Hạ Nam như thường lệ mua một hộp sữa kèm theo một chiếc bánh ngọt nhỏ mang đến lớp cho Trần Ninh An.
Cô cũng đã quen với chuyện này, ban đầu từ chối nhưng cậu ta dùng món nợ trước kia vô tình đẩy xuống hồ yêu cầu cô nhận.
Trần Ninh An: “Không phải tôi mời cậu ăn xóa sạch nợ nần rồi sao?”
Hạ Nam lưu manh vén vài sợi tóc tán loạn trước mặt cô.
“Tôi có nói đồng ý khi nào.”
Trần Ninh An hồi tưởng lại đúng là không có, cô hất tay cậu ta giận đùng đùng đi ra ngoài.
Sau ngày hôm đấy có ăn sáng ở nhà hay không tới lớp cô cũng sẽ có phần ăn.
Mới đầu cô còn đưa cho các bạn khác hoặc tiện tay cho mấy con mèo hoang, có một lần Hạ Nam bắt gặp đồ ăn cậu đưa ở trong tay người khác, cậu không nói gì chỉ im lặng quay người bỏ đi.
Trần Ninh An ương ngạnh mặc kệ, đưa cho ai là quyền của cô.
Từ hôm ấy cô không còn thấy cậu tới lớp nhưng trong ngăn bàn luôn có hai món đồ, bất kể cô tới trường sớm như thế nào thì ngăn bàn cũng có sẵn.
Trần Ninh An để vậy trong ngăn bàn không đụng đến, hôm sau sẽ phát hiện sữa và bánh được thay bằng đồ mới.
Hạ Nam không đi học khiến cô có chút nhớ, thẫn thờ không chú ý Hứa Hi tới ngồi cạnh.
“Đại tiểu thư đang nhớ Hạ thiếu gia sao?”
Cô không phải người vòng vo, là người dám làm dám nhận liền thừa nhận.
“Mọi hôm có người cãi nhau cùng, dạo này có chút chán.”
Hứa Hi lắc đầu vỗ vai cô.
“Ninh An lần này cậu có chút quá đáng, Hạ Nam theo đuổi cậu cả trường biết, cậu nhận đồ cậu ấy đưa nhưng lại cho người khác, nếu là tớ thì đau lòng muốn chết. Cậu thử nghĩ xem nếu người cậu thích đem đồ cậu tặng đưa cho người con gái khác cậu sẽ như nào.”
Trần Ninh An hơi hối hận nhưng vẫn muốn biện hộ cho bản thân.
“Nhưng là cậu ấy ép tớ nhận.”
Hứa Hi: “Thà cậu ném vứt còn hơn đưa cho người khác.”
Trần Ninh An gục đầu xuống bàn không muốn nói chuyện, đợi Hứa Hi đi khỏi cô mới ngẩng đầu cầm hộp sữa trong ngăn bàn lên.
Ngẫm nghĩ một lúc cô bắt đầu mở ra uống, đây là lần đầu tiên cô uống sữa Hạ Nam đưa.
Xử lý xong bánh ngọt và sữa cô viết một tờ giấy dán ở ngăn bàn.
‘Tớ không quá thích ăn bánh ngọt vị socola.’
Hạ Nam tới lớp phát hiện đồ vật mình để đã biến mất, trong ngăn bàn còn có tờ giấy khiến cậu không tự chủ nhoẻn miệng cười.
Con nhỏ vô lương tâm.
Nhìn cái bánh ngọt vị socola đang cầm trên tay cậu vội vàng chạy ra ngoài đổi một cái vị khác.
Hai người quay trở lại như trước đây không ai nhắc đến chuyện cũ, nên cãi nhau vẫn cãi nhau nhưng ai đó lớn tiếng với Trần Ninh An cậu sẽ đứng ra bảo vệ cô.
Chỉ có Hạ Nam được bắt nạt cô.
Cho dù làm Trần Ninh An giận dỗi cậu đã mất rất nhiều thời gian dỗ dành nhưng cậu không bao giờ thay đổi sở thích này.
Cuộc sống cấp 3 vô vị chỉ học hành không có chút sóng gió nhưng cậu lại khiến nó trở thành thanh xuân không muốn quên của cô.
Hạ Nam chọc cô cười khi buồn chán, dẫn cô trèo tường trốn học đi chơi, cùng nhau học tập đạt thành tích tốt.
Hạ Nam chưa từng nói với cô, trong những năm tháng cấp 3 bình yên, cậu đã âm thầm bảo vệ cô tránh khỏi những mưu hèn kế bẩn của Lưu Tuyết Nghi cùng Hạ Minh Dương.
Cậu ở trong bóng tối xử lý không ít những người có ý tiếp cận tỏ tình cô, cô gái của cậu tốt như vậy không thể để người khác tiếp cận.
Hạ Nam luôn cẩn thận sợ cô biết nhưng mà cô gái nhỏ ngốc như vậy giấu giếm không quá khó.
Cậu nguyện bảo vệ cô một đời bình yên sống vô lo vô nghĩ.
Hạ Nam nghĩ rằng mình che giấu tốt mà không biết Trần Ninh An biết mọi chuyện, trong lòng cô có chút động lòng nên mặc kệ, quan sát một thời gian trước.
Trần Ninh An nói ngốc thì lại rất thông minh, nói thông minh thì rất ngốc. Cô biết những chuyện không ai đoán được nhưng lại không biết những chuyện ai cũng nhìn ra.
(Là do cô gái không chú tâm vào những chuyện không quan trọng nên nhìn như rất ngốc lại giả vờ như không biết mọi chuyện đang xảy ra).