Ánh kiếm lạnh thấu xương của Nguyệt Thần va chạm với chân khí hống hách của Tiểu Đạo Đồng , cuồng phong trong giây lát gào thét, vầng sáng bắn ra bốn phía, chân khí tán loạn vô tạn, hình thành một cầu tròn đóng, lấy hai người làm trung tâm, khuếch tán toàn bộ không gian.
Kình lực siêu cường rải khắp trời và đất, công lực của tứ đại hoa đán bị Trần Tiểu Cửu hấp thụ hai phần, võ công suy giảm, vội vàng vận công ngăn cản sự tấn công mênh mông này.
Hai gò má Trần Tiểu Cửu bị gió mạnh thổi đau, ngăn không được hai bên nội lực va chạm, áp lực ở ngực tới cực điểm, trong giây lát một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt tái nhợt thân hình thon dài từ từ ngã xuống.
- Tiểu Cửu…
Hồng Hạnh ôm lấy Trần Tiểu Cửu vào lòng, lùi lại mười trượng, truyền nội tức vào cơ thể hắn, bàn tay ngọc ngà vuốt ve lên khuôn mặt tái nhợt của hắn:
- Tiểu Cửu, chàng tỉnh lại đi, nếu chàng chết, thiếp cũng không muốn sống nữa.
Trần Tiểu Cửu phun ra một ngụm máu, thần trí tỉnh lại nhiều, cảm nhận được mùi hương trên cơ thể và sự mềm mại của ngực Hồng Hạnh, hắn chuyển người, giống như một đứa trẻ thẹn thùng ôm lấy vòng eo mềm mại của Hồng Hạnh, không thuận không tha nói:
- Hạnh, vợ yêu của ta, nàng đừng đi được không, nếu nàng đi như vậy, ta sẽ đau lòng tới chết..
Hồng Hạnh ôm chặt lấy đầu hắn, sát vào ngực, nhíu mày nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Tiểu oan gia, sao chàng lại cố ý làm vậy? Nếu không phá chuyện này, sẽ không rơi vào thảm cảnh ngươi chết ta sống, chàng và sư phụ thiếp, đều là người quan trọng bên cạnh thiếp, thiếp không muốn cả hai xảy ra bất kỳ chuyện gì.
- Không được, ta tuyệt không thể để nàng rời khỏi ta.
Trần Tiểu Cửu xoay người đặt dưới thân Hồng Hạnh, bàn tay khoác quá vai, chắm chú nhìn đôi mắt của Hồng Hạnh.
Hồng Hạnh hoảng sợ, vặn người giãy nhẹ, đây là muốn chống cự lại sự vuốt ve kích phát đắm say của Trần Tiểu Cửu, hắn nổi điên trút lên hôn môi, hôn trán, hôn cổ Hồng Hạnh, cuối cùng bắt được cái môi như anh đào, cướp lấy lưỡi nàng.
Trăng sáng nhô lên cao, lạnh ý rơi xuống, một bên là cuộc chiến sinh tử không tiền khoáng hậu, một bên lại là ta ta ngươi ngươi, hưởng thụ sự tình thắm ý mật cực phẩm hoa khôi.
Sự so sánh mãnh liệt này, khiến tiểu đạo đồng càng bất bình, thằng nhãi này, ta vì ngươi rời cửa sinh vào cửa tử, ngươi lại chìm đắm trong yêu thương triền miên, cùng là đàn ông, vì sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy.
Nhưng trước mắt là sự sống chết, gã không kịp nghĩ nhiều, Nguyệt Thần từ trên cao lao xuống, tiểu đạo đồng nghênh đón mà lên, hai người kiếm sắc đỉnh chạm đỉnh. Nguyệt Thần chiếm ưu thế là có không gian, trong lưỡi kiếm, phát ra một tiếng kêu khẽ, trường kiếm của Tiểu Đạo Đồng bị nội lực thúc ép quằn đi, đột nhiên có một tiếng vang nhỏ, thân kiến bắn lên, gã mượn lực nhảy ra xa mười trượng, thoát khỏi sự đuổi giết của kiếm quang.
- Thủ đoạn hay! Công phu giỏi
Nguyệt Thần không bỏ qua cho gã, tươi cười khinh vũ, thanh kiếm sắc trong tay tản ra, đoạt công về phía trước, vù vù đâm tới chém ba nhát, tiểu đạo đồng mắt thấy sáu đường, tiến thoái trốn tránh, đợi khí nhát kiếm thứ ba chém xuống, hắn nhảy lên không, chỉ đợi phát kiếm ngăn chặn, đinh một tiếng, trường kiếm trong tay đã bị đứt làm đôi.
Gã gặp nguy không loạn, tay phải chộp lấy, che kín chân lực, chụp lấy cổ của Nguyệt Thần, một khi bị bàn tay như kìm sắt bắt lấy, tổn hại hương tiêu ngọc nát là kết cục duy nhất.
Nguyệt Thần hừ lạnh một tiếng, đang ở giữa không trung, đường kiếm lắt léo đi như rắn
Tiểu Đạo Đồng cười lạnh một tiếng, thu hồi móng vuốt sắc bén, nửa thanh kiếm sắc ở chỗ vô phong, thân hình ảo ảnh như bay ngược trở lại ra ngoài, thuận miệng nói:
- Bảo kiếm sắc bén thật, chẳng lẽ là Ngư trường hiện thế?
