Trần Ninh An sau thời gian đắn đo quyết định học luật, Hạ Nam học công nghệ thông tin.
Hai người không học cùng trường nhưng cùng thành phố.
Nhập học không lâu cô nghe tin Lưu Tuyết Nghi sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau.
Trần Ninh An ngồi trong quán nước, nghe Hạ Nam kể lại khiến cô bất ngờ, cô ta muốn lên làm Hạ phu nhân tới phát điên à.
Hạ Nam lắc ly cà phê trong tay bình tĩnh trả lời.
“Lưu Tuyết Nghi có thai, ông nội cậu biết chuyện nên hôn lễ này là bắt buộc.”
Trần Ninh An gật gù đã hiểu, lý do này không thể nào có thể từ chối.
Hạ Nam thần bí vẩy tay ra hiệu cô tiến sát lại gần, mỗi lần thấy hành động này của cậu liền biết chắc chắn sẽ khiến cô bất ngờ, Trần Ninh An không chần chừ ghé sát lại.
“Đứa con không phải của Hạ Minh Dương.”
“Thật sao?” Trần Ninh An ngạc nhiên tới mức hét lên, cô vội vàng bịt miệng lại ngó nhìn xung quanh xem có ai chú ý tới hành động kích động của cô không.
“Hạ Minh Dương bị vô sinh.”
Trần Ninh An: “Làm sao cậu biết.”
Hạ Nam: “Cuộc sống hỗn loạn không lành mạnh dẫn tới vô sinh, trước đây hắn kiểm tra sức khỏe nhưng tôi lén sửa lại mới đưa cho hắn nên Hạ Minh Dương không biết mình vô sinh.”
Trần Ninh An giơ ngón cái với Hạ Nam.
“Làm sao cậu sửa được.”
“Thứ gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.”
Cô không ngờ Hạ Nam lại làm được hành động như vậy.
Trên danh nghĩa Lưu Tuyết Nghi là em họ cô, Hạ Nam là chú ba nên đương nhiên hai người cùng có mặt ở hôn lễ.
Hôn lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ, mọi người trong nhà sợ Trần Ninh An làm loạn nên luôn chú ý tới cô nhưng phát hiện cô còn không thèm quan tâm.
Đúng là giới thượng lưu kết hôn, khách sạn trang trí long trọng khách khứa đều là nhân vật máu mặt, Lưu Tuyết Nghi được như ý bước lên vị trí phu nhân.
Hạ Nam mang ly rượu mời cô.
“Trần tiểu thư đừng lo, để tôi trả thù phần còn lại giúp em.”
“Được thôi.” Trần Ninh An sảng khoái đồng ý cụng ly cùng cậu như đã thực hiện xong giao ước, có người tình nguyện làm việc cho mình sao phải từ chối.
Trần Ninh An không phát hiện ra rằng Hạ Nam ở trong lòng cô bắt đầu chiếm giữ vị trí nhất định, người không tùy tiện dựa dẫm vào ai như cô bắt đầu tin tưởng cậu.
Thực hiện xong nghi thức, Lưu Tuyết Nghi khoác tay Hạ Minh Dương tiếp khách khi tới trước mặt cô, Lưu Tuyết Nghi không khỏi tự đắc, người đàn ông này đã thuộc về cô ta.
Tài sản nhà họ Trần cho dù cô ta không được nhận nhiều nhưng nhà họ Hạ đều là của cô ta.
“Chị Ninh An, vợ chồng em mời chị một ly.”
Trước mặt bao nhiêu người Trần Ninh An không tiện từ chối, mỉm cười đáp lại.
“Chúc em trăm năm hạnh phúc.”
Nói được câu chúc mừng cô cũng cảm thấy ghê tởm bản thân mình, hôm nay không hất ly rượu này vào mặt cô ta là quá may mắn.
Lưu Tuyết Nghi có biết hắn từng lăng nhăng với rất nhiều phụ nữ không nhỉ? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, để xem hai người bên nhau được bao lâu.
Trần Ninh An luôn chú ý tới hai người sau khi kết hôn thông qua Hạ Nam.
“Cậu chú ý tới cuộc sống của tình cũ vậy sao.”
Cô vỗ vào đầu Hạ Nam cảnh cáo.
“Đừng có lảng sang chuyện khác.”
Hạ Nam mở video cho cô xem, trong video người đàn ông đánh đập phụ nữ dã man trên nền đất chảy lênh láng máu tươi, khi người đàn ông kéo mạnh tóc khiến người phụ nữ cô nhận ra là Lưu Tuyết Nghi.
Đợi cô xem xong Hạ Nam tắt video giải thích.
“Tôi gửi báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe bản thật cho hắn, Hạ Minh Dương muốn giết chết cô ta, đứa con trong bụng không giữ được.”
Trần Ninh An bàng hoàng không tin được Hạ Minh Dương ác độc tới mức giết người.
“Đứa bé đâu có tội.”
Hạ Nam: “Nhưng với một người đàn ông cao ngạo, chuyện bị cắm sừng khiến hắn bị tổn thương lòng tự trọng rất lớn, đứa bé không được sinh ra còn tốt hơn.”
“Ông nội tôi biết chưa?”
Hạ Nam lắc đầu, không phải chuyện vẻ vang gì nhất là đối với gia đình coi trọng mặt mũi như Hạ gia sẽ không công khai.
“Cuộc sống sau này của Lưu Tuyết Nghi sẽ không dễ dàng nữa, phải gọi là sống không bằng chết.”
Hạ Nam kéo cô đứng dậy.
“Tôi đưa cậu về, gieo nhân nào thì gặp quả đấy thôi.”
Trần Ninh An: “Cậu sẽ dừng tay lại sao?”
Hạ Nam lắc đầu: “Chuyện của cậu đã giải quyết xong nhưng thù của tôi vẫn chưa trả.”