Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Tiểu Cửu và Dương Mạc Phong tập hợp cùng tiến đến dịch quán
Lúc này đây, Trần Tiểu Cửu đối với Dương Mạc Phong biểu hiện rất nhiều thiện ý, nói cười thản nhiên, chuyện trò vui vẻ, không bởi vì Dương Mạc Phong bám đuôi mà không vui.
Dương Mạc Phong mặc dù là Ngự sử đại nhân, là viên quan nhất phẩm, nhưng làm việc cẩn thận, suy nghĩ kỹ càng, tuyệt đối sẽ không vì mấy lời ba xạo của Tiểu Cửu mà buông lỏng cảnh giác ngồi tán gẫu với Tiểu Cửu.
Trong lòng gã biết rõ: Trần Tiểu Cửu là đệ nhất giả dối, là một tên độc ác ăn tươi nuốt sống người ta, tai họa của Viên Hải chính là tấm gương đó thôi.
Mà bản thân mình, cũng tuyệt đối không thể làm Viên Hải thứ hai, dẫm lên lối mòn của y.
Cho nên, dù cho Tiểu Cửu để lộ bao nhiêu thiện ý, Dương Mạc Phong vẫn như cũ mặt lạnh như băng, nhạt như nước, trừ phi bắt buộc phải nói chuyện thì tuyệt đối không mở miệng nói một câu thừa thải nào.
- Đồ nhát gan!
Trần Tiểu Cửu trong lòng oán thầm, cũng không thèm để ý sự lạnh lùng của Dương Mạc Phong, vẫn nhiệt tình, nhiệt tình và nhiệt tình cho đến dịch quán, khi chào đón Fack, Trần Tiểu Cửu mới đem sự nhiệt tình dời sang người Fack , điều này làm cho người lo lắng đề phòng như Dương Mạc Phong rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Tiểu Cửu đối với Fack nhiệt tình cực độ, ôm ôm hôn hôn, cộng thêm hắn rất hiểu biết về văn hóa Anh, nói mấy câu thôi hai người cũng đã trở nên thân thiết.
Trần Tiểu Cửu thật ra cũng không bạc đãi Dương Mạc Phong, đưa gã giới thiệu với Fack , giọng điệu hết sức tôn sùng, còn không chút keo kiệt mà giơ ngón tay cái.
Fack đi đến, đối đãi Dương Mạc Phong như bạn thân thiết lâu ngày khiến cho Dương Mạc Phong khó chịu muốn chết, nhưng chỉ đành tươi cười chào đón, nào dám để lộ một điểm không vui.
Tuy nhiên Dương Mạc Phong cũng nhìn ra được Fack đối đãi với mình là nhiệt tình thật lòng, cũng gián tiếp chứng tỏ Tiểu Cửu không có dùng kế sách mà lừa gạt mình, điều này làm cho Dương Mạc Phong giảm bớt sự cảnh giác.
Trần Tiểu Cửu để lôi kéo tình cảm, dẫn một đám người ngoại quốc du ngoạn, đi dạo hội chùa, ngắm đèn hoa, tìm kiếm mỹ thực trứ danh, duy nhất thanh lâu là không đi, như lời Tiểu Cửu nói: nữ nhân Đại Yến không đẹp, không nên để cho người ngoại quốc chiêm ngưỡng
Không đến hai ngày Fack đã cùng Tiểu Cửu trở thành bằng hữu, ít nhất ngoài mặt là như thế! Mà trong lòng Tiểu Cửu chưa bao giờ nghĩ như thế - ..., muốn bán thuốc phiện cho Đại Yến, dùng thuốc phiện hại Đại Yến, giáo sĩ ngoại quốc kiềm chế Đại Yến, làm sao có thể trở thành bằng hữu của mình?
**********
Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng đang đi tới Diệp phủ, kể lại cho Diệp Ngâm Phong sự tình mấy ngày nay, Diệp Ngâm Phong nghe xong, cũng dặn dò hắn
- Tên Dương Mạc Phong này cẩn thận vô cùng, không dễ dàng ra tay, đã ra tay ..., nhất định phải cẩn thận.
- Ồ! Đại ca, ngươi đừng càm ràm nữa, tên Dương Mạc Phong kia ta chưa vội xử lý gã, dù sao gã cũng còn chỗ để trọng dụng mà!
Trần Tiểu Cửu đã cắt lời Diệp Ngâm Phong cười nói:
- Hôm nay ta đến đây là để thăm cái tên nước ngoài chúng ta bắt được, không biết đại ca có bỏ đói hắn ta đến chết không.
- Ngươi nói hắn ta còn có chỗ dùng được, ta đâu dám sơ suất?
Diệp Ngâm Phong cười, liền gọi một gã thị vệ dẫn Trần Tiểu Cửu một mình đi đến kho củi trong một hậu viện vắng người.
Trần Tiểu Cửu bảo thị vệ kia mở cửa phòng, sau đó liền cho tên thị vệ đi chỗ khác
Mở cửa phòng, một mùi ẩm mốc bốc lên, Độc Hoàng vội vàng bịt mũi, ai oán nói:
- Thối muốn chết, nếu không phải Tiểu Cửu muốn tới, thì ta không muốn ngửi cái mùi này tí nào.
- Ta có bắt Độc Hoàng tỷ tỷ đi theo ta sao?
Trần Tiểu Cửu lôi kéo Độc Hoàng đi đến, không cho Độc Hoàng trốn ra ngoài:
- Vội vài cái gì, chút nữa gió thổi tản mùi đi là được rồi.
Độc Hoàng u oán liếc mắt
- Ở nhà chán muốn chết, Đan nhi xem ta không vừa mắt, cãi nhau với ta, nàng ấy đem ta thành người uy hiếp nàng ấy, đề phòng ta như sói, sợ ta làm hại ngươi.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì
- Ta cũng đang trông chờ xem Độc Hoàng tỷ tỷ sắp làm gì ta, chỉ tiếc...
- Ba hoa không được nói bậy!
Độc Hoàng nhéo thắt lưng Tiểu Cửu, hai má ửng đỏ, đôi mắt quyến rũ chớp chớp, sợ hắn lại nói tiếp.
Trần Tiểu Cửu đau đớn, bất đắc dĩ ngậm miệng không nói nữa!
Trong phòng ánh sáng mờ tối, nhưng không ngăn cản được đôi mắt của Trần Tiểu Cửu, hắn dễ dàng thấy được một người ngoại quốc tiều tụy đang ngồi ở góc tường!
Bị nhốt rất nhiều ngày, mặt hắn ta mọc đầy râu, không còn nhìn rõ gương mặt.
Người ngoại quốc kia dường như sợ hãi, bập bẹ tiếng Háng lơ lớ năn nỉ
- Đừng! Đừng... đừng đánh ta! Mỗi ngày đều chỉ đánh ta một lần thôi mà? Hôm nay sao lại muốn đánh.. đánh lần thứ hai?
Trần Tiểu Cửu phì cười, xem ra Diệp Ngâm Phong vẫn là rất "quan tâm" đến tên này.
Độc Hoàng đi vào mới phát hiện, tên người ngoại quốc này áo quần rách nát, từ đầu đến chân đều đầy vết thương lớn nhỏ, đâu chính là kiệt tác của Diệp Ngâm Phong.
Trần Tiểu Cửu đứng ở đó, thấy tên người ngoại quốc khiếp đảm, cười nói:
- Ta không phải đến đánh ngươi, ta chỉ là muốn hỏi ngươi vài chuyện, ngươi ngoan ngoãn trả lời ta thì ta sẽ bảo bọn họ không đánh ngươi nữa.
Người ngoại quốc kia lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Sẽ không, ta sẽ không nói cho ngươi biết bất kì điều gì, các ngươi muốn đánh thì cứ đánh, ta chịu được.
Thật là cứng đầu nha!
Trần Tiểu Cửu cười nói với Độc Hoàng:
- Vẫn là phải nhờ Độc Hoàng tỷ tỷ ra tay giúp đỡ rồi.
Độc Hoàng lấy ra một viên thuốc, che miệng nói với Tiểu Cửu:
- Ngươi cho hắn ăn đi, hắn quá thối, ta không chịu được.
Trần Tiểu Cửu cầm viên thuốc, cạy miệng tên người ngoại quốc buộc y nuốt xuống.
- Ngươi cho ta ăn cái gì vậy? Ta sẽ không khuất phục đâu.
Tên người ngoại quốc kia tuy cao to khổng lồ, nhưng ở trước mặt Tiểu Cửu, lại vô lực nhưng con sâu.
Tên kia phút trước còn mạnh miệng, nhưng sau khi đã uống thuốc xong, y bắt đầu cảm thấy trong bụng thật ngứa, y động đậy một chút, lại càng cảm thấy ngứa ngáy hơn vạn lần, giống như có trăm nghìn con kiến đang gặm cắn lục phủ ngũ tạng của y.
- Trời ơi! Ngứa quá, ta không chịu nỗi..
Người ngoại quốc kia vừa kêu la, vừa lăn lăn trên mặt đấy, đầu đập vào tường chảy máu cũng không thấy đau.
Trần Tiểu Cửu giơ ngón tay cái với Độc Hoàng khen ngợi:
- Độc Hoàng tỷ tỷ thật là lợi hại.
Độc Hoàng tự nhiên cười nói, gắt giọng:
- Tiểu Cửu, ngươi vẫn là nên thành thật một chút, nếu khiêu khích ta, hoặc là thừa dịp ta không chú ý, ôm eo ta, cẩn thận ta cho ngươi ăn thuốc độc này, cho ngươi ngứa ngáy lăn lộn trên mặt đất, cầu xin ta tha thứ.
Trần Tiểu Cửu không sợ hãi, lại gần ôm lấy vòng eo mềm mại của Độc Hoàng, nhìn vào đôi mắt trong veo của Độc Hoàng ôn nhu cười nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, cho dù ngươi không cho ta dùng độc dược, ta vừa thấy ngươi, tâm tư lại ngứa ngáy khó chịu, hoảng loạn làm sao, thật muốn cùng nàng ở trên giường lăn lộn vài vòng, giải ngứa a giải ngứa...
- Tiểu Cửu, ngươi thật là ngày càng lưu manh.
Độc Hoàng một tay đẩy Tiểu Cửu ra, ánh mắt u oán nhìn nơi khác sẵng giọng:
- Miệng lưỡi trơn tru thật, có năng lực thì ngươi chui vào chăn ta thử xem?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, cũng không để ý tới lời nói của Độc Hoàng, chuyển hướng sang người ngoại quốc thưởng thức phong thái của y.
Độc Hoàng nhếch đôi môi đỏ mọng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, thấp giọng nỉ non
- Tên nhát gan...
Lỗ tai Trần Tiểu Cửu rất thính khiến hắn ngoái đầu nhìn chằm chằm gương mặt xinh như tiên nữ của Độc Hoàng, bỡn cợt nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, ta không phải kẻ nhát gan, chỉ là thời cơ chưa tới, ta còn ngượng ngùng chưa xuống tay a.
- Phì, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai thèm nói chuyện với ngươi?
Độc Hoàng làm sao nghĩ đến thanh âm của mình nhỏ như vậy mà Tiểu Cửu vẫn có thể nghe được?
Trong nháy mắt hai má ửng đỏ, diễm lệ như đóa hồng đầy nóng bỏng.
