Siêu Cấp Binh Vương

Chương 797: Mượn Rượu Tước Binh Quyền (2)



Tuy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã từng nói Diệp Khiêm là người quá xử trí theo cảm tính, nhưng cũng không có nói Diệp Khiêm không phải là người sát phạt quyết đoán, có một số chuyện, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ ra tay không chút kỳ lưu tình. Bất cứ chuyện gì đều có điểm mấu chốt nhất của nó, nếu người nào xúc phạm điểm mấu chốt này, thì Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không có bất kỳ khoan dung nào hết.

Mặc dù nói bọn người Ngu Hưng là thủ hạ của Diệp Khiêm, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại chưa từng có xem bọn họ giống như thủ hạ, mà là hoàn toàn xem bọn họ giống như là huynh đệ của mình. Giống như lời Diệp khiêm đã nói, nếu như bọn người Ngu Hưng đối với hắn có cái gì bất mãn thì có thể nói ra, coi như là muốn rời đi, Diệp Khiêm cũng tuyệt đối sẽ không gây khó xử cho bọn họ, thậm chí còn sẽ cho bọn họ một số hồi báo phong phú. Có rất nhiều chuyện Diệp Khiêm không muốn làm quá tuyệt, làm người phải lưu một đường, để ngày sau còn có thể gặp gỡ. Thế nhưng mà, Ngu Hưng lại ở sau lưng hắn đùa nghịch thủ đoạn như vậy, chuyện này là chuyện Diệp Khiêm tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Nhìn thấy Ngu Hưng không nói lời nào, Diệp Khiêm có chút cười cười, nói ra: “Như thế nào? Mày cũng không có lời nào muốn nói với tao sao? Đừng nghĩ đám bọn mày làm chuyện gì tao đều không rõ ràng, chỉ là của tao không muốn quản mà thôi, muốn cho bọn mày một cái cơ hội. Tao đã cho bọn mày cơ hội, thế nhưng mà bọn mày lại không có xem trọng nó nha? Mày kêu mọi người đi ra a, như thế nào? Sợ? Cùng tao chơi Hồng Môn Yến hả? Lão tử nói cho mày biết, ngay cả CIA nước Mỹ tao cũng đã từng đi qua, đừng nói là nơi đây rồi, mày cho rằng chỉ bằng bọn mày có thể bắt được tao?”

Vừa mới nói xong, sắc mặt của Diệp Khiêm ngưng tụ, bỗng nhiên đứng lên, một tay nắm lấy tóc của Ngu Hưng phịch một tiếng, trùng trùng điệp điệp đập vào trên mặt bàn. Chuyện này khiến cho hết thảy mọi người cảm thấy hoảng sợ, ai cũng không ngờ rằng Diệp Khiêm vậy mà không nói một tiếng liền động thủ, cũng không ngờ rằng hắn vậy mà cường thế như vậy, mặc dù biết rõ ở bên ngoài đang có rất nhiều người vây quanh mà còn dám ra tay như vậy.

Ngu Hưng chỉ cảm thấy đầu “Ông” một tiếng, hai mắt toàn là sao, máu tươi từ trên trán chảy xuống. Trong ánh mắt xen lẫn rất nhiều sắc thái không cam lòng, nhưng lại không dám thốt lên một tiếng. Buông tay của mình ra, Diệp Khiêm từ trong hộp khăn giấy đặt ở trên mặt bàn rút ra một tờ giấy ăn xoa xoa tay, sau đó vứt qua một bên, ngồi xuống.

Ánh mắt quét nhìn mọi người đang ngồi, nói: “Cho tới nay, tôi luôn cảm thấy chúng ta là huynh đệ, là người trong nhà, cho nên tôi đã cho các anh quyền tự chủ rất lớn, không hỏi qua chuyện của các anh. Tôi cũng có điểm mấu chốt của mình, các anh nếu như muốn thử xúc phạm cho dù chỉ thử một lần, thì tôi có thể nói cho các anh biết, tôi có thể nâng các anh lên, thì tôi cũng có thể để cho các anh trong vòng một đêm trở về với hai bàn tay trắng, kể cả mạng của các anh.”

Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: “Chuyện lần này tôi cũng không có ý định truy cứu rốt cuộc là chủ ý của ai, trong các anh ai tham dự, ai không có tham dự tôi rất rõ ràng. Bất quá, ta nguyện ý cho các anh thêm một lần cơ hội, về phần có quý trọng cơ hội lần này hay không, vậy thì phải xem quyết định của các anh a. Bất quá, các ngươi phải có dũng khí gánh chịu quyết định của mình.”

Quay đầu nhìn Ngu Hưng, Diệp Khiêm rút ra một tờ giấy ăn đưa tới, nói: “Diệp Khiêm tao tự nhận đối đãi với mày không tệ, trước kia mày bất quá chỉ là một phó quản lý ở đây mà thôi, không có bất kỳ thực quyền gì, nói khó nghe thì chỉ là chó săn mà thôi, không có người nào xem mày là người để đối đãi. Thế nhưng mà tao cảm thấy mày là người có tiềm lực, cho nên tao nguyện ý cho mày cơ hội, đem hội sở này giao cho mày, thậm chí còn cho mày thêm quyền quản lý cùng quyền kinh doanh. Đây chính là hồi báo mày dành cho tao sao? Diệp Khiêm tao cũng không có chỗ nào có lỗi với mày a? Vậy mà mày lại có ý nghĩ muốn đối phó tao, mày cho là mày có thể đối phó tao sao? Mau kêu toàn bộ người của mày ra đây a.” Một câu cuối cùng, là một tiếng quát chói tai của Diệp Khiêm, khiến cho một số người đang ngồi ở đây bị hù dọa toàn thân nhịn không được run lên.

Người quý ở chỗ tự biết mình, ở thời điểm này, tất cả ý niệm trong đầu của Ngu Hưng cơ hồ toàn bộ đoạn tuyệt, hắn đâu còn dám có nửa điểm phản kháng. Hắn nhìn một người tuổi còn trẻ nhẹ gật đầu, người nọ đứng dậy hướng Diệp Khiêm khom lưng, sau đó quay người đi ra ngoài. Không có bao lâu, liền trông thấy ước chừng có hơn 20 người trẻ tuổi cầm các loại vũ khí lạnh đi đến, bọn họ cũng không rõ được đến cùng là chuyện gì đang xảy ra, lúc nhìn thấy đầu của Ngu Hưng toàn là máu tươi, thì có chút mờ mịt.

“Các anh có lẽ còn không biết tôi là ai, tôi trước tự giới thiệu một chút. Kẻ hèn này là Diệp Khiêm, Khiêm của khiê, tốn, cũng là ông chủ của công ty này. Nói một cách khác, các anh đều là người làm công cho tôi. Yêu cầu của tôi đối với người phía dưới cũng không cao, chỉ cần chính là tuyệt đối chân thành, nhưng không phải đối với thủ trưởng trực tiếp của các anh, mà là đối với tôi. Bởi vì, tôi rất không hy vọng xuất hiện chuyện tự nắm binh quyền.” Diệp Khiêm thản nhiên nói, “Chuyện hôm nay, các anh cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi, tôi cũng không có ý định truy cứu. Bất quá, tội chết có thể tha, tội sống khó tha a. Tôi xem các anh giống như là huynh đệ, các anh sở dĩ như vậy, tôi cũng có trách nhiệm, cho nên, tôi cũng sẽ nhận hình phạt giống như mọi người. Mọi người là huynh đệ của Diệp Khiêm tôi, đã lựa chọn đi theo tôi, thì tôi đây hi vọng mọi người đều có thể sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở trước mặt người khác. Mọi người cũng là vì sinh hoạt mà thôi, tôi nghĩ, không có ai ưa thích cuộc sống ngày ngày đều phải trải qua chém giết a? Tất cả mọi người đi ra lăn lộn, đã đi ra lăn lộn, vậy thì phải nói đến đạo lý a, vị này, Ngu Hưng Ngu đại quản lý, là người do một tay tôi nâng lên, tôi với anh ấy một mực không tệ, thế nhưng mà anh ấy vậy mà lại có ý nghĩ giết tôi, về tình về lý, đều không thể nào nói nổi a? Các anh cảm thấy tôi nên trừng phạt anh ấy như thế nào đây?”