- Coi như ngươi biết hàng.
Khuôn mặt lãnh diễm của Nguyệt Thần, khóe mắt lộ ra vẻ quyến rũ:
- Ta vốn cho rằng sự kiên cường của tiểu lang quân không thể tưởng tượng được, không ngờ lại vì có cao thủ tuyệt đỉnh như ngươi trợ giúp, hừ…., tiểu tử này, quả nhiên rất gian trá.
- Ngươi rút cuộc là người phương nào? Không ngờ có thể tiếp ba chiêu của ta?
Nguyệt Thần cười lạnh nói.
Tiểu Đạo Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, u oán nói:
- Nguyệt Thần, ta thật không muốn giết ngươi, ngươi đừng có ép ta…
- Giết ta? Chỉ dựa vào thanh kiếm gãy này sao? Nực cười, nực cười.
Nguyệt Thần cười quyến rũ, vênh váo nói.
Tiểu đạo đồng nhìn đoạn kiếm trong tay, cười không thành tiếng, thuận tay ném nó xuống đất, nhỏ giọng nói:
- Ta chỉ sợ làm bị thương ngươi, mới dùng đoạn kiếm này, bằng không, ta không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Nguyệt Thần nhướn mày, ý lạnh bắn ra bốn phía:
- Ta muốn xem thử xem, ngươi giết ta thế nào.
Ả bước lên mấy bước, múa may cây kiếm, đâm thẳng về phía Tiểu Đạo Đồng.
Tiểu đạo đồng nhe răng cười, trong hàng nghìn hàng vạn ánh kiếm thấy một sự mạo hiểm duy nhất, kì thực không có khe hở, vặn người tới bên cạnh Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần sợ hãi thất sắc, vung kiếm đánh tới, Tiểu đạo đồng vọt tới sau ả, kình lực che kín hai tay, phát triển ra tiểu cầm thú, tiến công chung quanh Nguyệt Thần, tuy trong tay không có kiếm, nhưng lại hóa chưởng thành đao, đao đao trí mạng.
Tiểu đạo đồng động tác mau lẹ, trong giây lát, liên tục xuất ra tám chiêu, mỗi chiêu đều trí mạng, tàn nhẫn dị thường. Nguyệt Thần tuy tay cầm bảo kiếm, nhưng một tấc đoản, một tấc hiểm, khiến Nguyệt Thần luống cuống tay chân, không chống lại được.
Trong nguy cơ, Nguyệt Thần sử dụng lăng ba vi bộ, thi triển ra thân pháp ma quỷ, muốn chạy khỏi sự truy đuổi của Tiểu đạo đồng.
Nhưng gã như bóng với hình, thân hình quỷ dị, không rời khỏi Nguyệt Thần nửa bước, kiếm của Nguyệt Thần chém sắt như chém bùn, nhưng lúc này bảo kiếm cũng không phát huy hết uy lực của sự khủng bố.
Hai người trên không xê dịch một chút, tốc độ cực nhanh, tận hiện tầng tầng ảo ảnh. Công là công kích vô cùng tinh xảo, tránh cũng không tránh được quỷ dị cực kỳ. Trong thời khắc đó, trái tim của tứ đại hoa đan như nhảy ra khỏi lồng ngực, thật không thể tin sự công phòng của trận ảo ảnh này, như nhân lực bày ra. Công như thiên mã hành không, chợt lóe giống như yêu quái quỷ dị, kiếm quang hoảng hốt, ầm ầm như sấm, luôn khiến tứ đại hoa đán hết hồn.
Khi Nguyệt Thần đang luống cuống tay chân, Tiểu đạo đồng hư ảo xuất một chiêu, thoát khỏi chiến đoàn. Gã thở hổn hển, nhìn Nguyệt Thần mặt mày thảm đạm, mỉm cười nói:
- Ngươi đừng ép ta, ta thật không muốn giết ngươi, ngươi…ngươi đi đi.
Trong giọng nói nói không ra sự buồn bã.
- Ngươi thật độc.
Nguyệt Thần mồm to thở hổn hển, ánh mắt bắn ra một tia lạnh như băng, vừa rồi còn tự tin vô cùng, trải qua một trận đại chiến sinh tử khó bề phân biệt, thay vào đó là sự bất an và phẫn hận vô biên.
Tiểu Đạo Đồng dừng hai tay,, trong nét mặt nói không ra sự cô đơn, lẩm bẩm:
- Tuy ngươi giết người vô số, nhưng ta, lại vẫn không muốn giết ngươi.
- Ngươi rút cuộc là ai?
Nguyệt Thần vẻ mặt hoài nghi, mắt sắc bén:
- Trong thiên hạ, nhân vật giống như ngươi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Võ công cao cường thì làm sao, còn không phải vì người mà gả, bán mạng cho người khác! Ai dà.., ta tình nguyện làm một người dân vô danh tiểu tốt.
Tiểu Đạo Đồng ánh mắt nhìn về phía trước mỉm cười nói:
- Ví dụ, ta liều mạng ở đây, lại có người ở chỗ kia ôm ấp.
Nguyệt Thần nghe ra nỗi lòng của Tiểu Đạo Đồng, quay đầu nhìn, không khỏi tức giận xanh mặt, một lúc lâu không nói ra lời.