Sau bữa ăn, Á Viêm cùng Lâm Tiểu Thanh ra ngoài ngồi đợi. Ba năm trôi qua, hắn thay đổi không ít, ngay cả những thói quen sở thích trước kia như thể là một người khác hoàn toàn.
Hôm nay được chứng kiến hắn tự tay vào bếp, tự tay nấu những món ăn kia, nhìn ra cũng chẳng phải là chuẩn bị từ trước. Sự tỉ mỉ chu toàn, tâm huyết đều dồn hết tâm tư vào món ăn. Dương như đã trở thành thói quen lặp lại rất nhiều lần, nhiều đến mức như đã ăn sâu vào trong hắn.
Lâm Tiểu Thanh nặng trĩu tâm tư, cô quan tâm hắn, đau lòng vì hắn, cô muốn biết trong ba năm ấy hắn sống ra sao. Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, cứ ngỡ kết thúc thì vật cũng sẽ không còn, không nghĩ hắn gìn giữ lâu đến thế. Ngày hôm đó, hắn không ngần ngại, liều lĩnh không sợ chết chỉ vì chiếc nhẫn cưới này bắt buộc hắn phải quay lại cho bằng được.
Một kẻ điên thực thụ.
"Á Viêm, có chuyện này anh có thể cho tôi biết không ?".
Á Viêm dường như chưa biết gì, anh vẫn ôn tồn đáp lại: "'Cô Lâm, xin cứ hỏi".
Lâm Tiểu Thanh cụp ánh mắt khẽ thở dài không biết bắt đầu từ đâu, bối rối ngập ngừng: "Ba năm qua ông chủ sống tốt không ?".
Nghe câu hỏi có chút đau lòng kia khiến Á Viêm như nghẹn lời. Không phải anh không muốn nói, nhưng mỗi lần nhớ đến thì anh lại cảm thấy xót xa.
"Cô Lâm muốn biết sao ?".
"Tôi muốn biết, rất rất muốn biết".
Á Viêm từ tốn nói: "Ba năm qua ông chủ không ổn lắm. Thời gian đầu khi cô rời đi, ông chủ sa sút mệt mỏi, chềnh mảng trong công việc, lắm lúc còn tự giam mình trong phòng rất rất lâu không chịu ra ngoài cũng không cho ai vào. Thời gian đó ai cũng nghĩ ông chủ bị trầm cảm nhưng thật may là không phải".
Anh lại ám chỉ bữa cơm ngay hôm nay: "Bữa cơm hôm nay là ông chủ làm phải không ?".
Lâm Tiểu Thanh gật đầu: "'Sao anh biết ?".
"Ban nãy biểu hiện của hai người cho tôi thấy điều đó. Cô cũng biết ông chủ rất ghét vào bếp, rất ghét dầu mỡ bẩn thỉu nhưng cô biết vì sao ông chủ bây giờ lại làm quen được với việc đó không ?".
Lâm Tiểu Thanh nghẹn ngào: "Là vì tôi ?".
Á Viêm gật đầu: "Đúng thế. Sau khi cô rời đi, mỗi bữa ăn đối với ông chủ đều không ngon. Mỗi lần nhà bếp bưng thức ăn ra không quá ba gắp. Ông chủ nhớ hương vị đồ ăn mà cô làm cho nên đã tự mình vào bếp. Lúc đó tất cả hình tượng hay nguyên tắc trước kia đều bị rũ bỏ sạch sẽ. Đồ ăn làm hỏng cũng rất nhiều, làm một lần không được sẽ làm lại lần hai rồi lần ba, lần bốn. Làm đi làm lại rất rất nhiều lần, làm cho đến khi ra được hương vị giống cô thì thôi. Từ đẩy trở đi, mỗi khi ông chủ ở nhà sẽ tự mình xuống bếp, như đó là một thói quen không thể bỏ được nữa".
"Mọi thứ trên phòng riêng từng là của cả hai ông chủ ngày nào cũng dọn dẹp ngăn nắp, một món đồ của cô từ đồ nữ trang hay tập sách mà cô từng đọc cũng không thiếu, ông chủ đều giữ cẩn thận chờ cô quay về".
"Còn thẻ ATM mà cô để lại, một đồng cũng không tiêu bớt thậm chí ông chủ cứ hàng tháng sẽ gửi thêm tiền giữ cần thận. Chiếc nhẫn cưới mà cô đeo trên tay luôn luôn mang theo bên mình không rời. Ông chủ nói đó là cô ở bên ông chủ như vậy sẽ yên tâm".
"Nhiều lúc đi làm về ông chủ đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong sảnh rất lâu như đang chờ đợi điều gì đấy. Rồi chỉ còn lại hụt hẫng tiếc nuối. Anh ấy đang mong chờ cô, nghe tiếng của cô nhưng không thể nghe nữa. Còn có khi tự lừa mình dối người, tôi không biết phải làm sao nữa".
"Ông chủ biết lão phu nhân giấu thông tin của cô không cho anh ấy tìm ra cô. Đều biết nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm gì. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông chủ bất lực như thế. Rõ ràng có thể sai người đi tìm nhưng mà sợ thấy rồi sợ sẽ làm cô tổn thương. Tự nhủ là sẽ quên nhưng mà chuyện tình cảm đâu ai nói trước được. Không nói nhưng tôi biết ông chủ không quên nổi cô, anh ấy đã yêu cô rất lâu trước đó rồi. Ba năm trước, ông chủ không hề muốn ly hôn nhưng rồi cuối cùng vẫn đường ai nấy đi".
Lâm Tiểu Thanh cay cay mũi, nước mắt mặn đẳng cứ như vậy mà tuôn ra. Không ngờ ba năm hẳn đúng là không ồn, cô mới biết rằng thì ra cô quan trọng với hắn như thế. Tim cô thắt lại đến khó thở, lồng ngực phập phồng cơn đau không rõ nguồn cơn. Hắn sống trong dẫn vặt áy náy, nhưng lại cứ muốn ôm lấy nỗi đau một mình chịu đựng mà tự giày vò bản thân.
"Cô Lâm, trở về thôi, trừng phạt như vậy quá khắc nghiệt. Tôi sợ ông chủ không chịu nổi nữa đâu".