Nàng bỏ chạy ra cửa, ngoái đầu nhìn lại cáu giận nói:
- Ngươi dám xuống tay với ta, cẩn thận ta ra tay với ngươi, độc chết ngươi luôn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Rầm một cái cửa đóng lại.
Ánh sáng mỏng manh không có bất kỳ ảnh hưởng nào với Tiểu Cửu, trong đầu hắn nhớ đến Độc Hoàng kia vẻ mặt đầy phong tình mê người, trong lòng đúng là hơi ngứa ngáy!
Nếu không phải bởi vì dụ dỗ Lý Nhạc Thanh, nghĩ đến sự giận dữ của Đan Nhi, hơn nữa Chu Mị Nhi còn đang theo dõi, chính mình thật sự muốn thưởng thức Độc Hoàng một phen
Nhưng hiện tại xem ra, phải vì lý tưởng lớn mà kiềm chế một chút thôi.
Hắn quay đầu nhìn người ngoại quốc kia bị tra tấn một hồi, y đã đem râu bứt gần hết, gương mặt tái nhợt hiện đầy dấu ngón tay cùng vệt máu.
Trần Tiểu Cửu bóp cổ y, cạy miệng cho y uống giải dược.
Tên kia phút trước còn ngứa ngáy chết đi sống lại, sau khi ăn giải dược, lục phủ ngũ tạng của y lập tức trở lại bình thường, không còn chút ngứa nào nữa.
Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn người đang ngồi trong góc trường, thản nhiên nói
- Ta hiện tại hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi có thể thành thật trả lời không?
Tên ngoại quốc kia liên tục gật đầu:
- Anh hùng xin cứ hỏi, ta... Ta biết sẽ nói cho ngươi tuyệt đối không nói dối.
Tên ngoại quốc này thật ra cũng ngay thẳng hoặc là mạnh miệng cho đến chết, hoặc là mềm yếu như loài bò sát.
Trần Tiểu Cửu hỏi trước
- Ngươi tên là gì?
- Paco!
Tên ngoại quốc đáp lời, dừng một chút, lại cứng nhắc hỏi
- Ngươi vì sao lại giam giữ ta? Ta nhận ra được, ngày ấy chính là ngươi đã đánh ta ngất xỉu, ngươi thả ta, ta có thể cho ngươi tiền, cho ngươi kim cương, ta có rất nhiều rất rất nhiều kim cương...
Trần Tiểu Cửu trong lòng cảm thấy buồn cười: chính mình còn chưa có hỏi gì, tên ngoại quốc này đã hỏi mình rồi!
- Paco đúng không? Ha ha..ngươi coi như thức thời! Còn nữa, đừng nghĩ dùng kim cương mua chuộc ta, Đại Yến ta không thiếu kim cương, chỉ cần ngươi trả lời tốt vấn đề, ta nhất định sẽ không làm khó ngươi
Paco gật đầu nói
- Được! Ngươi là anh hùng, ta sợ ngươi, ngươi hỏi đi, ta sẽ nói hết với ngươi.
- Tốt lắm!
Trần Tiểu Cửu vỗ tay thành tiếng, bỗng nhiên từ trong tay áo lấy súng ra, rồi lại từ trong bao vải sau lưng lấy súng ra nữa, tùy tiện ném trước mặt Paco, cười hỏi
- Ngươi tại sao có những thứ này?
Paco nhìn thấy súng, không kìm lòng nỗi cầm lên, nhắm ngay Tiểu Cửu, cười haha nói
- Ngươi mau thả ta, bằng không ta giết ngươi.
Trần Tiểu Cửu cười khổ, nhún nhún vai nói
- Ngươi bị ngu sao? Không có đạn ngươi giết ta như thế nào?
Paco bóp cò, chỉ phát ra tiếng ken két chứ không có tiếng súng
Paco ngồi sụp trên mặt đất, chợt nhớ đến điều gì, kinh nghi nói:
- Làm sao ngươi biết đến đạn?