Ngu Hưng há to miệng, muốn nói tiếp, thế nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại không biết phải nói như thế nào, đành phải nuốt xuống lại. “Cút!” Diệp Khiêm quát một tiếng chói tai, hung hăng trừng mắt nhìn Ngu Hưng. Lúc trước, tại căn cứ vùng Trung Đông, Nhậm Thiên Dã là người đã đi theo Diệp Khiêm rất lâu, thế nhưng mà Diệp Khiêm cũng không có lưu tình, kiên quyết giết chết hắn. Chỉ có điều, lỗi của Nhậm Thiên Dã cùng Ngu Hưng có tính chất bất đồng, Nhậm Thiên Dã đã sát hại Tinh Thần, người huynh đệ đã cùng hắn vào sinh ra tử, Diệp Khiêm tuyệt đối không thể có bất kỳ thiên vị nào. Còn Ngu Hưng vẫn chưa có tạo thành chuyện lớn gì, bằng không mà nói, Diệp Khiêm cũng tuyệt đối sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Bất quá, tuy Diệp Khiêm không truy cứu, thế nhưng mà không có nghĩa là thành viên Nanh Sói sẽ không truy cứu nữa, dù cho Ngu Hưng rời khỏi Hoa Hạ, thì chỉ sợ tương lai của hắn cũng sẽ không còn tốt nữa.
Nhìn thấy Ngu Hưng rời ghế mà đi, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, ánh mắt chuyển hướng về phía Mã Sơn Hà vẫn đang giữ im lặng. “Sơn Gia, ông là người lúc trước đã đi theo bên cạnh Trần tổng, là nguyên lão, cũng coi là người từng trải. Thời gian giấu tài đã qua, tôi nghĩ, nơi đây cũng không hề thích hợp với ông nữa. Ông nên biết phải làm như thế nào đi a?” Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Đối với những chuyện diễn ra ở thành phố Nam Kinh, Diệp Khiêm cũng không phải không biết, Jack là chỉ huy của ngành tình báo Nanh Sói, tự nhiên là đối với những chuyện này biết đến rất rõ ràng. Bọn họ tối đa chỉ là tính toán một cái chi nhánh của Nanh Sói mà thôi, bởi vậy, Diệp Khiêm cũng không muốn vận dụng thành viên Tử Lang đến chấp hành hình phạt. Nếu như là thành viên Tử Lang đến đây, thì những người nơi này đã đủ chết 100 lần rồi, quy củ của Nanh Sói phi thường nghiêm khắc, tuyệt đối không thể có một tia xúc phạm.
Có đôi khi, người càng già, thì dã tâm cũng càng lớn theo. Mã Sơn Hà chính là như thế, Ngu Hưng sở dĩ có kết quả như ngày hôm nay, có thể nói hoàn toàn là do Mã Sơn Hà một tay thúc đẩy, là ông ấy ở một bên châm ngòi thổi gió. Luận đến đùa nghịch âm mưu, Ngu Hưng nơi nào sẽ là đối thủ của người từng trải này a? Hắn tự nhận bản thân rất thông minh, thế nhưng mà đến cuối cùng hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ ở trong tay Mã Sơn Hà mà thôi. Hết thảy chuyện này, Diệp Khiêm đều biết rõ ràng, chỉ có điều, nhớ đến Mã Sơn Hà là người năm đó đã đi theo bên cạnh Trần Phù Sinh, hơn nữa lúc trước khi hắn kế nhiệm thì ông ấy đã giúp đỡ hắn, cho nên Diệp Khiêm cũng không muốn làm quá phận. Thế nhưng mà, lão đầu này tựa hồ có chút càng ngày càng quá mức, có chút quên hết tất cả.
Trần Phù Sinh là người nào? Cũng coi là kiêu hùng một phương rồi, ông ấy tự nhiên hết sức rõ ràng sau khi ông ấy chết, Diệp Khiêm sau khi kế thừa sản nghiệp của ông ấy sẽ tiến hành cải cách, bởi vì cái gọi là nhất triều thiên tử nhất triều thần nha. Bất quá, Trần Phù Sinh nhớ đến những người từng đi theo bên cạnh mình, đã vì giang sơn của ông ấy mà đổ mồ hôi chảy máu tươi, cho nên ông ấy đã từng nhắn nhủ với Diệp Khiêm, nếu như có thể mà nói, thì ông ấy hy vọng Diệp Khiêm có thể đừng có làm quá dứt khoát, đây cũng là nguyên nhân Diệp Khiêm một mực giữ lại Mã Sơn Hà. Thế nhưng mà, chiếu tình hình hôm nay thì xem ra là không thể nào giữ ông ấy lại nữa rồi.
“Cái này gọi là qua sông đoạn cầu sao?” Mã Sơn Hà nói, “Cậu cũng đừng quên, lúc trước nếu như không có tôi thì cậu có thể thuận lợi ngồi lên trên vị trí này sao? Hiện tại muốn qua sông đoạn cầu hả?”
“Chuyện lúc ban đầu quả thật tôi rất cảm tạ ông, cho nên tôi mới một mực giữ lại ông. Nếu như muốn qua sông đoạn cầu thì tôi đã sớm hủy đi, tại sao phải đợi cho tới ngày hôm nay? Chính ông làm chuyện gì thì tự lòng ông biết, không cần tôi phải nói ra rõ ràng a?” Diệp Khiêm nói.
“Tôi làm cái gì? Tôi không rõ, tôi có tội tình gì thì cậu cứ việc nói thẳng ra, không cần cùng tôi quanh co lòng vòng làm gì.” Mã Sơn Hà nói, “Chuyện Ngu Hưng muốn mưu phản cùng tôi cho dù bắn đại bác cũng không tới a, cậu bất quá là muốn mượn chuyện này để tiến hành đại thanh trừ mà thôi, chuyện này ai cũng thấy rõ.”
“Chuyện Ngu Hưng mưu phản không liên quan tới ông? Hừ, ông dám nói ông không biết chuyện Ngu Hưng an bài Hồng Môn Yến? Dưới tình huống ông biết rõ chuyện này mà ông cũng không thèm ngăn trở, cũng không nói cho tôi biết, ông đây là có ý gì? Ông cho rằng những chuyện ông đã làm tôi đều không biết sao? Những năm gần đây, tuy ông biểu hiện ra ngoài giống như chuyện gì cũng mặc kệ, kỳ thật ở sau lưng ông lại lấy việc công làm việc tư, dùng tài sản của công ty bồi dưỡng thế lực của mình. Tôi nói không sai chứ?” Diệp Khiêm nói, “Ngu Hưng đi theo tôi tuy không lâu, thế nhưng mà tôi biết rất rõ nó, tuy dã tâm của nó rất lớn, nhưng nó vô cùng rõ ràng chuyện, nếu như không có tôi thì nó cái gì cũng không có. Nếu như không phải ông ở phía sau châm ngòi thổi gió cổ động nó mà nói, thì nó có đảm lượng tạo phản sao? Nói toạc ra, Ngu Hưng bất quá là một con cờ của ông mà thôi. Cùng tôi tính toán, mưu trí, khôn ngoan? Hừ, tôi nói cho ông biết, từ lúc sáu tuổi tôi đã biết tính toán người khác rồi, chỉ là tôi khinh thường dùng mà thôi. Còn muốn tôi đem chuyện này nói rõ ràng hơn nữa không?”
