Trong nhất thời, hiện trường liền trở nên yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi đám người Trần Quốc Đào có thể nghe được tiếng bước chân của Bùi Đông Lai.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
30s sau, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Bùi Đông Lai đã đi đến trước người Trần Quốc Đào.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Đông Lai, Trần Quốc Đào rất rõ ràng, tuy rằng giờ phút này người ngã xuống là Ngưu Lỗi nhưng mà Bùi Đông Lai không làm ra điều gì sai. Ngược lại, sau khi đến điểm dừng Bùi Đông Lai đã dừng tay, chẳng qua là do Ngưu Lỗi liều lĩnh cho nên Bùi Đông Lai mới hạ thủ tàn nhẫn.
- Trước khi tỷ thí ta đã nói nếu Bùi Đông Lai thua trận này thì hắn sẽ cút đi.
Sau một lúc trầm mặc, sắc mặt Trần Quốc Đào nghiêm túc nói:
- Vừa rồi 2 người tỷ thí, mọi người cũng đã thấy được, mọi người cho rằng Bùi Đông Lai có tư cách trở thành thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long không?
- Có.
Đối mặt với câu hỏi của Trần Quốc Đào, tất cả thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long không hẹn mà cùng trả lời một câu thuyết phục.
- Từ Đại Hữu.
Nghe được câu trả lời của mọi người, Trần Quốc Đào đột nhiên quát lớn.
- Đến.
Từ Đại Hữu liền tiến lên một bước, cúi đầu chào, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhưng trong lòng lại rất khẩn trương.
- Từ hôm nay trở đi Bùi Đông Lai chính thức trở thành thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long. Hơn nữa để cho hắn và 7 thành viên khác tạo thành một tiểu đội quân khu Giang Ninh, tham gia cuộc tỷ thí bộ đội cả nước Đại Bỉ Võ.
Trần Quốc Đào ra lệnh:
- Còn chuyện cụ thể thì ông hãy xử lý đi.
- Vâng, thủ trưởng.
Từ Đại Hữu không dám chậm trễ, vội vàng trả lời một câu thuyết phục. Hắn biết rõ, tạm thời không nói đến biểu hiện lúc nãy của Bùi Đông Lai. Lấy thân phận cùng uy tính của Trần Quốc Đào ở quân khu Giang Ninh này thì chỉ cần Trần Quốc Đào nói một câu, không chỉ Từ Đại Hữu hắn mà cả nhân vật có máu mặt trong quân khu Giang Ninh cũng không dám thờ ơ.
- Ngưu Lỗi thân là thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long nhưng coi thường mệnh lệnh cấp trên. Sau khi tỷ thí thất bại thì đã dùng cách đánh lén đê tiện.
Trần Quốc Đào nói xong, đem ánh mắt nhìn về phía Ngưu Lỗi đang nằm dưới đất, vẻ mặt vô cùng phẫn nổ, hỏi:
- Mọi người nói nên xử trí hắn như thế nào?
Trầm mặc.
Lúc này đây, đối mặt với câu hỏi của Trần Quốc Đào, vô luận là Từ Đại Hữu, tên đại tá kia hay tất cả thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long đều lâm vào trầm mặc.
- Từ Đại Hữu, ta hạn cho ông đến 6h chiều hôm nay phải đến báo cáo về vấn đề này.
Mắt thấy mọi người trầm mặc, Trần Quốc Đào lạnh lùng nói.
- Vâng, thủ trưởng.
Trái tim Từ Đại Hữu trầm xuống, cũng không dám phản bác mà là đáp ứng.
- Bùi Đông Lai, cậu đã trở thành người của đại đội đặc chủng Đằng Long, sau này phải nghe theo sự bố trí của Từ Đại Hữu.
Cuối cùng ánh mắt của Trần Quốc Đào nhìn về phía Bùi Đông Lai, ánh mắt cực kỳ phức tạp, có may mắn, cũng có tiếc nuối.
May mắn chính là hắn cảm thấy thực lực của Bùi Đông Lai vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn. Nuối tiếc chính là tuy rằng Ngưu Lỗi không bằng Bùi Đông Lai nhưng cũng là một hảo thủ nhất đẳng. Giờ đây Ngưu Lỗi đã thảm bại trong tay của Bùi Đông Lai, trực tiếp làm cho quân khu Giang Ninh mất đi một viên đại tướng cho lần tham gia Đại Bỉ Võ.
- Vâng, thủ trưởng.
Đối mặt với mệnh lệnh của Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai không có dị nghị, trước tiên cúi chào, trả lời thuyết phục.
Bên tai vang lên câu trả lời thuyết phục của Bùi Đông Lai, Trần Quốc Đào không nói cái gì nữa, mà là liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong. Hắn chờ mong Bùi Đông Lai sẽ đem lại vinh quang cho quân khu Giang Ninh trong lần tham gia vào Đại Bỉ Võ sắp tới.
Thấy được ánh mắt của Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai không nói gì mà Trần Quốc Đào lại xoay người rời đi.
- Cúi chào.
Thấy Trần Quốc Đào rời đi, Từ Đại Hữu thét một tiếng, sau đó khom mình xuống.
"Bá!"
Tất cả mọi người đều cúi chào, nhìn vào bóng lưng Trần Quốc Đào rời đi.
Mấy phút sau, đám người Bùi Đông Lai buông cánh tay xuống, nghiêm mình đứng thẳng.
- Lập tức khiêng Ngưu Lỗi vào phòng cứu thương.
Ánh mắt thd quét khắp thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long, trầm ngâm một lát rồi hạ lệnh:
- 30" sau sẽ họp tại phòng hội nghị, giải tán.
- Bùi Đông Lai, cậu đi theo ta một chuyến.
Nói xong, vẻ mặt Từ Đại Hữu phức tạp nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai.
- Vâng, thủ trưởng.
Bởi vì một câu của Trần Quốc Đào, cho nên Bùi Đông Lai đã trở thành thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long , lúc này nghe thd nói vậy thì lập tức trả lời.
10" sau.
Trong một gian phong của trại huấn luyện.
Từ Đại Hữu ngồi ở trước bàn, châm một diếu thuốc lát, hung hăng hút một hơi, dường như hắn muốn dùng thuốc để cho bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Ở phía đối diện,Bùi Đông Lai đứng thẳng tắp, đợi Từ Đại Hữu mở miệng.
- Bùi Đông Lai, cậu là người được thủ trưởng tiến cử vào, hơn nữa cậu đã dùng hành động thực tế để chứng minh thực lực của mình.
Sau một lúc trầm mặc, Từ Đại Hữu chậm rã mở miệng:
- Ta nghĩ sẽ hướng lên thủ trưởng tiến cử cậu làm đội trưởng của đại đội đặc chủng Đằng Long , cậu có ý kiến gì không?
- Báo cáo thủ trưởng, cá nhân tôi cho rằng không thích hợp.
Mặc dù Bùi Đông Lai không ngờ Từ Đại Hữu sẽ làm ra quyết định như vậy nhưng bất quá hắn vẫn từ chối.
- Oh?
Có lẽ thật không ngờ Bùi Đông Lai sẽ cự tuyệt, Từ Đại Hữu hơi kinh ngạc.
- Báo cáo thủ trưởng, cá nhân tôi cho rằng có mấy nguyên nhân. Thứ nhất, hôm nay là ngày đầu tiên tôi gia nhập đại đội đặc chủng Đằng Long mà trước đây lại chưa bao giờ đi lính, không có bất kỳ thành tích gì, nếu đảm nhận chức đội trưởng của đại đội đặc chủng Đằng Long thì sẽ làm cho những chiến hữu khác bất mãn. Thứ hai, đúng như lời ngài vừa nói, tôi là do thủ trưởng tự mình tiến cử, nếu tôi trở thành đội trưởng thì tất có người nói ra nói vào. Thứ ba, giống như lời tôi vừa nói, tôi chưa bao giờ đi lính cho nên đối với mọi chuyện trong quân ngũ cũng không rõ lắm, không thể đảm nhận chức vụ đội trưởng này.
Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì Từ Đại Hữu lại trầm mặc.
Bùi Đông Lai cũng không có tiếp tục bổ sung cái gì.
Đối với hắn mà nói, hắn gia nhập quân khu Giang Ninh theo ý nào mà nói chính là trao đổi điều kiện với Trần Quốc Đào, Trần Quốc Đào sẽ cho hắn một món đồ để bảo vệ. Nhưng mà hắn phải giúp Trần Quốc Đào giành được chức quán quân của lần tỷ thí Đại Bỉ Võ sắp tới.
Đây cũng chính là nói hắn không có khả năng trở thành một người quân nhân, ở trong bộ đội chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
- Cậu nói cũng có lý, chuyện này tạm thời để qua một bên.
Từ Đại Hữu trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn Bùi Đông Lai:
- Vừa rồi, lúc thủ trưởng rời đi cũng đã nói muốn để cậu cùng dẫn dắt 7 người khác cùng tham gia lần Đại Bỉ Võ sắp tới.
Bùi Đông Lai gật đầu, ý bảo chính mình nghe được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Trừ tỷ thí cá nhân ở Đại Bỉ Võ ra thì còn có hạng mục tập thể, đó chính là khảo nghiệm về tinh thần, khả năng phối hợp của toàn đội.
Từ Đại Hữu lại nói:
- Năng lực cá nhân của cậu thì không thể nghi ngờ, nhưng mà để bảo đảm ở hạng mục tập thể có thể giành được thành tích xuất sắc nhất cho nên những ngày tiếp theo cậu cần phải làm quen với các chiến hữu khác. Nhất định trước khi Đại Bỉ Võ bắt đầu, mọi người phải quen thuộc với nhau.
- Báo cáo thủ trưởng, ngài có điều không biết, trước mắt tôi vẫn còn là sinh viên của ĐH Đông Hải.
