Siêu Cấp Cường Giả

Chương 278: Kết cục đã được định đoạt



Màn đêm buông xuống, ánh đèn nê-on bao phủ khắp Giang Ninh, làm cho Giang Ninh giống như một người phụ nữ hiện đại khoác lên một bộ trang phục cổ xưa, làm cho người ta cảm thấy ghen tỵ.
Ban đêm 9h, trong thư phòng của một khu biệt thự ở Giang Ninh.
Ngưu Chí Quân ngồi trên ghế trong thư phòng, ngửa đầu, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, suy nghĩ xuất thần.
Trên bàn sách, trong gạt tàn đã chất đầy tàn thuốc, khói thuốc tràn ngập khắp phòng.
" Két"
Lúc này, đột nhiên cửa thư phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ có dáng người mập mạp bước vào.
- Ngưu Chí Quân, ông hút hay ăn thuốc đó hả?
Bởi vì một tay Ngưu Hải Đào đã bị phế đi, cho nên gần đây tâm tình mẹ của Ngưu Hải Đào luôn không tốt, lúc này thấy trong phòng toàn là khói thuốc thì cau mày, vẻ mặt hờn giận.
Dường như là Ngưu Chí Quân không nghe được những lời của Ngưu mẫu nói, hắn không thèm để ý, vẫn nhìn lên trần nhà, trong lòng cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
- Ngưu Chí Quân, ông còn giả vờ ư.
Thấy Ngưu Chí Quân không nói lời nào, Ngưu mẫu vội vàng bước đến:
- Không phải là ông luôn nói báo thù cho Hải Đào sao? Nhiều ngày đã trôi qua rồi, sao ông lại không báo thù cho Hải Đào, còn nữa tôi nghe Hải Đào nói, ông bắt nó không nên đi trên ghẹo cái tên vương bát đản kia nữa sao?
Lại nghe được Ngưu mẫu nói như vậy, Ngưu Hải Đào gật đầu.
- Không phải ông đã thổi phồng rằng các chiến hữu của ông lợi hại lắm hay sao? Sao đến giờ phút này mà trước mặt 2 mẹ con tôi ông vẫn không làm gì, không phải là ông đang khoác lác đấy chứ?
Có lẽ là lâu nay chịu quá nhiều áp lực nên lúc này Ngưu mẫu liền đem toàn bộ oán khí phát tiết trên người Ngưu Chí Quân.
- Bà câm miệng cho tôi.
Rốt cuộc Ngưu Chí Quân cũng đã nổi giận.
- Tốt, Ngưu Chí Quân, ông không báo thù cho con, hơn nữa lại còn muốn nổi giận với mẹ con tôi nữa phải không?
Thấy Ngưu Chí Quân phát hỏa thì Ngưu mẫu vốn ngẩn ra, sau đó giận dữ, kêu gào.
" Rầm"
Ngưu Chí Quân nắm gạt tàn thuốc lên rồi đập xuống đất.
- Tôi nói một lần nữa, bà im miệng cho tôi.
Ngưu Chí Quân liền từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt dữ tợn nói.
- Ngưu Chí Quân.
Ngưu mẫu cũng mặc kệ, lúc này nàng liền chìa tay chỉ thẳng vào mặt Ngưu Chí Quân, rồi hét lên.
- Ta cmn, bà im miệng đi, bà không hiểu tiếng người à?
Ngưu Chí Quân cơ hồ là rống lên, sau đó bước tới tát vào mặt Ngưu mẫu.
" Bốp"
Cái tát vang dội, Ngưu mẫu lập tức ngã xuống đất.
Cảm thấy được cơn đau từ trên mặt truyền đến, Ngưu mẫu vốn là sửng sốt, sau đó liền khàn giọng :
- Ông đánh tôi? Tại sao ông đánh tôi?
Mắt thấy Ngưu mẫu còn lải nhải, Ngưu Chí Quân tức giận đến mức muốn đạp một phát vào người Ngưu mẫu, nhưng cuối cùng là vẫn thu chân lại.
Dưới ánh đèn, cả người hắn run lên, 2 mắt nhắm lại, run rẩy nói:
- Chẳng lẽ bà nghĩ rằng tôi không muốn báo thủ sao? Nói cho bà biết, tôi cũng đã cố gắng báo thù cho Hải Đào, nhưng mà… bà có biết kết quả là cái gì không?
Dường như là nhận ra vẻ khác thường trên khuôn mặt Ngưu Chí Quân, Ngưu mẫu bỗng im lặng.
- Hải Đào bị phế một cánh tay, Ngưu Lỗi bị đánh trở thành người sống đời sống thực vật, mà tôi… rất nhanh chóng sẽ bị chuyển khỏi XX quân đoàn, mọi cố gắng cả đời đều trở thành bọt nước.
Bên tai nhớ lại cuộc điện thoại kia, Ngưu Chí Quân chỉ cảm thấy tương lai trước mặt là một mảnh đen tối.
- Sao….sao lại thế?
Nghe được Ngưu Chí Quân nói vậy, vẻ mặt Ngưu mẫu sợ tới mức không còn giọt máu.
- Trên thế giới này, có vài người mà chúng ta không thể trêu vào.
Ngưu Chí Quân cắn chặt môi, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn.
Nói xong, trên mặt hắn tràn đầy vẻ hối hận.
- Ông…Ông nói là…?
Ngưu mẫu sợ tới mức nằm xụi lơ trên mặt đất.
Ngưu Chí Quân trầm mặc.
Hắn biết trên thế giới này không có bán thuốc hối hận, có một số việc đã làm nhất định phải trả giá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Bởi vì Ngưu Chí Quân biết được chuyện của Ngưu Lỗi nên tâm tình của hắn trở nên không xong.
So sánh với Ngưu Chí Quân mà nói, lần này Lâm đại thiếu gia Lâm Tường xuôi nam cũng trở nên không xong.
Lần này hắn đảm nhận nhiệm vụ xuôi nam, chuẩn bị thi triển quyền cước, muốn lấy được Giang Ninh.
Cho nên, hiểu được điểm này chẳng những hắn có được người trong Lâm gia ủng hộ hắn, hơn nữa hắn lại kết thân với Dương Sách, cố gắng muốn thông qua Dương Sách để đánh đổ cây vàng này.
Nhưng mà.
Lý tưởng thì phong phú nhưng sự thật lại tàn khốc.
Sự thật nghiền nát lý tưởng, không thể thay đổi
Tất cả mọi chuyện mà hắn cố gắng đã tan thành bọt nước.
- Dương Sách, tên vương bát đản nhà mày, tuyệt đối tao sẽ không tha cho mày.
Lúc này, Lâm Tường vừa mới kết thúc tham dự hội nghị thường ủy, hắn nghĩ đến Dương Sách thì tức giận đến xanh mặt.
Nhưng mà, tuy rằng nói là như thế nhưng hắn cũng biết, bởi vì Dương Sách dám mạo hiểm để đắc tội cùng với Lâm gia hoàn toàn là bởi vì sau lưng có Bùi Đông Lai ra lệnh.
Vừa nghĩ tới Bùi Đông Lai, Lâm Tường hận đến nghiến răng, nhưng mà cũng hết cách.
"Ba!"
Rơi vào đường cùng. Lâm Tường lại châm một điếu thuốc lá, hung hăng hút một hơi.
" Reng… Reng…"
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên.
Sắc mặt Lâm Tường khó coi rút điện thoại ra, thì thấy người gọi chính là gia gia của hắn.
Lúc này, hắn vội tắt điếu thuốc, mang theo vài phần lo lắng hỏi:
- Ông nội.
- Tiểu Tường, chuyện bên cháu thì ta đã nghe nói cả rồi.
Ngoài dự đoán của Lâm Tường, thân là gia chủ của Lâm gia, Lâm Trạch Hải gia gia của hắn lại không trách cứ hắn mà mang theo vài phần bình thản nói:
- Vừa rồi ông cũng đã nói chuyện với ba của cháu, chúng ta chuẩn bị để cho cháu rời khỏi Giang Ninh, cháu đi chuẩn bị một chút.
- Ông nội…
Nghe được câu nói của Lâm Trạch Hải thì Lâm Tường vốn là ngẩn ra, sau đó cố gắng muốn nói cái gì.
- Tiểu Tường, ông biết cháu không cam lòng nhưng mà cháu cũng biết người trẻ tuổi Dương Sách kia nhắm vào cháu là do Bùi Đông Lai ra lệnh, tiểu tử Bùi gia muốn đối phó với cháu.
Không đợi Lâm Tường nói ra câu nói kế tiếp. Lâm Trạch Hải mở miệng lần nữa.
Lâm Tường trầm mặc.