“Chê cười, đây bất quá là lời nói một phía của cậu mà thôi, cậu nghĩ tôi sẽ tin sao? Những người đang ngồi ở đây sẽ có ai tin vào lời ấy a? Nếu như muốn thanh trừ người đối lập thì cứ rõ ra, cần gì phải tìm cớ a? Bất quá, phần này sản nghiệp là lúc trước Trần lão đệ đã đánh rớt xuống, tôi tuyệt đối sẽ không đơn giản giao nó cho cậu, muốn đụng đến tôi? Hừ, vậy cậu cũng phải suy nghĩ một chút xem bản thân cậu có đủ cân nặng hay không a.” Mã Sơn Hà hừ lạnh một tiếng, nói.
Ngụ ý đã rất rõ ràng, xem ra là quyết tâm muốn đoạn tuyệt với Diệp Khiêm.
“Muốn chứng cớ đúng không? Tốt, tôi cho ông.” Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng, nói. Sau đó Diệp Khiêm bấm số điện thoại của Jack, điện thoại vừa mới bắt máy, Diệp Khiêm liền nói: “Jack, bây giờ tao đang ở thành phố Nam Kinh, đang xử lý chuyện bên này, mày giúp tao đem toàn bộ tư liệu của Mã Sơn Hà truyền tới, tao đang cần.” Nói xong, Diệp Khiêm trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó nhìn Trình Văn, nói: “Trình Văn, đi ra bên ngoài đem tư liệu từ máy Fax lấy vào.” Trình Văn cuống quít lên tiếng, quay người đi ra ngoài. Diệp Khiêm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Trình Văn vốn được gọi là quân sư của Trần Phù Sinh, theo niên kỷ tăng trưởng, vậy mà biến thành như bây giờ, khiến cho Diệp Khiêm có chút thất vọng. Nếu như Trình Văn vẫn còn là Trình Văn năm đó, thì Mã Sơn Hà cùng Ngu Hưng như thế nào dám có tâm tư như vậy a? Lúc trước, Diệp Khiêm sở dĩ để cho ba người bọn họ cộng đồng quản lý công ty, mục đích là vì hình thành một loại cân đối cục diện, khiến cho bọn họ tam phương áp chế lẫn nhau, có thể là do Trình Văn cải biến, phá vỡ sự cân bằng này, cho nên mới có cục diện như ngày hôm nay.
Không có bao lâu, Trình Văn cầm một chồng tư liệu đi tới, đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, cẩn thận từng li từng tí đưa cho hắn. Diệp Khiêm tiếp nhận, nhìn Trình Văn có chút nhẹ gật đầu, ý bảo ông ấy trở về chỗ ngồi xuống. Sau đó đem tư liệu “BA~” một tiếng ném đến trước mặt Mã Sơn Hà, nói: “Tự ông xem đi, những năm này ông đã làm gì, toàn bộ đều được ghi chép vô cùng kỹ càng, tin tưởng không cần tôi đọc ra a? Ông còn muốn giải thích gì nữa không?”
Mã Sơn Hà mở tư liệu ra nhìn một chút, biểu lộ không khỏi sững sờ, lập tức lại khôi phục bình thường. Mã Sơn Hà thật không ngờ, thủ đoạn của Diệp Khiêm vậy mà cao như vậy, tâm kế cũng rất sâu, đối với những chuyện ông ấy đã làm vậy mà đều biết rõ ràng. Thế nhưng mà, dưới tình huống như vậy, Diệp Khiêm vẫn không có bất kỳ động tác nào, ông ấy có thể sẽ không cho là do Diệp Khiêm cố kỵ đến tình nghĩa huynh đệ, ông ấy cảm thấy Diệp Khiêm sở dĩ không có ra tay là vì đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội danh chính ngôn thuận thanh trừ ông ấy.
“Cậu luôn miệng nói xem chúng tôi là huynh đệ, tuy nhiên lại ở sau lưng phái người điều tra chúng tôi, cái này là huynh đệ trong lời nói của cậu sao? Hừ, chê cười, nói cho cùng, cậu vẫn chưa tin chúng tôi, cho tới bây giờ cậu đều không có xem chúng tôi là huynh đệ của cậu, chỉ xem chúng tôi giống như nô tài mà thôi.” Mã Sơn Hà nói, “Cậu đã biết rõ, thì tôi cũng không cần phải giải thích làm gì nữa. Tôi cũng không phải là Ngu Hưng, chỉ vì một câu nói của cậu mà bị hù dọa. Muốn đụng đến tôi? Thì phải xem cậu có bổn sự này hay không?.”
