Mây đen che đi ánh trăng, bầu trời đêm đen kịt tựa như nhuốm mực, chỉ nghe thấy tiếng sàn sạt của những cây tùng đong đưa theo gió, những ngọn núi lên xuống liên miên, tựa như một cự thú đột nhiên cúi đầu lẩn trốn, thực sự khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Dưới ánh trăng, trong tiếng gió thổi, bóng đêm đoạt mạng.
Một âm thanh trầm trọng, thuần phác, hùng tráng vang lên. Do âm thanh vang lên ngắn ngủi trầm thấp, thuận theo tiếng gió thổi gào thét, vang lên có nhịp, vô cùng hào hùng trang nghiêm, trầm bổng truyền vào trong sơn cốc, chồng lên lẫn nhau, lại như tiếng sấm sét nơi xa, cuồn cuộn mà đến, chậm chạp mà kiên định, mang theo một cổ khí thế không có cách gì ngăn trở, chậm rãi đến gần.
Đây là tiếng của trống Tụ Tướng!
Từ khi Hỗ Tam nương thành lập Hỗ gia trại tới nay, trống lớn được bọc da hổ đường kính một trượng, được đặt trước cửa Nghị sự đường.
Không người nào biết "đại cổ" (trống lớn) hiếm có này từ đâu mà đến, trong lời đồn đại, là có trong đại quân Nam chinh nhiều năm trước, đã từng dùng qua trống Tụ Tướng to lớn như vậy, nhưng đây chỉ là lời đồn, không thể nào kiểm chứng được.
Nhưng Tụ Tướng cổ này tuy rằng uy phong bát diện, lại tồn tại ở cái gia trại nhỏ bé này, hầu như không có cơ hội thi triển, mười mấy năm qua, Hỗ gia trại chưa từng có phát sinh trận đánh kinh thiên địa, quỷ thần khiếp nào.
Mà sau khi yên lặng hơn mười năm, thanh âm của Tụ Tướng hùng hậu trang nghiêm này rốt cục trong bóng đêm âm trầm này lại mạnh mẽ vang lên.
Trong lúc nhất thời tiếng trống ầm ầm vang lên khắp sơn cốc!
Các loài hổ báo sói lang, vua của các loài mãnh thú trong lúc nhất thời, theo tiếng trống nhịp nhàng mà bắt đầu điên cuồng rít gào. Nhưng không thể so được với uy thế của trống Tụ Tướng, cuối cùng đều không giám ló mặt ra. Chỉ có "đội Tiểu hổ " mà Hỗ Tam nương yêu thích, nghe thấy tiếng trống truyền đến, ngoan ngoãn nằm rạp xuống trước cửa Nghị sự đường, không hề mất khí thế của vua các loài thú.
Hơn sáu trăm hán tử của Hỗ gia trại đang say sưa trong mộng bị giật mình tỉnh giấc, kiếp sống liếm máu trên lưỡi đao, khiến cho bọn họ luyện được thói quen sinh hoạt nhanh chóng quyết đoán, chậm hơn kẻ khác một phần, đều có thể bị người để lại trên thân thể vết thương.
Bọn họ ăn mặc quần áo chỉnh tề, tay cầm binh khí phát ra hàn quang lóng lánh, sắc mặt ngưng trọng chạy về hướng Nghị sự đường.
Tụ Tướng cổ vang lên, nhất định phát sinh đại sự sinh tử tồn vong, nhưng bọn họ thực sự không nghĩ ra, con mẹ nó tên nào gan lớn, dám trèo lên đầu Hỗ gia trại ? Đây không phải là chán sống sao?
Ba vị đương gia của Hỗ gia trại, hơn nữa còn có một vị Hỗ Tam nương không hỏi thế sự, giống như tứ đại kim cương, thiên thần hạ phàm, ai còn dám trêu chọc?
Đám hán tử mang theo nghi vấn, đi tới sân rộng phía trước nghị sự đường, nhưng thấy ở trên đài cao, giữa cái đỉnh có ba lỗ, đang đốt lên ba nén hương cực lớn, một gã tóc tai bù xù, vẻ mặt đầy máu, một nửa râu mép bị mất trông như gấu chó, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử mang vẻ mặt hung ác, tay cầm cương đao, đứng thẳng hai bên, nhìn chằm chằm xuống phía dưới đài.