- Theo ta được biết Diệp Tranh Vanh sẽ lợi dụng một ít quan hệ để khai đao với Dương Sách, kể từ đó, Giang Ninh sẽ trở thành chiến trường tranh đấu giữa Bùi gia và Diệp gia, nếu cháu còn ở lại nơi này thì sẽ bị cuốn vào cuộc phân tranh này.
Lâm Trạch Hải giận dữ, nói:
- Đây là nguyên nhân mà ông muốn cháu rời đi.
- Đã biết, ông nội.
Lâm Tường liền hiểu ra, thì ra Lâm Trạch Hải muốn hắn thờ ơ nhìn Bùi gia và Diệp gia tranh đấu.
- Cháu chuẩn bị đi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sau này cháu sẽ bị điều đi đến Tây Bộ.
Lâm Trạch Hải lại nói.
- Xin ông nội yên tâm, Tiểu Tường tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của ông nội.
Trong lòng Lâm Tường rất rõ ràng, may mắn là hắn xuất thân từ Lâm gia, nếu hắn chỉ là một kẻ bình thường thì chắc chắn con đường làm quan sau này của hắn coi như là bị chấm dứt.
Nhưng mà.
Hắn cảm thấy may mắn đồng thời hắn lại vô cùng hận Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai lợi dụng Dương Sách để trả thủ, trực tiếp làm cho lần xuôi Nam của hắn thất bại, mọi việc lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Lúc này, trong biệt thự Đế Hào ở Giang Ninh.
Sau khi nhận được điện thoại của nghĩa phụ Dương Viễn thì Dương Sách sợ tới mức xanh mặt, hắn không do dự là bấm lấy số điện thoại của Bùi Đông Lai.
- Bùi. . . Bùi thiếu.
Sau khi điện thoại được chuyển, Dương Sách cố gắng khống chế tâm tình của mình nhưng mà nghĩ lại những lời nói của Dương Viễn lúc nãy thì cả người hắn không thể trấn định được.
Bởi vì, trong điện thoại Dương Viễn đã nói cho hắn biết rằng Diệp Tranh Vanh đã coi Dương Sách là cây đinh trong mắt, nhất định phải nhổ.
- Có chuyện gì?
Đầu bên kia điện thoại, đang ở khu nhà Chung Sơn, Bùi Đông Lai mở miệng hỏi.
- Bẩm Bùi thiếu, dựa vào yêu cầu của ngài thì tôi đã khiến cho Lâm Tường rơi vào khốn cảnh.
Dương Sách không nói chuyện bị Diệp Tranh Vanh khai đao với hắn mà trước hết bẩm báo lại nhiệm vụ mà Bùi Đông Lai giao cho hắn.
- Ừh.
Đầu bên kia điện thoại, thông qua Quý Hồng thì Bùi Đông Lai đã biết chuyện Dương Sách trả thù Lâm Tường.
- Bùi… Bùi thiếu… nghĩa phụ tôi vừa mới gọi nói cho tôi biết, nói Diệp Tranh Vanh tính toán sẽ khai đao với tôi.
Dương Sách lấy hết dũng khí nói ra mục đích khi mình gọi điện đến cho Bùi Đông Lai:
- Xin…xin Bùi thiếu cứu tôi.
Nói xong, Dương Sách khẩn trương đến cả ngừng thở.
Bởi vì hắn biết rõ, nếu Bùi Đông Lai không ra mặt giúp hắn thì chắc chắn hắn phải chết.
- Dương Sách, mày hẳn là rõ ràng, từ sau khi mày lựa chọn hợp tác với Nạp Lan Minh Châu thì kết cục của mày đã được định sẵn rồi.
Bùi Đông Lai không mang theo chút cảm tình nào nói.
" Ực"
Trong lòng Dương Sách liền lộp bộp, vẻ tuyệt vọng xuất hiện trên khuôn mặt của hắn, cả người hắn run rẩy, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại.
"Hô. . . Hô. . ."
Hắn cố gắng muốn nói một chữ gì, nhưng mà lại không thể nói được.
- Tao đáp ứng lời hứa với này, không hề động vào nghĩa phụ của mày.
Thấy được hơi thở dồn dập của Dương Sách, bên tai lại nhớ đến lời thỉnh cầu ngày đó của Dương Sách, trong đầu hiện ra hình ảnh của Bùi Vũ Phu thì giọng nói của Bùi Đông Lai có chút phức tạp.



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv