Trần Tiểu Cửu cười đắc ý
- Ta không chỉ biết đến đạn, còn biết cái này gọi là súng, là vũ khí giết người rất tiện lợi, chỉ cần bóp cò, liền có thể giết người khác từ khoảng cách xa, đúng không?
Paco lập tức ngẩn người
- Ngươi rốt cuộc là ai? Người là nhà tiên tri sao? Đại Yến các ngươi cũng có thứ thần kỳ như vậy sao?
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói
- Thứ này có cái gì thần kì đâu nào? Ở nước Anh của các ngươi, loại đồ chơi này có đầy đường, ta nói đúng không?
- À? Vị anh hùng này có phải đã từng đến Anh không? Thậm chí đến vũ khí tùy thân của tướng sĩ ngươi cũng biết tường tận? Vậy... vậy chúng ta đều là người một nhà rồi! Kính xin ngươi rộng lượng, buông tha ta được không?
Trần Tiểu Cửu ngay câu đầu tiên đã nói đến mấu chốt là súng, chuyện này chứng tỏ rằng, loại súng ống đạn dược của Tây Dương cũng không phải là điều bí mật gì cả, vật phẩm trân quý lại càng không phải!
Trần Tiểu Cửu lại từng câu từng chữ nói
- Paco tiên sinh, thứ cho ta nói thẳng, loại vũ khí này của các ngươi tuy rằng có thể công kích từ xa, nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi, sự thật là, súng của các ngươi không đủ tiên tiến, tầm bắn chỉ có hai mươi trượng, hơn nữa tốc độ bắn lại rất chậm, một viên đạn bắn ra rồi phải rất lâu sau mới bắn tiếp viên đạn thứ hai, nếu các ngươi khai chiến, chắc chắn thứ này sẽ không có tác dụng đâu!
Paco bị sự hiểu biết của Trần Tiểu Cửu làm cho kinh hãi!
Hắn chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên thở dài, dùng Hán ngữ trệu trạo nói:
- Vị anh hùng này, ngươi nói rất có lý, ta thật sự không dám giấu diếm, những thứ này chúng ta chỉ kế thừa mà thôi, người chế tạo ra thứ rườm rà này, chính là giáo sư Davis của ta!
- Cái gì? Sư phụ của ngươi? Davis?
Trần Tiểu Cửu không khỏi cảm thấy kinh ngạc, híp mắt nói:
- Paco, đừng nói với ta rằng ngươi là một nhà khoa học, hay là chuyên gia đạn dược nhé.
- Ha ha! Vị anh hùng này, không ngờ ngươi lại gọi ta là nhà khoa học? Ha ha... Tốt lắm! Tốt lắm! Ngươi tuy rằng hung ác, nhưng lại là một người tốt!
Paco bỗng nhiên thở dài, ngồi xổm trong góc tường, nói
- Ta ở Anh bị gọi là dị đoan! Ngươi biết dị đoan là gì không? Chính là thành phần mà Bá tước quyền quý gọi là phần tử phản nghịch! Ngay cả thầy của ta sợ bị liên lụy nên mới đưa ta lên tàu trốn khỏi Anh đấy.
Trần Tiểu Cửu chợt phát hiện thấy mình nhặt được bảo bối – con bà nó, tên râu rậm này lại là nhà khoa học nghiên cứu chế tạo đạn dược.
Tốt lắm! Rất tốt!
Hắn cân nhắc một chút rồi hướng Paco khinh thường nói:
- Ta không tin đâu! Nếu ngươi thật sự là nhà khoa học, sao lại nghèo đến thế này? Nhóm Bá tước quyền quý nước Anh sao lại để cho nhân tài như ngươi ra đi chứ.
Paco bỗng nhiên tức giận, đứng dậy rít gào
- Ngươi câm mồm ngươi có thể nói ta dị đoan, nhưng không được miệt thị nghề nghiệp của ta, ta chính là một nhà khoa học, trình độ khoa học của ta rất cao, so với sư phụ còn cao hơn! Chỉ tiếc ta bị xã hội ruồng bỏ, mới phải trốn ra khỏi Tổ quốc.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói
- Ngươi sao lạ bị xã hội ruồng bỏ? Vì sao bị coi là dị đoan?
Paco bỗng nhiên trở nên rất suy sụp, không còn sự điên cuồng như lúc nãy, cúi đầu, không cam lòng nói:
- Ta... ta không thích nữ nhân, ta thích.. thích..
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu kinh ngạc, tiếp lời
- Ngươi thích nam nhân?
Paco gật gật đầu
- Cho nên ta thử tuyên truyền tình yêu đồng tính, cuối cùng bị xem là dị đoan.
Ai nha!
Có thu hoạch lớn nha!
