Triệu Đan Đan vốn tưởng đợi khi mình chơi chán, chỉ cần nói ra bối cảnh của mình, những người này sẽ không dám động tới cô, thế nhưng thật không ngờ, mình chưa kịp nói hết thì đã bị người khác cắt lời.
Quan trọng hơn là dù cô có nói gì đi nữa thì mấy người nhất định sẽ không tin. Nếu như vậy, không phải cô sẽ gặp nguy hiểm thật sao? Không có bối cảnh của gia tộc ở sau ủng hộ, Triệu Đan Đan chẳng qua chỉ là một cô gái yếu ớt mà thôi.
- Các anh, các anh muốn làm gì? Tôi cho các anh biết, ông tôi thật sự là…
- Thôi nào cô em, cô đừng tưởng có thể lừa gạt bọn tôi nữa, nói cho cô biết, cô nghĩ bọn tôi là thằng ngu chắc, không ai tin đâu. Các anh em, lên!
Hiển nhiên nam sinh này không tin lời Triệu Đan Đan, nếu ngay từ đầu Triệu Đan Đan nói ra thân phận của mình, có thể sẽ ngăn được mấy người này, thế nhưng mãi tận sau đó Triệu Đan Đan mới nói, không khỏi mang vẻ lừa gạt.
- Không, tôi nói thật, sao các anh không tin cơ chứ?
Hiện tại Triệu Đan Đan thật sự rất hối hận, nếu như cô cẩn thận một chút, nhờ chị Mộc Lan phái người bảo hộ, hoặc nhờ ông cô, hay chỉ đơn giản ngay từ đầu nói ra thân phận mình, thì bây giờ sẽ không tồn tại nguy hiểm trước mắt.
Thế nhưng việc đời đâu thể làm lại? Tựa như hiện tại, Triệu Đan Đan hiển nhiên đã thành cá trên thớt, mặc cho đám người này định đoạt.
Đám bạn bè của Tống Thiết và các anh em của Tống Quân đang vây quanh Triệu Đan Đan thấy cô thật sự sợ hãi, không khỏi càng thêm vui mừng, nhưng cũng càng thêm cẩn thận, có vết xe đổ của Tống Thiết và người anh em kia, nếu ai không cẩn thận lại bị Triệu Đan Đan tuyệt tử tuyệt tôn, thì chẳng khác gì thằng đần mất rồi.
Thấy lúc này quả thực sắp gặp nguy hiểm, Triệu Đan Đan sợ hãi thật rồi. Trong lúc sợ hãi cô liền cứ thế ngồi xuống ghế, sau đó đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay Vu Thiên:
- Ông xã, những người này muốn bắt nạt em, anh giúp em đánh bọn họ được không?
Một tiếng ông xã này thực sự ngọt ngào quá mức, khiến cho đám người đang vây xung quanh, bao gồm cả đám người Tống Thiết và đám học sinh đang ở lại xem náo nhiệt lập tức sửng sốt. Bọn họ thật không ngờ chẳng qua chỉ là học sinh đại học mà thôi, mà lại đã có ông xã rồi, hơn nữa cô nàng này lại xinh đẹp như vậy, mà thằng kia hình như lại không đẹp trai cho lắm. Bởi vì đẹp trai bình thường đều là mặt trắng, có mấy ai lại có màu da đồng cổ đâu.
Vu Thiên đang gặm một cái đùi vịt nướng, hắn thật không ngờ Triệu Đan Đan lại dùng tới trò này. Trong lúc nhất thời, hắn thiết chút nữa bị thịt vịt làm sặc chết:
- Ặc ặc, khụ khụ.
Liệc tục ho khan vài tiếng, sau đó mới liếc mắt nhìn Triệu Đan Đan, lại thấy đám nam sinh đang vây xung quanh, hắn không khỏi lắc đầu nói ra một câu khiến rất nhiều bạn học nam và bạn học nữ ở đây suýt nữa nghẹn đến ói máu:
- Tôi không phải ông xã của cô ta, hơn nữa tôi cũng không thích cô ta.
Cái gì? Người con gái như vậy mà ngươi cũng không thích. Trong lúc nhất thời tất cả ánh mắt tại hiện trường đều tập trung về phía Vu Thiên.
Phải biết, Triệu Đan Đan muốn mông có mông, muốn ngực có ngực, muốn thân hình có thân hình, thậm chí muốn gia thế cũng có gia thế. Người chứ vậy có đốt đèn tìm trên đời này cũng không có bao nhiêu, thế mà Vu Thiên lại có thể nói không thích, chả lẽ Vu Thiên là tín đồ Brokeback? (Dịch: gay đó bà con. Biên: Vu Thiên mà gay thì còn có mấy thằng là đàn ông đây? Hắn chỉ có hơi tự kỷ thôi) Có mấy bạn học nam tự cho mình thông minh bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng mấy lời này của Vu Thiên, người bị tổn thương nhất vẫn là Triệu Đan Đan.
Từ nhỏ tới lớn, Triệu Đan Đan mặc kệ đi tới đâu, cũng đều là tiêu điểm trong mắt đàn ông. Cô nhận thư tình lần đầu tiên, thậm chí còn là khi còn đang học mẫu giáo, từ lúc ấy tới giờ, phải nói nếu như tính tất cả nam sinh nói thích cô lại một chỗ, thậm chí còn có thể kiến tạo nên một quân đoàn cũng không ngoa.
Nhưng cũng chính vì vậy, Triệu Đan Đan chưa bao giờ nể mặt người đàn ông nào, trong đáy lòng cô, cũng chưa từng động lòng với ai. Thế nhưng ngày hôm nay, trong lúc bất đắc dĩ lắm, cô mới phải khuất phục Vu Thiên, nhưng Vu Thiên căn bản không thèm để ý tới cơ hội này, thậm chí còn không buồn liếc cô một cái. Giờ thì ngay cả Triệu Đan Đan cũng bắt đầu hoài nghi Vu Thiên có thích phụ nữ hay không đây.
- Ha ha, cô bé ơi, nếu thằng này đã nói hắn không thích cưng, vậy thì cưng cũng quá tự mình đa tình rồi. Nhưng cưng yên tâm, hắn không thích cưng, có anh thích cưng rồi, chỉ cần cưng chấp nhận làm bạn gái anh, đêm nay nói chuyện nhân sinh với anh, sau này anh ở trường học sẽ chiếu cố cưng, sao nào?
Thấy Triệu Đan Đan nếm mùi thất bại, trong đám người vây quanh Triệu Đan Đan đã bắt đầu có người đùa giỡn, người xinh đẹp giống Triệu Đan Đan, nếu có thể cùng mình một đêm, đời này quả thật không còn tiếc nuối.
- Các ngươi, các ngươi thật quá vô sỉ!
Triệu Đan Đan lớn tới chừng này, tuy cũng từng bị người khác đùa giỡn, nhưng mất mặt như vậy, thì chưa từng gặp qua, hiện tại bị Vu Thiên cự tuyệt, tuy rằng cô cũng chỉ là đang giả vờ. Nhưng đã bị cự tuyệt thì chớ, lại còn bị trước mặt mọi người, không khỏi khiến Triệu Đan Đan điên tiết lên, bản tính đanh đá chua ngoa lập tức lộ ra.
- Các ngươi, đúng là một đám rác rưởi trong cái trường này, hôm nay tôi sẽ cho các ngươi lãnh đủ.
Vừa nói, không biết lấy sức ở đâu, Triệu Đan Đan lập tức đứng dậy, cầm theo chai rượu Bạch Ngọc Đường vừa uống lúc nãy, phi về phía đầu một người đàn ông gần cô nhất.
“Choang” một tiếng, bình vỡ, máu bắn tung tóe. Gã kia cũng thật không ngờ Triệu Đan Đan nhanh nổi điên như vậy, không ngờ mới nói một câu, đã ném ra một cái bình. Kì thật nam sinh cũng thật đáng thương, hắn cứ lo phòng thủ hạ bộ, mà quên mất bảo vệ đầu.
Hành động này của Triệu Đan Đan, càng khiến cho những tên đang vây xung quanh cô khẩn trương hơn nữa.
- Bà cô này điên lên rồi, tất cả mọi người cùng tiến lên bắt cô ta lại.
Cũng không biết là ai kêu lên. Nhưng cũng đồng thời, đám nam sinh cũng đồng loạt tiến lên, vây Triệu Đan Đan vào giữa, mà cả đám cũng bắt đầu giở trò đưa tay về phía Triệu Đan Đan, hiển nhiên, trong đám này không ít người mang ý định sàm sỡ mà đến.
- A! Cứu mạng a!
Đột nhiên thấy nhiều cánh tay như vậy lao đến, Triệu Đan Đan nhịn không được nhắm mắt lại. Dù nói thế nào, Triệu Đan Đan cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ, việc đời cô trải qua dù sao cũng không nhiều.
Nhắm lại đôi mắt đẹp, hai tay che ngực, Triệu Đan Đan đã chuẩn bị tinh thần bị người lăng nhục. Lúc này cô thật hận bản thân mình, nếu như mình không có cậy mạnh, yêu cầu Lương Mộc Lan cho làm nhiệm vụ này, cô cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy. Mà càng khiến cô hận hơn là Vu Thiên, hắn chẳng lẽ là đầu gỗ sao? Từ xưa đều là “anh hùng” cứu “mỹ nhân”, còn hắn bây giờ thì sao. Chỉ biết ăn, ăn, ăn, sao hắn không ăn chết đi cho rồi? Cứ như vậy mà bỏ qua một đại mỹ nhân như mình. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, Triệu Đan Đan hoài nghi dung mạo của mình.
Trong lúc Triệu Đan Đan đang nghĩ tới mấy thứ này, chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Bỗng dưng bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, chờ khoảng mười giây, không ngờ vẫn không có gì xảy ra, Triệu Đan Đan không kìm được mở mắt.
Đập vào mắt là khung cảnh khiến cô không thể tin được, cái đám nam sinh vừa định động thủ với cô, hiện giờ đều đang có cùng một tư thế, ai cũng nằm ngửa trên mặt đất, khuôn mặt nhăn nhó, mắt nhắm chặt, xem chừng rất thống khổ.
- Ơ, đây là sao, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Làm sao lại thành như vậy được, Triệu Đan Đan không khỏi nghi hoặc thầm nghĩ.
- Cô tuy không phải người tôi thích, nhưng là một người đàn ông, tôi cũng không đành lòng nhìn một cô gái bị bắt nạt như vậy.
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên cho Triệu Đan Đan đáp án, thì ra người vừa nói mấy câu này chính là Vu Thiên đang ở bên cạnh bàn ăn lau miệng.
Vu Thiên lúc này đã hoàn toàn tiêu diệt xong món vịt nướng, hiện tại hắn đang cầm giấy ăn lau miệng, bộ dáng dường như đã ăn rất no, rất ngon, phi thường thỏa mãn.
- Là anh, là anh ra tay giúp tôi sao?
Lúc này Triệu Đan Đan có chút ngây ngốc, Triệu Đan Đan cũng biết nhất định là vừa rồi Vu Thiên động thủ, bằng không cô thật sự nghĩ không ra trên đời còn có ai có năng lực bậc này, nhanh như vậy liền có thể giải quyết được năm sáu nam sinh vừa mới còn đang vây quanh mình.
- Ai, mặc dù tôi động thủ, nhưng cũng không phải muốn giúp cô, mà chỉ sợ trong lòng áy náy mà thôi.
Vu Thiên vừa lau miệng vừa trả lời.
Mặc kệ Vu Thiên nói thế nào, Triệu Đan Đan cũng biết quả thực là Vu Thiên đã ra tay giúp đỡ mình. Mà Vu Thiên càng giải thích thêm, lại khiến cho Triệu Đan Đan lầm tưởng rằng Vu Thiên đang khiêm tốn mà thôi.
- Cảm ơn anh.
Sau khi Triệu Đan Đan biết Vu Thiên giúp mình, chỉ nhẹ nhàng nói một câu như vậy.