Đám hán tử đầu đầy sương mù, nhìn thấy rõ người quỳ nơi kia chính là Tư Đồ Bá, không khỏi hít một ngụm khí lạnh!
Nhất là những người bình thường hay gần gũi với Tư Đồ Bá, cảm thấy lo lắng vô cùng, trong lòng vang lên thanh âm không hài hòa: Chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ là tranh giành quyền lực?
Trong lúc mọi người đang không hiểu lý do thì Hoa Như Ngọc, La Đồng mang theo vẻ mặt ngưng trọng, leo lên đài cao.
Hoa Như Ngọc ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đôi mắt trong đêm tối sáng lên vẻ thâm thúy oai hùng, nàng liếc nhìn những sơn tặc đang thì thầm với nhau, trung khí mười phần, cất cao giọng nói:
- Tụ Tướng cổ mười năm không đánh, mà nay bỗng nhiên vang lên, các vị huynh đệ, các ngươi có biết lý do tại sao không?
Mọi người đều lắc đầu không nói!
Hoa Như Ngọc cau mày hạ giọng nói:
- Ba nghìn binh mã Huyền Vũ doanh được trang bị giáp trụ toàn thân, đang nhanh chóng tiến sát Hỗ gia trại, chúng ta đang gặp phải nguy cơ khẩn cấp.
Sáu trăm hảo hán nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng lo sợ.
Huyền Vũ doanh binh lực tuy rằng không mạnh, nhưng với ba nghìn binh mã, lấy nhiều thắng ít cũng không phải là việc khó, chẳng lẽ Hỗ gia trại thực sự rơi vào tình huống đại họa lâm đầu sao?
Hoa Như Ngọc thấy nét mặt mọi người hiện lên thần sắc kinh hoảng, trong lòng mơ hồ có chút thất vọng: những huynh đệ này. Tuy rằng bình thường dũng mãnh quyết đoán, nhưng khi thực sự gặp phải chuyện lớn, thật đúng là bùn nhão không đắp được tường, quả thật theo như lời Cửu ca, phải cần máu tươi mới có thể kích thích bọn họ sinh ra nhiệt huyết, nàng tiến lên một bước, thất vọng nói:
- Nhưng các ngươi có biết, đại họa trời giáng như vậy, cuối cùng là người nào dẫn đến, mọi người muốn biết không?
Chúng hán tử nghiến răng nghiến lợi nói:
- Rốt cuộc là ai, chúng ta muốn làm thịt hắn.
Hoa Như Ngọc mặt mày nghiêm nghị, vươn một ngón tay nhỏ bé chỉ vào Tư Đồ Bá, hung ác nói:
- Kẻ gây ra đại họa này, chính là người mà các ngươi xưa nay vẫn ngưỡng mộ, kính trọng yêu quý. Nhị đương gia -- Tư Đồ Bá!
Lời nói như tiếng sét ầm vang.
Sáu trăm huynh đệ nghe thấy vậy, không khỏi ngơ ngác đứng tại chỗ, không nói được lời nào.
Từng đôi mắt phẫn nộ đồng loạt chiếu lên trên người Tư Đồ Bá, nhất là hơn một trăm hán tử vẫn có lòng kính mộ hành động anh hùng của Tư Đồ Bá, càng cảm thấy điều này thật sự là hoang đường, không có cách nào thuyết phục.
- Các vị huynh đệ không tin sao? Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hoa Như Ngọc cười lạnh một tiếng, vẻ mặt buồn bã nói:
- Tư Đồ Bá tự phụ võ công cao cường, bản thân nhiều năm ở sơn trại, đầu tiên là muốn gạt bỏ Tam đương gia ra khỏi Hỗ gia trại , nắm lấy đại quyền, sau đó lại vì đại ân nhân của sơn trại là Cửu ca ngộ thương đệ đệ của y mà trong lòng ghi hận, đầu tiên là ỷ vào tửu lượng cao, cùng Cửu ca đấu rượu, kết quả uống đến mơ mơ màng màng, làm trò cười cho mọi người?
- Sau đó lại dùng kế, ép Cửu ca luận võ, phải lập ra giấy sinh tử! Nhưng lại không nghĩ rằng y dùng kế tiểu nhân, sai Diều Hâu âm mưu bỏ thuốc độc vào rượu, lại mời vu nữ Uy quốc tới trợ giúp, muốn thừa dịp Cửu ca đang mê loạn mà giết chết, chỉ là âm dương đảo lộn, gieo gió gặt bão, cuối cùng bị trọng thương!