Những người kia toàn bộ đều trầm mặc, có chút không biết làm sao. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Diệp Khiêm, bất quá, đối mặt tình huống như vậy, Diệp Khiêm còn có thể mặt không đổi sắc tim không nhảy, hơn nữa có thể thay đổi càn khôn, chuyện này cũng đủ để nói rõ, Diệp Khiêm so với Ngu Hưng thì càng thêm thành công, càng thêm thích hợp làm một người lãnh đạo. Cũng là vì kiếm ăn, ai không nghĩ nổi danh đâu? Ai không muốn lăn lộn đi lên? Lựa chọn một người lãnh đạo phù hợp, đây là chuyện rất quan trọng a.

“Các anh đều không có lời nào để nói sao, vậy mày nói đi.” Diệp Khiêm quay đầu nhìn Ngu Hưng, nói, “Mày nói tao nên xử phạt mày thế nào đây? Mày đi theo tao cũng được một thời gian ngắn a? Có lẽ đối với quy củ rất hiểu, đúng không? Tình huống như vậy thì phải tiếp nhận dạng xử phạt gì?”

“Kẻ phản nghịch, nhận hình phạt khoét tim.” Ngu Hưng nói.

“Tốt, mày vẫn còn nhớ rõ, tao còn ngỡ là mày đã quên.” Diệp Khiêm nói, “Bất quá, tao rất muốn biết tại sao mày lại lựa chọn phản bội tao? Diệp Khiêm tao cũng không có làm gì có lỗi với mày a? Mục đích của mày làm như vậy là vì sao?”

Ngu Hưng lộ vẻ sầu thảm nở nụ cười một chút, nói: “Anh còn nhớ rõ lời anh đã từng nói với tôi không? Trên đời này không có cái gọi là tuyệt đối trung thành, cái gọi là trung thành bất quá là thẻ đánh bạc để phản bội không đủ mà thôi. Anh cũng biết tôi là người rất có dã tâm, lại còn muốn đem tôi lưu lại bên cạnh anh, thì anh nên biết sẽ có kết quả như ngày hôm nay a. Anh là người, tôi cũng là người, luận mưu kế luận tài cán, tôi không cho rằng tôi thua anh, dựa vào cái gì tôi phải nghe sự chỉ huy của anh? Đúng vậy, anh đối với tôi rất tốt, thế nhưng mà đây chẳng qua là một loại kế sách của anh mà thôi, lúc trước anh lựa chọn tôi, bất quá là muốn thông qua tôi để yên ổn cục diện mà thôi, anh thật là vì tiền đồ của tôi sao? Những năm này anh đã làm cái gì? Chuyện bên này toàn bộ đều do tôi quản lý, từ việc đại sự cho đến việc vặt, đều toàn bộ do đích thân tôi giải quyết? Anh thì chỉ biết hưởng thụ, còn tôi thì mỗi ngày đều vất vả như vậy, mà kết quả thì tôi vẫn chỉ một con chó của anh mà thôi, anh muốn tôi làm thế nào, thì tôi phải làm như thế đó? Anh nói đi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì a? Hiện tại chuyện đã bại lộ, tôi cũng không có gì muốn nói, muốn chém giết muốn róc thịt, thì anh cứ ra tay, Ngu Hưng tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút. Bất quá, tôi vẫn cho là mình đã làm đúng.”

Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm cười cười, nói: “Nguyên lai tao ở trong mắt mày là một người như vậy sao? Tao vì cái gì không nhúng tay vào chuyện của mày? Đó là bởi vì tao muốn cho mày quyền tự chủ tuyệt đối, như vậy mới có lợi cho mày phát huy tài cán, mà mày lại nghĩ là tao chỉ biết hưởng thụ, chỉ biết sai khiến mày? Tao một mực xem mày là huynh đệ của tao, tao muốn cho huynh đệ của tao có cuộc sống tốt, đều là nhân thượng nhân. Sự kiện ở Nhật Bản lần trước, Jack bảo mày phái người qua đó, mày nói rút không ra nhân thủ, tao cũng không có đi làm khó mày rồi? Những năm này mày làm chuyện gì, mày cho rằng tao đều không biết sao? Dựa vào quyền lợi trong tay mày đã tham ô biết bao nhiêu tiền của công ty, tao tin tưởng mày rất rõ ràng a? Có rất nhiều người khuyên tao giải quyết mày đi, thế nhưng mà tao không có làm như vậy, vì cái gì? Bởi vì tao cảm thấy cuộc sống của mày lúc trước cũng không dễ dàng, dưới loại tình huống đó mà có thể ổn định lại thế cục thành phố Nam Kinh, chuyện này không thể bỏ qua công lao của mày, tham ít tiền cũng không có gì, tiền không có thì có thể kiếm lại, không thể bởi vì tiền mà hủy đi tình huynh đệ của chúng ta, tao muốn cho mày một cơ hội, hi vọng mày có thể thu tay lại. Thế nhưng mà mày thì lại như thế nào? Mày lại vẫn đối với tao động sát tâm, đây là việc mày nên làm sao?”

Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: “Kỳ thật lần này tới thành phố Nam Kinh, tao cũng không có ý muốn thu thập mày, vốn ý định là gõ cho mày một hồi chuông cảnh cáo, để cho mày tự giác ngộ là tốt rồi. Thế nhưng mà, mày vậy mà an bài Hồng Môn Yến? Hừ, Diệp Khiêm tao ở trong mắt mày là người không có tâm cơ sao, là người không làm nên chuyện gì sao? Mày cho rằng với đám người này liền có thể đối phó tao sao?”

Lời Diệp Khiêm nói, khiến cho Ngu Hưng có chút áy náy, thế nhưng mà hắn là loại người cho dù có thua cũng không phục. Đã đi tới một bước này rồi, Ngu Hưng rất rõ ràng, hắn đã không có đường lui, chỉ có thể tiến tới phía trước, cho dù là đụng đầu rơi máu chảy.

“Tốt rồi, tao cũng không muốn nhiều lời nữa, rốt cuộc là ai đúng ai sai, cũng không còn trọng yếu. Bởi vì mày đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của tao, như vậy mày nhất định cần phải gánh chịu hậu quả này. Xem tại chúng ta làm huynh đệ lâu như vậy, tao miễn cho mày tội chết, bất quá, từ hôm nay trở đi, mày phải giao ra toàn bộ quyền hành trong tay, sau đó rời khỏi Hoa Hạ. Tao vĩnh viễn cũng không hy vọng gặp lại mày tại Hoa Hạ, nếu không thì đừng trách tao không giảng tình huynh đệ.” Diệp Khiêm nói. Biểu lộ lộ ra có chút cô đơn, dù sao cũng là huynh đệ của mình, nếu ra tay đối phó hắn, thì Diệp Khiêm thủy chung vẫn có chút không đành lòng. Bất quá, dưới loại tình huống này, mặc kệ Diệp Khiêm có bao nhiêu không đành lòng, thì tuyệt đối cũng không thể để cho tình cảm của mình lấn áp lí trí của mình, nhất định phải làm được công bình công chính.

Ngu Hưng nhìn Diệp Khiêm, biểu lộ có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là không tin Diệp Khiêm vậy mà lại tha thứ cho hắn? Đối với hắn lại xử phạt nhẹ như vậy, chuyện này khiến cho hắn có chút không dám tin.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv