Hồng Hạnh nghe thấy câu nói của Nguyệt Thần, kinh ngạc, cơ thể mềm mại run lên, đột nhiên dùng sức giãy khỏi cái ôm của Trần Tiểu Cửu, lắc mông, ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.
Gương mặt Nguyệt Thần càng lúc càng lãnh diễm, nhìn Trần Tiểu Cửu từ trên xuống dưới, lại nhếch mép cười:
- Chậc…, thật là không ngờ, ngươi còn có bản lĩnh bất chấp lưỡi đao nữa.
- Nếu Hồng Hạnh không giết được ngươi, dành phải đích thân Nguyệt Thần tỉ tỉ ta ra tay thôi.
Nguyệt Thần lại liếm môi, nhe răng cười hiểm.
Xuân Vũ bên cạnh nơm nớp lo sợ nói:
- Giáo chủ bớt giận.
- Câm miệng.
Nguyệt Thần thay hình đổi vị, đánh một chưởng vào vai Xuân Vũ, Xuân Vũ giống như một chiếc lá cây khô héo, bay ra xa ba trượng, kêu đau một tiếng, nằm trên đất, mặt mày trắng bệch, khóe miệng chảy máu.
- Ai dám ngăn cản ta, đừng trách ta lòng lang dạ sói.
Nguyệt Thần nhìn bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông, tàn nhẫn nói.
Trần Tiểu Cửu thấy Xuân Vũ vì bảo vệ mình mà bị trọng thương, trong lòng vô cùng buồn bã, càng thêm phẫn hận với Nguyệt Thần, ngay lúc Nguyệt Thân răn dạy tứ đại hoa đán, Trần Tiểu Cửu lại cười hiểm, một là không làm, làm thì phải làm tới cùng, hỏa lôi đạn trong tay vô ý ném ra.
Hắn vận khinh công, sức lực trong tay tựa ngàn cân, hỏa lôi đạn như sét đánh bay ra, mãnh liệt ném tới chân Nguyệt Thần.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nổ vang như sấm, vang vọng khắp thung lũng, dư âm ù ù, mãi không tiêu tan.
Uy lực của hỏa lôi đạn làm người ta sợ hãi, chỗ nổ tràn ngập khói, gió nhẹ thổi qua, trong nháy máy thành một cái hố sâu chừng một trượng, một mảnh đá vụn bên cạnh, uy lực lớn vô cùng, đủ để xá nát mọi thứ.
Tiếng sét này vang vọng mãi trong tai, mọi người ngơ ngác nhìn nhau không rõ.
- Giáo chủ? Giáo chủ…, người ở đâu? Người mau ra đi.
Hồng Hạnh khóc bất chấp, nhìn mảnh đá vụn, ngây ngô khóc nói:
- Tiểu Cửu, chàng giết sư phụ thiếp, thiếp…thiếp hận chàng, thiếp hận chàng.
Tứ đại hoa đán cũng khóc thảm thiết, thương tâm vô cùng, chạy tới chỗ hố đá cùng quát to.
- Ngươi trả sư phụ cho ta … trả lại sư phụ ta…
Hồng Hạnh điên cuồng đánh vào ngực Trần Tiểu cửu, đau lòng vô hạn, tình cảm bột phát trong lời nói.
Trần Tiểu Cửu không để ý tới nỗi đau của Hồng Hạnh, nhìn xuống hố sâu, rất đắc ý nói:
- Nguyệt thần, hừ…, chính là thần tiên, nhưng dám phá hoại chuyện tốt của Trần TIểu Cửu ta, ta cũng biến hắn thành khói bụi, đừng nói là cố làm ra vẻ Nguyệt Thần.
- Hồng Hạnh, Nguyệt Thần đã chết, từ nay về sau, chẳng còn ai có thể chia rẽ hai người chúng ta nữa.
Trần Tiểu Cửu đắc ý cười to nói.
Tiểu Đạo Đồng khóe miệng bên cạnh hắn, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Trần huynh, huynh vui hơi sớm rồi.
- Tại sao? huynh không thấy Nguyệt Thần đã bị ta làm cho thịt nát xương tan rồi sao?
Trần TIểu Cửu khinh thường nói.
Tiểu Đạo Đồng lắc đầu, ra tay chỉ ra cánh rừng bên cạnh.
Trần Tiểu Cửu không hiểu, nhìn theo ngón tay Tiểu Đạo Đồng chỉ, vừa nhìn đã thấy sợ hãi.
Đêm trăng, những cành liễu được những làn gió nhẹ làm cho lay động, hưởng thụ sự vui vẻ của bầu không khí yên lặng.
Còn Nguyệt Thần thì đang đứng thẳng trên một nhánh cây cao, chiếc áo choàng đỏ đón gió phấp phới, dáng người đầy đặn dao động theo sự lay động của cành lá, mái tóc dài bay lả tả như dải ngân hà, một cặp mắt nhộn nhạo quyến rũ, càng như hồn xiêu phách lạc.
