- Cô dám? Được, hôm nay tao cho bọn mày biết thế nào là đàn ông, xem tao có đúng là nói được làm được không.
Tống Quân nghe thấy Triệu Đan Đan nói vậy, lập tức nổi giận. Gào lên một tiếng, xông tới muốn giáo huấn Triệu Đan Đan một trận, bằng không người khác lại bảo mình chỉ được cái to mồm.
- Tống Quân, anh đừng có mà khinh người quá đáng!
Bạch Ngọc Đường thấy Tống Quân thật sự muốn tiến tới giáo huấn Triệu Đan Đan, không khỏi cũng điên tiết lên.
- Hôm nay tao cứ khinh người quá đáng đấy, thì làm sao?
Vừa nói, Tống Quân vừa vung quyền về phía mặt Bạch Ngọc Đường. Hắn cũng biết nếu muốn cho Triệu Đan Đan biết thế nào là đàn ông, Bạch Ngọc Đường sẽ ra mặt ngăn cản, nên hắn muốn giải quyết Bạch Ngọc Đường trước.
Bạch Ngọc Đường không ngờ Tống Quân nói động thủ là động thủ, thấy tay đối phương đã sắp đấm tới mặt mình, lập tức thay đổi cước bộ, nghiêng đầu tránh thoát.
- Tiểu tử, bây giờ dừng tay còn kịp, bằng không bản thiếu gia sẽ cho các ngươi ăn đủ.
Tục ngữ nói, đến tượng đất còn có ba phần hỏa khí, huống chi Bạch Ngọc Đường đường đường là một người đàn ông đội trời đạp đất, lẽ nào lại sợ mấy tên lít nhít bên Tống Quân.
- Mày nói như đánh rắm ấy!
Tống Quân không ngờ Bạch Ngọc Đường có thể dễ dàng tránh thoát một quyền của mình, nhất thời càng thêm điên lên, gào thét lao về phía Bạch Ngọc Đường.
Thấy đối phương quả thật muốn liều mạng cùng mình không chết không thôi, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ đành vung hai tay lên, hơi dùng lực vai, sau đó hướng về phía Tống Quân mà đánh.
Thấy thương lượng không có hiệu quả, Bạch Ngọc Đường cũng không thèm khách khí nữa, hai tay vung lên, hai bàn tay đánh về phía Tống Quân. Vốn Bạch Ngọc Đường vẫn còn có chút bận tâm về Triệu Đan Đan, nhất là khi biết được thân phận của cô, Bạch Ngọc Đường càng thêm lo lắng, nếu như cô ta xảy ra chuyện gì , mà mình lại có ở bên cạnh, quả thực không tốt chút nào. Thế nhưng nghĩ tới cái tên siêu cấp cao thủ Vu Thiên vẫn còn đang ở bên cạnh Triệu Đan Đan, hắn liền không lo lắng nữa. Nếu là người khác, Bạch Ngọc Đường có lẽ còn có chút bận tâm, thế nhưng nếu đã có Vu Thiên ở đây, hắn cũng cần không lo lắng gì nữa.
Bạch Ngọc Đường cứ như vậy lao thẳng đến trước mặt Tống Quân, quyết định đơn đấu với hắn.
Hơn nữa công phu của Tống Quân cũng không kém, hắn dù sao cũng là thành viên của ban võ thuật Trung Hoa của trường, có nghĩa hắn cũng được tính là một cao thủ, nói cách khác, Tống Quân này cũng thực sự có chút tài năng. Nhưng chút tài năng nếu so sánh với Bạch Ngọc Đường, lại kém hơn không ít. Thế nhưng bên Tống Quân được cái hơn ở số lượng, mà Bạch Ngọc Đường lại chỉ đơn đấu, hơn nữa Bạch Ngọc Đường cũng không xem người đối diện thành địch nhân, dù sao cũng chỉ là học sinh thôi, nên không ra tay độc ác. Cứ như vậy mà so sánh, Bạch Ngọc Đường gặp bất lợi, nên trong lúc nhất thời chỉ đánh ngang tay với Tống Quân.
- Bạch Ngọc Đường, đấm chỗ đó, đúng rồi, đúng rồi, chỗ đó, đánh hắn đi, đánh mặt hắn, đánh bụng hắn, đá chân hắn!
