm đồ ăn.
Du Hành và mẹ Chu cũng đi theo đào, anh không cho cha Chu đi, nói: "Chân cha bị khá nặng, nếu cứ tiếp tục cố gắng sẽ bị thương nặng hơn, lần sau gặp nguy hiểm làm sao chạy?" Những lời này đâm thẳng vào tim cha Chu, khiến ông không cách nào kiên trì nổi.
Lần nữa xuống đến tầng hai, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi, vì vậy đều cẩn thận từng li từng tí. Đào đá chắn trước cửa thành mỹ thực mất hết một ngày, đợi sau khi vào trong, tất cả mọi người ầm ầm tản ra cạy cửa tìm đồ ăn.
"Nhỏ giọng một chút! Đừng ném loạn đồ đạc, đá tảng sẽ rơi xuống nữa đấy!"
"Đừng có chạy lung tung!"
Đều là người xa lạ tạm thời hợp tác với nhau, sau khi nhìn thấy đồ ăn, không ít người hoàn toàn không khống chế nổi cảm xúc của mình, ai quản ai ở lại hay làm gì cơ chứ?
Du Hành nói với mẹ Chu: "Chúng ta tách ra lấy nhanh hơn chút, năm phút sau chúng ta tập hợp ở đây. Mẹ, còn sống là trọng yếu nhất! Cha vẫn còn bên trên chờ chúng ta đấy!"
Mẹ Chu đột nhiên bừng tỉnh, trịnh trọng gật đầu: "Mẹ đã biết, con cũng phải cẩn thận, mẹ chờ con."
Năm phút đồng hồ sau, Du Hành thắng lợi trở về, đợi mẹ Chu loạng choạng đi tới, hai người lập tức đi trở về.