Trăng nhô lên cao, nhìn về phía xa xa, thật có phong tư của Nguyệt Thần
Trần Tiểu Cửu đêm có thể thấy mọi vật, hắn nhìn bóng dáng kì dị của Nguyệt Thần không khỏi lắc đầu cười khổ, một quả hỏa lôi đạn bé nhỏ, đối với cao thủ siêu cấp này chẳng khác gì muối bỏ biển, xem ra, vẫn là mình vui quá sớm.
Hồng Hạnh thấy Nguyệt Thàn chưa bị hỏa lôi đạn nổ chết, sau khi đau khổ chợt mừng rỡ, nhìn lên trời cao nức nở nói:
- Giáo chủ…người…người vừa dọa chết muội, muội thật sợ người…người rời khỏi muội mà đi.
- Hồng Hạnh, ngươi …muội rất tốt, muội là đệ tử tốt của ta.
Nguyệt Thần ca thán một tiếng, vô cùng phiền muộn:
- Nghe sư phụ một câu, đàn ông đều không phải người tốt, ở chung lâu, muội sẽ hiểu, bọn chúng chỉ là đồ súc sinh muốn hoan lạc cùng muội rồi thôi! Dợi chơi đủ rồi, sẽ đạp đổ.
- Giáo Chủ….
Hồng Hạnh khóc lóc:
- Tiểu Cửu không phải người như vậy, là tự muội dụ dỗ chàng, là muội không tốt! xin người đừng giết chàng.
Nguyệt Thần nói:
- Muội đừng nói xạo thay cho hắn, chính vì muội là đệ tử tốt của ta, ta mới giúp muội cắt đứt mối tình này, tên tiểu lang quân này, ta nhất định phải giết.
- Nói rất hay, nói rất hay, quả nhiên là đánh rắm không thông.
Trần TIểu Cửu nghiêm nghị không sợ hãi, vỗ tay nói móc:
- Một câu nói của Nguyệt Thần biến đàn ông thiên hạ thành vô dụng hết, thật đáng cười.
- Ngươi cho rằng ngươi đẹp lắm sao, có thể đại diện cho phụ nữ toàn thiên hạ sao? có phải là ngươi bị người đàn ông nào đó phụ lòng ức hiếp không? Hay là có lẽ mẹ ngươi sinh ngươi ra, bị cha ngươi đuổi ra khỏi nhà? Hay là có lẽ…
- Đủ rồi
Nguyệt Thần giơ tay rút trường kiếm, chỉ về phía ngực Trần Tiểu cửu nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Bất kể ngươi nói ba hoa chích chòe thế nào, cũng không thay đổi được ước nguyện của ta, ta phải giết ngươi.
Trần Tiểu cửu tiến lên một bước, khinh thường nói:
- Ngươi giết được ta sao?
Nguyệt Thần liếm môi, lẳng lơ cười:
- Ngươi cho rằng đao thương của ta không đâm nổi sao? dưới lưỡi kiếm của ta, không có người trốn thoát.
Màn đêm mịt mờ, trường bào đỏ như lửa của Nguyệt Thần điên cuồng đón gió, lá cây xanh mượt bay theo gió, phiêu linh đầy trời. Ả giống như một con thần ưng bay lượn, tay giữ kiếm sắc, lao xuống, bảo kiếm vung lên, kiếm sáng chói mắt tản ra bốn phía, đã chặn đứng mấy trượng quanh Trần Tiểu cửu.
Trần Tiểu Cửu tuy có nội lực, nhưng so với Nguyệt Thần, không khác kiến lay cổ thụ. Nguyệt Thần vô cùng linh hoạt, thế công sắc bén, tuy bị hắn nhìn rõ, nề hà hắn sẽ đếm được chiêu số, công lực kém quá xa, mặc dù muốn chạy trốn, cũng khó như lên trời.
Hắn không lộ ra thần sắc sợ hãi, hai mắt nghiêm nghị nhìn thẳng Nguyệt Thần cười đầy sát ý. Lúc này, mọi hi vọng của hắn toàn bộ đều đặt trên người Tiểu Đạo Đồng, chỉ có hắn ra tay, mới có thể ngăn cơn sóng dữ, ngoài ra, bất cứ sự phản công gì cũng đều là vô ích.
- Lẽ nào thật sự ép ta phải giết người sao?
Tiểu Đạo Đồng quần áo phình ra động đậy, cảm nhận sâu sắc được sự tiêu điều lạnh băng và kiếm ý vô tình của Nguyệt Thần.
Đây là đối thủ hùng mạnh nhất từ khi sinh ra tới giờ mà Tiểu Đạo Đồng gặp, hắn không lùi mà tiến, hai tròng mắt không chút sợ hãi đột nhiên bộc phát ánh sáng, chân khí không thể địch nổi chú ý tới trăm hài.
Hắn không thể ngồi chờ chết, phải lấy công làm thủ, để phòng Trần Tiểu Cửu bị ngộ thương.
Chân khí hống hách tuyệt luân khiến Tiểu Đạo Đồng tin tưởng trăm lần, hắn tự nhiên đoạt lấy thanh trường kiếm trong tay Trần Tiểu Cửu, thả người mà nhảy, giống như đại bàng giương cánh, đón kiếm quang rực rỡ.
Bóng người bay lên, cuồng phong chợt nổi lên, ánh kiếm bắn ra bốn phía, chiếu rọi sao trời.