Triệu Đan Đan nhìn cảnh Bạch Ngọc Đường đánh nhau với Tông Quân, hơn nữa hai bên lại còn đánh ngang tay, bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên, vui vẻ cổ vũ Bạch Ngọc Đường.
Nếu Triệu Đan Đan không kêu lên như vậy, mấy người Tống Quân mang tới phỏng chừng chưa chắc đã để ý tới cô, nhưng cô kêu lên, lập tức khiến mấy người này chú ý tới.
- Hắc hắc, tiểu mỹ nhân này, không ngờ thanh âm không nhỏ nha. Được, anh hôm nay trước bắt cưng trước. Các anh em, lên!
Hạ bộ Tống Thiết lúc này cũng đã bớt đau đớn rồi, lại thấy Triệu Đan Đan vẫn còn đang ở bên kia hô to gọi nhỏ, hắn liền quay về phía mấy người bên cạnh mà hô.
Nghe thấy thanh âm của Tống Thiết, lập tức năm sáu nam nhân chú ý tới Triệu Đan Đan, đều cười dâm đãng tiến về phía cô.
- Các người định làm gì?
Triệu Đan Đan thấy vẻ mặt bất hảo của mấy nam sinh này, lập tức hiểu bọn họ định làm gì.
- Làm gì? Cưng còn hỏi bọn anh định làm gì? Mỹ nữ, cưng đánh anh Thiết của bọn anh thực là vô tình a, vậy cưng nói xem bọn anh muốn làm gì nào.
Mấy người bên cạnh Tống Thiết thấy vẻ mặt sợ hãi của Triệu Đan Đan, không khỏi cười lớn, khoảng cách đối với Triệu Đan Đan càng lúc càng gần.
- Đó là bởi vì Tống Thiết muốn bắt nạt tôi, tôi chỉ tự vệ thôi.
Triệu Đan Đan dường như có chút khiếp sợ, nói.
- Sao lại là bắt nạt cưng cơ chứ? Chỉ là muốn làm quen giúp đỡ cưng thôi mà, bạn học tốt mà, không phải thầy cô vẫn bảo chúng ta phải giúp đỡ lần nhau sao?
Một người vừa nghe Triệu Đan Đan nói vậy, lập tức ngụy biện nói. Cứ theo lời hắn, vốn là Triệu Đan Đan nói Tống Thiết bắt nạt cô, giờ lại biến thành bạn học giúp đỡ nhau, khiến cho Triệu Đan Đan có khổ mà không nói được.
Triệu Đan Đan nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, lúc này trận chiến giữa Bạch Ngọc Đường và Tống Quân cũng sắp kết thúc, xem ra, Bạch Ngọc Đường sắp thắng rồi.
Thế nhưng cũng chỉ là sắp mà thôi, Bạch Ngọc Đường cũng không thể tới giúp đỡ cô ngay được, hơn nữa xung quanh Bạch Ngọc Đường vẫn còn đám bạn bè của Tống Quân, cho dù Bạch Ngọc Đường đánh thắng Tống Quân, cũng không lập tức chạy được tới đây cứu mình. Nói cách khác giờ khắc này có thể bảo vệ cô chỉ còn có Vu Thiên mà thôi.
Nhưng Vu Thiên đâu, ồ nhắc tới hắn, người này thực vô tư tới mức ngây thơ vô số tội, vẫn đang rất tự nhiên ăn cơm, tập trung tiêu diệt món vịt nướng. Lúc này miệng hắn đầy dầu mỡ, thoạt nhìn như quỷ đói đầu thai vậy.
Rất bất đắc dĩ nhìn Vu Thiên, Triệu Đan Đan phát hiện đối phương căn bản không thèm để ý tới mình, dường như mình sống chết ra sao cũng không liên quan tới hắn vậy. Điều này không khỏi khiến cho Triệu đại tiểu thư rất tức giận. Mặc dù hiện tại mình và Vu Thiên cũng không có quan hệ gì, ngay cả nói cũng chỉ mới nói với nhau mấy câu, còn chưa tới mức bạn bè thân thiết, thế nhưng dù sao cũng đã ngồi cùng bàn ăn cơm, phải không? Chỉ bằng điểm này, đáng ra hắn nên giúp cô mới đúng chứ. Thế nhưng sự thật thì sao? Triệu Đan Đan thật không có chút lòng tin, nếu mình gặp rủi ro thì Vu Thiên có động thủ hay không.
Xem ra tất cả đều phải dựa vào chính mình rồi. Triệu Đan Đan hít sâu một hơi, gương mặt ngay lập tức tươi cười quay về phía nam sinh đang đi tới trước mặt cô nói:
- Ây ây! Dù nói thế nào chúng ta cũng là bạn học nha, các anh đâu cần như vậy, bằng không tôi xin lỗi anh Thiết của anh là được chứ gì?
Lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạng, khiến Triệu Đan Đan trong phút chốc dường như càng thêm xinh đẹp mỹ lệ. Trong lúc nhất thời khiến cho nam sinh đang định động thủ kia dừng lại nói:
- Cô, cô thực chịu xin lỗi anh Thiết?
- Đương nhiên rồi, tất cả đều vì nể mặt anh đó nha.
Nói đên đây, Triệu Đan Đan còn ném một cái mị nhãn về phía nam sinh nàêu kiều muôn vẻ.
Cái mị nhãn này vừa ném tới, lập tức khiến cho nam sinh kia như bị điện giật vậy, cả người run lên:
- A, là vì tôi, vì tôi sao.
Nam sinh kia nhịn không được nhỏ giọng nói thầm mấy cái, lúc này dường như hắn đã bị vẻ xinh đẹp của Triệu Đan Đan mê hoặc, thậm chí quên mất hắn tới đây để giáo huấn Triệu Đan Đan, thậm chí còn định động thủ.
Nhìn nam sinh đối diện đã bị dung mạo của mình mê hoặc, Triệu Đan Đan hít sâu một cái, đột nhiên lại tiếp tục thi triển phòng lang thuật, đá về phía hạ bộ nam sinh kia.
- Á á á!!!
Hét thảm một tiếng, lại thêm một người đàn ông trên đời này bị Triệu Đan Đan tuyệt tử tuyệt tôn, hai tay ôm lấy đũng quần, ngồi chồm hổm trên đất.
Hiện tại, vị nam sinh thật hận, hận tại sao mình lại thiếu cảnh giác như vậy, rõ ràng thấy Tống Thiết vừa mới bị nữ nhân mỹ lệ này đá vào “chỗ đó đó”, thế mà chưa được bao lâu, lại đến lượt hắn dính đòn. Điều này thật quá con mẹ nó sỉ nhục!
Mà Triệu Đan Đan cũng không rảnh để ý nhiều như vậy, thấy một chiêu của mình lại có hiệu quả, không khỏi càng thêm hưng phấn hoan hô nhảy cẫng lên:
- Ha ha, lại trúng rồi lại trúng rồi, thật sự chơi vui quá đi mất.
Bộ dáng này mới là tính cách thật của Triệu Đan Đan, cô vừa mới giả vờ mỹ lệ ôn nhu khiến đối phương mất cảnh giác mà thi triển phòng lang thuật, giờ phút này thành công, nhất thời lộ ra nguyên hình.
- Cô! Con đàn bà này thật sự quá độc ác, các anh em, cùng tiến lên, đừng cho con nhóc này có thời gian chuẩn bị.
Mấy người khác thấy lại thêm một người anh em trúng chiêu, cũng bắt đầu cẩn thận, đồng thời vây chặt xung quanh Triệu Đan Đan, bộ dáng kia dường như là không trừng phạt Triệu Đan Đan thề không bỏ qua.
- Ha ha, tôi chơi chán rồi, hiện tại không chơi nữa, tôi cho mấy anh biết, tôi họ Triệu, tên đầy đủ là Triệu Đan Đan, ông tôi là Thượng tướng của Đông Phương quốc, là…
Không đợi Triệu Đan Đan kịp nói hết, một người trong đó cắt lời cô:
- Các anh em, đừng tin lời cô ta, nếu ông cô ta là thượng tướng, thế thì ông nội ta đã là nguyên soái rồi, hừ, tiến đến, một lúc nữa chờ chúng ta bắt được rồi, xem cô ta còn dám mạnh miệng nữa không.
Nguyên nhân vì Triệu Đan Đan lừa bọn họ mấy lần, nên lần này mấy người không còn tin lời Triệu Đan Đan nữa.