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, vẻ mặt không tỏ rõ ý kiến!
Hoa Như Ngọc nói đến chỗ này tiến lên đá Tư Đồ Bá một cước, hung ác nói:
- Tiểu nhân âm hiểm, ta cũng không xử oan cho ngươi? Ngươi nếu là còn đàn ông thì thoải mái thừa nhận, chớ có chờ ta phải đánh đập tra hỏi.
- Mẹ nó, là ta làm thì thế nào? Cũng vì ngươi thích cái tên mặt trắng kia, lão tử hận hắn thấu xương. Không giết được hắn, ta há có thể cam tâm!
Tư Đồ Bá nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoa Như Ngọc cười lạnh một tiếng, đá xuống một cước, cả người Tư Đồ Bá ngã lăn ra, máu tươi theo đầu lập tức chảy ra.
Mọi người nghe thấy được Tư Đồ Bá thừa nhận toàn bộ, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối
Y trước kia vất vả xây dựng hình tượng, vào giờ khắc này toàn bộ sụp đổ ầm ầm, nhất là những người lấy y làm tấm gương, trong lòng vô cùng căm phẫn, vì mình đã từng sùng bái y mà hối hận vô cùng.
Cái gì mà anh hùng hảo hán, chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân âm hiểm mà thôi!
Hoa Như Ngọc phất tay, ý bảo mọi người yên tĩnh, tràn đầy thất vọng nói :
- Cửu ca, La Tam đương gia đều là người lòng dạ khoan dung, nếu như Tư Đồ Bá chịu rút ra giáo huấn, quỷ kế chỉ dừng lại ở đó, bọn họ cũng sẽ không muốn truy cứu! Thế nhưng...
Hoa Như Ngọc nói đến chỗ này, vẻ mặt vốn bình tĩnh lại biến thành tức giận đến đỏ bừng, ánh mắt như bốc lửa, chỉ thẳng vào Tư Đồ Bá lạnh lùng nói:
- Thế nhưng, cái tên tiểu nhân gian trá này, vì muốn giết chết Tam đương gia, Cửu ca, không ngờ ngĩ ra âm mưu thâm độc, phái Diều Hâu xuống núi, âm thầm báo cho lão Tào thái giám hành tung của Cửu ca. Ba nghìn nhân mã Huyền vũ doanh, chính là nghe lệnh lão thái giám, tấn công lên núi, ý đồ tiêu diệt Hỗ gia trại , tính mạng các vị huynh đệ, tất cả đều bị tên tiểu nhân âm hiểm này làm hại rồi!
Nàng nói xong, một tay nắm tóc Tư Đồ Bá, tát mạnh vào miệng y, nhổ nước bọt nói:
- Tiểu nhân âm hiểm, ngươi nếu như là hán tử, vậy thì ngay mặt thừa nhận!
- Hừ...
Tư Đồ Bá Điên cuồng nói:
- Chỉ cần có thể giết Trần Tiểu Cửu, cho dù có bồi theo cả cái Hỗ gia trại này cũng đáng giá.
Hoa Như Ngọc đá y ngã lăn ra mặt đất, vẻ mặt dứt khoát hỏi mọi người:
- Các huynh đệ, Tư Đồ Bá đã thừa nhận, y vì thù hận cá nhân không tiếc hi sinh toàn bộ Hỗ gia trại cùng tính mạng các huynh đệ, ở trong lòng y các ngươi chỉ là cỏ rác, mọi người nói xem, đối phó với loại tiểu nhân gian trá này, phải làm như thế nào?
Những hảo hán ở đây trong lòng đầy căm phẫn, đối với Tư Đồ Bá tiểu nhân âm hiểm, làm ra những chuyện đại gian đại ác, chính là yêu ma quỷ quái không có tính người, trong lúc nhất thời, những âm thanh chửi mắng, gầm gừ vang lên không ngớt, tiếng động lớn ầm ỹ một lúc lâu, một thanh âm hô lớn nói:
- Chém chết y , chém chết y!
Một tiếng hô đó, giống như một mồi lửa, trong nháy mắt làm bùng lên ngọn lửa trong lòng mọi người, sắc mặt sáu trăm người đều đỏ lên, cùng giơ cánh tay, trăm miệng một lời hô lớn nói:
- Chém chết y, chém chết y.