Trần Tiểu Cửu trong đầu có diệu kế, hắn bỗng nhiên thở dài
- Paco tiên sinh, lý tưởng của ngươi thật là vĩ đại, ta vì lý tưởng của ngươi cảm thấy kiêu ngạo thay! Ha ha... Paco tiên sinh, không ngại cùng ngươi nói rõ, ta có bằng hữu, cũng có tâm nguyện giống như ngươi, không bằng ta dẫn bằng hữu của ta đến giới thiệu cho ngươi, để các ngươi cùng lý tưởng mà phấn đấu vì cộng đồng thế nào?
- Cái gì? Ngươi không giết ta sao? Ngươi sẽ giới thiệu cho ta bằng hữu cùng dạng với ta?
Paco kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin được
- Ngươi không có gạt ta chứ? Ngươi là đang nói giỡn với ta phải không?
- Đâu có đâu có!
Trần Tiểu Cửu biết hắn là đồng tính luyến ái, cũng không dám... tiếp cận y nữa, chỉ đứng ở khoảng cách khá xa an ủi
- Paco tiên sinh, ta rất ủng hộ ngươi mang lý tưởng của ngươi tuyên truyền, ngươi nhất định sẽ cùng bằng hữu của ta trở nên thân thiết đấy, ngươi đã là bạn của bằng hữu ta, vậy ta cũng sẽ xem ngươi như bằng hữu, không tàn nhẫn như vậy nữa.
Paco kinh ngạc nói:
- Ngươi... ngươi xem ta như bằng hữu sao?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Đó là đương nhiên! Như hiện tại, ngươi không cần phải ở nơi rách nát như nơi đây nữa ta muốn đổi cho ngươi một căn phòng sạch sẽ rộng lớn, lấy đạo đãi khác hoan nghênh ngươi.
Trần Tiểu Cửu vốn còn định dùng vũ lực để bức Paco nói ra tin tức hữu dụng, nhưng khi biết được y là tên đồng tính luyến ái, lại là một nhà khoa học, khiến hắn nghĩ ra vài ý định thú vị.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Nhưng Paco tiên sinh à, ngươi hiện tại đang là tội nhân ngươi có biết không? Các ngươi tổng cộng năm người thông dịch, hết bốn người là bị bắn chết chỉ mình ngươi mất tích, hiện tại Fack đang nghi ngờ ngươi giết bốn người kia sau đó bỏ trốn đấy!
- Cái gì?
Paco giận tím mặt, quát
- Đây là Fack đang nhục mạ ta, hắn nhất định là bị bọn công tước quý tộc kia sai khiến, muốn diệt trừ ta ở đây, sau đó trở về mà hưởng công, vị anh hùng này xin ngài giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng giao ta ra cho hắn, nếu không ta cầm chắc cái chết.
Trần Tiểu Cửu cười trộm trong lòng, vội hỏi:
- Yên tâm đi, Paco tiên sinh, ta xem ngươi là bằng hữu thì làm sao có thể giao ngươi ra? Bất quá bọn hắn đang tìm ngươi khắp nơi, ngươi vạn lần phải trốn cho kĩ, không thể tùy tiện xuất hiện, chuyện còn lại ngươi cứ giao cho ta.
- Anh hùng đa tạ anh hùng giúp đỡ, Paco vô cùng cảm kích
Paco vội vàng thi lễ với Tiểu Cửu, bỗng nhiên tiến về phía Tiểu Cửu, đôi mắt xanh lơ có ý cười, vô cùng dịu dàng nói
- Vị anh hùng này, ngài tốt với Paco như vậy, Paco nên làm thế nào báo đáp ngài đây?
Trần Tiểu Cửu bị dọa sợ nổi cả da gà, vội lùi về phía sau một bược, ngượng ngùng cười nói
- Paco tiên sinh không cần báo đáp ta, chỉ cần báo đáp bằng hữu của ta là tốt rồi! Bằng hữu của ta nhất định sẽ thích ngươi.
Nói xong đã chạy vội khỏi phòng!
Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng lạ tìm Diệp Ngâm Phong, bảo gã tìm một tiểu viện tốt nhất trong chỗ giam cho Paco ở.
Ngày thứ hai, Trần Tiểu Cửu tìm Thôi Chu Bình, nói rằng sẽ giới thiệu một người bằng hữu cho gã, còn bảo gã nhất định sẽ thích.
Trong lòng Thôi Chu Bình tò mò, hoàn toàn không biết Tiểu Cửu đang muốn làm gì!
Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Thôi Châu Bình cùng nhau đi vào tiểu viện giam giữ Paco, lần đầu khi Thôi Châu Bình nhìn thấy Paco, trong mắt liền ánh lên sự mừng rỡ!
Lúc này Paco đã tắm rửa qua, chải tóc gọn gàng, thay một bộ quần áo mới, cộng với thân hình cao lớn thoạt nhìn rất có tinh thần.
Thêm cặp mắt xanh lơ ẩn chứa hào quang nhìn từ góc nào cũng thấy cực kì hấp dẫn.
Paco cũng cẩn thận đánh giá Thôi Châu Bình, cảm thấy rất có thiện cảm với cậu trai đầy vẻ thư sinh này.
Có lẽ là do bọn họ cùng một loại người với nhau, nên tự nhiên cũng có sức hút nhau cực kì mãnh liệt.
Paco dùng Hán ngữ bập bẹ chào hỏi Thôi Châu Bình, sau đó, hai người liền trở nên thân thiết cùng nhau đi vào trong phòng nhỏ, giống như hai người là bằng hữu đã lâu năm.
Một màn thần kỳ này, khiến Độc Hoàng trợn mắt há mồm!
Vài ngày sau, Thôi Châu Bình cả ngày ở trong biệt viện này, một tấc cũng không rời Paco. Trong phòng thường xuyên truyền ra âm thanh hưng phấn của hai người.
Độc Hoàng đứng ở bên ngoài viện, huých nhẹ eo Tiểu Cửu, trong mắt có chút khó hiểu hỏi
- Thôi Châu Bình và Paco rốt cục là có quan hệ gì?
Trần Tiểu Cửu can đảm sờ sờ bàn tay mềm mại nhỏ bé của Độc Hoàng, bỡn cợt nói
- Nàng nói xem quan hệ của chúng ta là gì?
- Tay ngươi còn dám làm loạn, ngươi liền chết với ta.
Độc Hoàng đẩy Tiểu Cửu qua một bên, sẵn giọng
- Ta đang hỏi chuyện bọn hắn, chàng lại chuyển sang chuyện của chúng ta là sao?
Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí nói
- Chúng ta có quan hệ như thế nào, thì bọn họ cũng có quan hệ như vậy...
- Hả? Sao lại... Sao có thể như vậy?
Thân thể mềm mại của Độc Hoàng khẽ run, lôi kéo tay Tiểu Cửu, nói
- Sao chàng lại biết chuyện đó? Tiểu Cửu, chàng đừng có gạt ta...
- Ta gạt nàng làm gì?
Trần Tiểu Cửu lạ kéo tay Độc Hoàng, cũng không thèm để ý tới vẻ u oán trên mặt nàng, nói
- Độc Hoàng tỷ tỷ, ngươi nhất định phải tin tưởng, giữa nam nhân và nam nhân cũng sẽ có một loại tình cảm vượt trên cả tình bằng hữu.
Độc Hoàng lạnh người, hỏi thẳng
- Tiểu Cửu, ngươi không phải là...
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, cầm bàn tay nhỏ bé của Độc Hoàng, dịu dàng nói
- Độc Hoàng tỷ tỷ yên tâm, Tiểu Cửu còn chưa tới cảnh giới sâu như vậy, ta là tục nhân, chỉ thích đại mỹ nhân yểu điệu như Hoàng tỷ tỷ.
- Hứ... Tin lời chàng mới là lạ.
Độc Hoàng rốt cục yên lòng, định rút tay ra nhưng không được, chỉ đành để Tiểu Cửu tùy ý nắm, nhìn ánh mắt đắc ý của Tiểu Cửu, nàng sẵng giọng:
- Chàng nha, không chỉ yêu thích mỹ nhân yểu điệu là ta, lòng tham của chàng là không đáy, muốn đem tất cả mỹ nhân yểu điệu trong thiên hạ bỏ vào túi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Ây da, vẫn là Độc Hoàng tỷ tỷ thật hiểu tâm tư của Tiểu Cửu, ha ha... Tay nhỏ thật mềm! Thật mịn!
- Cút! Cứ khi dễ ta...
**********
Thôi Châu Bình đối với Paco mà nói, tuyệt đối là lễ vật khiến y mừng như điên, hai người không ngừng tán gẫu nói không hết chuyện.
Mà trong ba ngày, Tiểu Cửu thông qua Thôi Châu Bình hiểu được rất nhiều chuyện ở Anh, cũng đã biết quân bài chưa lật của Fack!
Ba điểm rất trọng yếu!
Thứ nhất, thuyền buôn của Fack chứa đầy vàng, kim cương, tiền, hơn nữa còn có ba trăm cây súng cùng với đạn dược! Còn có rất nhiều thuốc phiện.
Thứ hai, Fack rất xem trọng tơ lụa, đồ sứ, đồ cổ, thậm chí không tiếc số tiền lớn mà mua về, bởi vì dù đắt đến mấy, khi hắn trở lại Tây Dương, nhất định sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh!
Thứ ba, bởi vì công nghiệp Tây Dương phát triển tốt, tuy súng đạn không dễ để chế tạo, nhưng không phải là vật phẩm trân quý, chỉ cần bỏ ra số tiền lớn cũng có thể mua được rất nhiều.
Trong lòng Tiểu Cửu mừng rỡ, hắn biết, chỉ cần mình nắm giữ được tin tức này cùng giao dịch với Fack, mình liền chiếm thế thượng phong.