Trần Tiểu Cửu nhìn mọi người do bị kích thích mà vẻ mặt đỏ lên, nhiệt huyết dâng trào, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng đắc ý. Đồng thời cũng vì mưu kế giảo hoạt của Hoa Như Ngọc mà khen ngợi không ngớt!
Bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, Tư Đồ Bá tuy rằng tội ác tày trời, nhưng hận ý thấu xương cũng chỉ có bản thân hắn, lời thề sau cùng kia đã chỉ ra điều đó!
La Đồng cũng không thưc sự muốn đưa y vào chỗ chết, mà lời nói của Hoa Như Ngọc lại cực kỳ chuẩn xác, vài câu đã đem La Đồng cùng bản thân mình buộc chặt làm một, vô hình trung, làm cholòng thù hận của đại bộ phận hán tử trong Hỗ gia trại càng nặng thêm.
Chút mưu kế này tuy rằng không lịch sự, nhưng lừa gạt một chút tình cảm quần chúng, kích động những người này thì lại rất hiệu quả!
Hoa Như Ngọc tinh thần hăng hái, đôi mắt bắn ra quang mang, nàng hưởng thụ sự hô hào của mọi người, khua mạnh cánh thay, hào khí tới trời nói:
- La tam đương gia, phép tắc Hỗ gia trại do ngươi nắm giữ, Tư Đồ Bá có tâm bất chính, cấu kết Huyền Vũ doanh, làm cho sơn trại lâm vào nguy hiểm, phải chịu tội gì?
La Đồng cau mày, cao giọng đáp:
- Dựa theo sơn quy, đáng bị chặt đầu, ném xác ra sau núi cho mãnh thú ăn thịt!
Hoa Như Ngọc gật đầu , nói với các huynh đệ phía dưới:
- Hành hình như vậy, các huynh đệ có ai dị nghị không?
Mọi người phía dưới nghe vậy đều hoan hô.
Hoa Như Ngọc nói với La Đồng:
- Tam đương gia, ngươi tới hành hình!
Tư Đồ Bá biết mình sẽ nhanh chóng phải chết, hai mắt đỏ thẫm, nước mắt không kìm được ào ào chảy ra, trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, y bỗng nhiên trở nên kích động, cố gắng giãy dụa đứng lên muốn chạy trốn.
Hắc Sơn, Từ Hạt Tử đều là dũng sĩ trải qua trăm trận, một người khống chế hai tay, một người giữ chặt đầu hắn, Tư Đồ Bá không giãy dụa được, đành chửi loạn lên:
- Hoa Như Ngọc, La thất phu, còn có Trần Tiểu Cửu, các ngươi ... các ngươi đều không được chết tử tế.
Hoa Như Ngọc sắc mặt tái xanh, phất tay nói:
- Tam đương gia, hành hình!
La đồng tay cầm quỷ đầu đao, từ từ đưa lên cao, hai mắt lấp lánh, nhìn vào gáy Tư Đồ Bá, nhưng do dự mãi không chém xuống!
Tuy rằng anh ta đối với địch nhân dũng mãnh phi thường, nhưng lúc này quỳ phía dưới chính huynh đệ đã từng cùng mình giết địch, nếu cứ như vậy mà bị chính mình chém đầu, thật là khó xuống tay được.
Lòng dạ đàn bà, La đại ca quá trung nghĩa !
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy La Đồng không đành lòng hạ thủ, không khỏi lắc đầu thất vọng.
Hoa Như Ngọc mặt mày nghiêm nghị: lúc này các huynh đệ sĩ khí đang lên, sao lại do dự làm ảnh hưởng tới quân tâm?
Nàng không nói một lời, tiến lên đoạt đầu đao trong tay La Đồng, hai tay giơ lên cao, sau đó chém mạnh xuống, thân quỷ đao rất nặng, mang theo một đạo ngân quang, như chém đôi không khí, chỉ trong một cái chớp mắt đã chém qua cổ Tư Đồ Bá, không ngờ trên lưỡi đao không dính lấy một giọt máu!
Đầu Tư Đồ Bá thuận theo thân đao đi xuống mà rời khỏi cơ thể, trên không trung vẽ ra một đường cong cuối cùng rơi xuống mặt đất. Chỗ bị chém một dòng máu nóng ồ ạt chảy ra, nhiễm đỏ toàn bộ đài điểm tướng, trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh, phả thẳng xuống các hán tử đứng phía dưới khiến cho họ càng thêm hưng phấn.
Hắc Sơn tay mắt lanh lẹ, hứng lấy một chậu máu tràn đầy, sau đó đổ vào trong vại rượu.
Mọi người nhặt đầu của Tư Đồ Bá lêm , tàn bạo móc con mắt của y ra, vừa không ngừng phỉ nhổ, hết sức sỉ nhục.
Thân thể không đầu của Tư Đồ Bá đổ gục trên mặt đất, Hoa Như Ngọc huýt một tiếng sáo,"Tiểu hổ đội" đang nằm bên cạnh Tụ Tướng cổ, nước dãi chảy dài, sau khi nghe thấy vội vàng chạy tới, bốn con hổ ngoạm lấy tứ chi của Tư Đồ Bá mà quét sạch, chỉ mất một hồi, thân thể ba trăm cân của Tư Đồ Bá đã thành bữa ăn ngon mà chui vào bụng mấy con hổ, những gì còn sót lại cũng chỉ là những xương cốt không đầy đủ.
Hắc Sơn nhân lúc các huynh đệ chừa ra khoảng không, mang theo bình rượu trộn lẫn máu tươi rót đầy cho các huynh đệ.
Hoa Như Ngọc chỉ đao lên trời, bưng bát rượu, ngừng lại một lúc rồi nói:
- Phản tặc đã trừ, mọi người cùng ăn mừng!
Nàng nói xong liền dẫn đầu một hơi uống can sạch bát rượu, thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này bị kích thích cũng bịt mũi, đem bát rượu toàn mùi máu tươi uống vào bụng.
- Phản tặc đã trừ, mọi người cùng ăn mừng!
Mọi người hô vang như sấm dậy, theo ánh mắt lấp lánh của Hoa Như Ngọc, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, hô hấp nặng nề, bọn họ một hơi uống cạn sạch bát rượu, trên mặt tất cả đều tràn đầy sự hưng phấn khát máu.
Hoa Như Ngọc cũng hiện ra vẻ kích động, trong ánh mắt trong trẻo lộ ra ý chí kiên quyết, máu trong huyết quản, dường như đang chảy dữ dội, nhìn thấy sự kích động của mọi người đã dâng lên, nàng giơ cánh tay cất cao giọng nói:
- Ba nghìn binh mã Huyền Vũ doanh được trang bị vũ trang đầy đủ, giáp trụ toàn thân, khi trời vừa sáng sẽ tới, chúng muốn san bằng Hỗ gia trại, chém giết mọi người, các vị huynh đệ, chúng ta trốn chạy hay đánh?
Các hán tử ý nghĩ đã bị huyết tửu che mờ, chính là lúc máu nóng dâng trào, làm sao có thể chưa đánh đã chạy? Cả đám đều giơ tay, đồng thanh hô to:
- Đánh! Đánh! Đánh!
Hoa Như Ngọc mặt mày đầy vẻ khiêu khích nói:
- Huyền Vũ doanh có ba nghìn binh mã, Hỗ gia trại chúng ta lại chỉ có sáu trăm dũng sĩ, các ngươi chẳng lẽ không sợ chết?
- Không sợ! Không sợ! Tất cả nghe theo Đại đương gia ra lệnh!
Mọi người quơ mạnh cánh tay, cùng nhau hét lớn.
Hoa Như Ngọc cất cao giọng nói:
- Các vị huynh đệ có sự gan dạ sáng suốt, không uổng là hảo hán của Hỗ gia trại, hiên tại ta cần chọn năm mươi huynh đệ chính là dũng sĩ không sợ chết, cùng ta tiêu diệt quân địch xâm phạm? Trong các ngươi có ai không tiếc tính mạng, đồng hành cùng ta?
Các huynh đệ máu nóng lên não, ánh mắt ai nấy đều lóe lên quang mang như dã nhân, đều hô lớn:
- Ta đi! Ta đi!
Trần Tiểu Cửu đứng ở bên cạnh nhìn thấy mọi người dũng mãnh không sợ chết, dũng cảm xuất chiến, lo lắng trong lòng nãy giờ cuối cùng cũng thả xuống.
Bỗng nhiên lúc đó hắn nghe thấy trong rừng cây phía bên trái, dường như có tiếng động sàn sạt, tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng không thể gạt được hắn.
Trong lòng hắn cảm thấy hiếu kỳ, đi dọc theo đường nhỏ, cẩn thận đi vào trong rừng.
Đang lúc xem xét chung quanh, đột nhiên một cỗ hàn khí mang theo hơi thở chết chóc bay thẳng đến mặt hắn, lúc này võ công của Trần Tiểu Cửu đã không còn như khi trước, chỉ hơi nghiêng người sang trái liền tránh thoát vô cùng thoải mái!
- Vút…
Một mũi tên như răng sói mang theo khí thế vô cùng lớn, xuyên qua tùng lâm, đuôi tên vẫn còn ong ong chấn động phát ra tiếng vang.
Trần Tiểu Cửu rút mũi trương tiễn này ra, thấy tên này không có đầu tên, hiển nhiên người bắn ra tên này cũng không có ý đả thương hắn
Đúng vào thời điểm rắc rối, đột nhiên nhìn thấy mũi tên này, trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ, liền nhìn vào sâu trong rừng cây, mỉm cười nói:
- Tử Trình, ngươi nếu đã đến đây, thì mau đi ra đi! Cửu ca cũng không có thời gian cùng ngươi chơi trốn tìm đâu!
Hắn vừa mới nói xong, một đại hán toàn thân mặc hắc y, giống như một trận gió lạnh, đột ngột hiện ra phía trước mắt hắn, vạch khăn che mặt, liền hiên ra một đôi mắt lạnh như băng, kẻ này chính là Viên Tử Trình.
- Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, đúng là phải nhìn bằng ánh mắt khác!
Viên Tử Trình bộ dáng vẫn lạnh lùng như trước, lời nói ra vĩnh viễn lãnh đạm như vậy :
- Sớm biết như vậy, đám trường tiễn kia, hẳn nên giữ lại mới đủ dùng một chút.
- Tử Trình cũng biết nói đùa sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng kia, vội vàng nói:
- Hiện tại có sự tình khẩn cấp, nguy hiểm cận kề, ngươi lại đột nhiên hiện thân vào lúc này, nhất định là có chuyện quan trọng báo cho ta, ngươi mau nói ra đi.
Viên tử trình nói:
- Tổng thể sự việc thì ngươi cũng đã biết rồi, nhưng trên thực tế, so với tưởng tượng của ngươi thì càng tồi tệ hơn, gian tế trong Hỗ gia trại đã đem thân phận của ngươi báo cho Tào công công biết, tuy rằng không thể xác minh tình báo có chuẩn xác hay không, nhưng lão vô cùng giận giữ, đã phái Huyền Vũ doanh tấn công Hỗ gia trại, thà rằng giết nhầm một ngàn, cũng không để cho ngươi có thể chạy thoát.
Tuy rằng Tào công công vẫn cho rằng ngươi là kẻ thư sinh, không có khả năng đơn thương độc mã cướp đi thích khách, nhưng vẫn âm thầm phái Tử Cấm Vệ theo dõi Chu phủ, một khi biết được hành tung của ngươi, lão nhất định sẽ cho ngươi truy sát ngươi! Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Tất cả những chuyện này nghe thì cực kì hung hiểm, nhưng tất cả đều nằm trong dự kiến của Trần Tiểu Cửu, Diều Hâu không có lý do gì lại không đem thân phận của hắn báo cho lão thái giám kia biết.
- Tình hình Chu phủ hiện tại như thế nào? Có động tĩnh gì không?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu quan tâm nhất vẫn là an nguy của nhị tiểu thư.
Viên Tử Trình lạnh lùng nói:
- Lão thái giám đó chỉ nghi nghờ không căn cứ, làm sao dám trắng trợn động đến Chu phủ? Hơn nữa, Chu nhị tiểu thư cũng đã có người âm thầm bảo hộ, tâm tư của ngươi hãy giữ ở trong bụng đi, chỉ có điều đáng thương cho tiểu thư đồng vì ngươi mà thương tâm rơi lệ!
Trần Tiểu Cửu bị Viên Tử Trình nhìn thấu tâm tư, không khỏi cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Ai… Không thể tưởng được ta cũng sẽ có ngày sa sút đến tình cảnh này!
- Là ngươi tự mình chuốc lấy cực khổ! Không trách được người khác, tuy nhiên không cần phải lo lắng, Thiếu chủ sẽ vì ngươi giải quyết thỏa đáng chuyện này!
Viên Tử Trình lạnh lùng nói:
- Lúc này, quan trọng nhất đó là đại quân Huyền Vũ doanh, ngươi xem phải chống lại như thế nào?
Trần Tiểu Cửu vội vàng kể hết đầu đuôi, đem chuyện thảo luận với Hoa Như Ngọc cùng việc bố trí nhân mã nói thẳng ra, một chút cũng không giữ lại, ở trước tình thế nguy cấp như thế này, hắn vô cùng cần sự viện trợ to lớn từ Viên Tử Trình.
Viên Tử Trình nhíu mày nói:
- Kế là đúng là kế hay, nhưng tình báo các ngươi có được cũng không chính xác, nhân mã Huyền Vũ doanh lần này phái ra, không phải là ba nghìn, mà là toàn doanh, chừng năm nghìn binh lính.
- Năm nghìn?
Trần Tiểu Cửu không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhăn mày nói:
- Phùng Hạo lão tặc, tại sao lại muốn được ăn cả ngã về không như vậy? Ba nghìn binh lính, ta thấy đã vô cùng nắm chắc, vì sao phải dùng tới năm nghìn người? Ta thật sự là không sao nghĩ ra!
Đôi mắt vốn lạnh băng của Viên Tử Trình bỗng lộ ra một chút nghiền ngẫm, có chút thần bí nói:
- Điều này là hiển nhiên, hoàn toàn điều động năm nghìn binh mã, chính là… Chủ ý của thiếu chủ.
- Cái gì, công tử không ngờ lại hại ta?
Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy trong lòng cả kinh.
Tuy rằng hắn cùng với bạch y công tử, chỉ là gặp qua vài lần nhưng giống như quen biết đã lâu, đột nhiên nghe được tin tức như thế, không khỏi cảm thấy bi thương, trong lòng tràn ngập phiền muộn.