Bùi Đông Lai nói:
- Cho nên, tôi không cam đoan mỗi ngày có thể đứng ở trại huấn luyện cùng huấn luyện với những chiến hữu khác. Tôi chỉ có thể huấn luyện ở đây vào 2 ngày cuối tuần cùng bọn họ.
Lúc này đây, Từ Đại Hữu không khói nhíu mày. Nếu không phải Bùi Đông Lai là người do Trần Quốc Đào tiến cử, nếu không phải Bùi Đông Lai có thực lực cao cường như vậy thì hắn sớm đã đuổi Bùi Đông Lai ra khỏi đại đội đặc chủng Đằng Long.
Nhưng mà.
Thế giới này không có nếu.
- Điều này ta không thể đáp ứng cậu, cần xin chỉ thị của thủ trưởng.
Bởi vì Bùi Đông Lai cùng Trần Quốc Đào có quan hệ không bình thường hơn nữa thực lực của Bùi Đông Lai cao cường cho nên Từ Đại Hữu không phát hỏa, ngược lại hắn biểu hiện vô cùng khách khí.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn muốn Bùi Đông Lai đảm nhận chức đội trưởng.
- Vâng, thủ trưởng.
Mặc dù Bùi Đông Lai biết Trần Quốc Đào nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn nhưng mà hắn không có nói ra.
- Bùi Đông Lai, cậu cảm thấy nên xử trí Ngưu Lỗi như thế nào.
Từ Đại Hữu bóp tàn thuốc, chuyển sang chuyện khác.
Dường như sớm đã đoán được Từ Đại Hữu sẽ nói đến vấn đề này cho nên Bùi Đông Lai liền trả lời:
- Mọi chuyện đều do thủ trưởng làm chủ, bất kể là quyết định gì thì tôi cũng không có ý kiến.
"—— "
Từ Đại Hữu một trận không nói gì.
. . .
Tuy rằng Trần Quốc Đào bảo rằng 6h là Từ Đại Hữu phải lên báo cá nhưng mà lúc 4h chiều hắn cùng Lý tham mưu đã xuất hiện trong phòng làm việc của Trần Quốc Đào.
- Báo cáo thủ trưởng, Từ Đại Hữu đến để báo cáo.
- Vào đi.
Trần Quốc Đào buông tài liệu trong tay ra, ngẩng đầu nhìn Từ Đại Hữu và Lý tham mưu một cái.
- Báo cáo thủ trưởng, sau khi tiến hành thảo luận xong thì chúng tôi xét thấy đối với hành động đánh lén của Ngưu Lỗi vô cùng nghiêm trọng, trai qua thảo luận, chúng tôi đã quyết định tước bỏ quân tịch của Ngưu Lỗi đồng thời đưa hắn ra tòa án quân sự để xử lý.
Mặc dù buổi sáng Trần Quốc Đào yêu cầu Từ Đại Hữu báo cáo nhưng mà lúc này đây người mở miệng là Lý tham mưu.
- Tiểu Lý, các cậu có hỏi Ngưu Lỗi, vì sao hắn phải làm như vậy không?
Trần Quốc Đào không đề cập tới một chữ nào của bảo báo cáo này.
- Báo cáo thủ trưởng, Ngưu Lỗi có nói đường đệ của hắn là Ngưu Hải Đào đã bị Bùi Đông Lai phế đi một bàn tay, ngày hôm qua sau khi tiến hành huấn luyện xong thì hắn đã đến bệnh viên để thăm Ngưu Hải Đào. Ở bệnh viện hắn đã gặp Ngưu Chí Quân, Ngưu Chí Quân lại muốn lợi dụng cơ hội Ngưu Lỗi tỷ tí với Bùi Đông Lai, để Ngưu Lỗi trả thù.
Có lẽ sớm đoán được Trần Quốc Đào sẽ hỏi như vậy, Lý tham mưu vội vàng cấp ra câu trả lời thuyết phục.
Mà trên thực tế đúng là như thế.
So với bất kỳ kẻ nào thì Lý tham mưu biết quan hệ giữa Bùi Đông Lai và Trần Anh tốt đến cỡ nào. Mà Trần Anh lại là người Trần Quốc Đào yêu thương nhất.
Đối với chuyện Bùi Đông Lai bị Ngưu Lỗi đánh lén như thế, lửa giận trong lòng Trần Quốc Đào không nói cũng có thể biết.
Cho nên, Lý tham mưu biết Ngưu Lỗi không có khả năng chịu toàn bộ trách nhiệm về việc này.
Ngược lại, chuyện này cần phải có một nhân vật có phân lượng không nhỏ đi ra tính tiền.
Ngưu Chí Quân là sự chọn lựa tốt nhất.
Ngưu Chí Quân tránh được mồng một nhưng không tránh được mười lăm.
…
…
(*) 2 câu này mình cũng ko hiểu lắm, nói thế này cho đơn giản : Ví dụ như 1 người nào đó muốn đánh, muốn giết 1 kẻ nào khác, kết quả cuối cùng là chính bản thân mình bị. @@