Vừa mới nói xong, Mã Sơn Hà hô một chút đứng lên, “BA~” một tiếng, trùng trùng điệp điệp vỗ vào trên mặt bàn, cầm lấy chén trà trên mặt bàn ném xuống. Thoáng chốc, chỉ thấy từ bên ngoài tràn vào một đám người, toàn bộ cầm súng ngắn, nhắm ngay những người đang ngồi. Trong khoảng thời gian ngắn, hào khí trở nên khẩn trương, những người đang ngồi ở đây đều cảm thấy sợ hãi.
Diệp Khiêm lại có một bộ dạng thản nhiên, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, nhìn không ra bất luận biểu lộ sợ hãi nào. Trường hợp như vậy Diệp Khiêm thấy nhiều rồi, làm sao có thể bị hù sợ. Chỉ thấy Diệp Khiêm chậm rãi từ trong lòng ngực móc ra một điếu thuốc ngậm trong miệng nhen nhóm, chậm rãi hít một hơi.
Diệp Hàn Lẫm ở bên cạnh thì lại khẩn trương, vô ý thức ngăn ở trước mặt Diệp Khiêm. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Diệp Hàn Lẫm, ý bảo hắn tránh ra không cần phải lo lắng.
“Sơn Gia, ông đây là muốn làm gì?” Trình Văn khẩn trương nói.
“Làm cái gì? Hừ, tôi chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về tôi mà thôi. Nhiều năm như vậy, tôi vốn luôn đi theo sau Phù Sinh xuất sinh nhập tử, không biết đã trải qua bao nhiêu lần bồi hồi ở bên bờ sinh tử. Cuộc sống như vậy, tôi không biết sau này còn có xuất hiện hay không, tôi không thể không vì mình mà cân nhắc a? Tôi cũng không muốn phải tiếp tục nghe theo người khác chỉ huy nữa.” Mã Sơn Hà nói, “Trình Văn, chẳng lẽ ông còn muốn tiếp tục làm một con chó sao? Diệp Khiêm có bao giờ xem ông là con người chưa? Đã như vậy, chúng ta tại sao không phản kháng, tại sao không tự mình làm một phen sự nghiệp, tại sao phải khuất phục dưới tay nó?”
“Không, không phải.” Trình Văn nói, “Lúc trước Trần tổng không có xem tôi là người ngoài, anh ấy xem tôi thật sự là huynh đệ của anh ấy, chứ không phải chó. Hiện tại cũng không phải, Diệp Khiêm một mực đều xem tôi là huynh đệ, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép ông hại nó, tuyệt đối sẽ không.”
Biểu lộ của Trình Văn không có một tia làm ra vẻ, xem ra là thật sự có chỗ giác ngộ, đến giờ phút này, ông ấy vẫn kiên trì vào sự lựa chọn ban đầu của mình. Không có tiếp tục mắc thêm lỗi lầm nữa. Nhìn thấy ông ấy như vậy, Diệp Khiêm cảm thấy hết sức vui mừng, thoả mãn nhẹ gật đầu.
“Đúng là gia hỏa không có tiền đồ, xem ông là huynh đệ? Hừ, mới vừa rồi ông không có nhìn thấy sao? Nó vậy mà phái người vụng trộm điều tra chúng ta, chuyện này mà tính toán là huynh đệ hả?” Mã Sơn Hà nói, “Hiện tại có hai con đường cho ông chọn, một là giết Diệp Khiêm, thì chúng ta sẽ là huynh đệ, bằng không mà nói, ông chính là địch nhân của Mã Sơn Hà tôi, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí.”