Diệp Khiêm vừa rời khỏi biệt thự của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, thì Đường Duy Hiên liền từ trên lầu đi xuống? Khuôn mặt của Đường Duy Hiên có chút đắc ý, bất quá khi nhìn thấy Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi liền trở nên cung kính, ngượng ngùng nở nụ cười, nói: "Ông chủ Loan, xin cám ơn ông."
Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hừ lạnh một tiếng, nói: "Mày có biết hắn là ai không? Tại sao hắn phải tốn nhiều công sức để đi tìm mày?" Đông Bắc Hổ Loan Băng Lợi cũng không có đem Đường Duy Hiên để vào trong mắt, hắn sở dĩ cứu Đường Duy Hiên là vì Cơ Văn đang tìm kiếm Đường Duy Hiên, cho nên hắn muốn quấy rối Cơ Văn mà thôi. Bất quá, hắn cũng muốn biết Cơ Văn tìm Đường Duy Hiên để làm gì? Hiện tại hắn mới biết được, nguyên lai không phải là Cơ Văn muốn tìm Dường Duy Hiên, mà là Diệp Khiêm muốn tìm hắn, điều này làm cho Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi càng thêm hiếu kỳ.
"Em căn bản không biết người này, nào biết hắn vì cái gì lại đi tìm em ah. Chẳng lẽ là em đã đắc tội hắn sao?" Vẻ mặt của Đường Duy Hiên rất mờ mịt, nói. Thật sự thì hắn cũng không rõ Diệp Khiêm tìm hắn để làm gì, bất quá trong nội tâm lại âm thầm suy đoán, có phải là vì Huyết Lãng hay không?
"Vậy sao?" Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hiển nhiên không tin, có thể kinh động Cơ Văn tốn công sức tìm kiếm, hơn nữa Diệp Khiêm lại là người của Vương Hổ, hiển nhiên là Đường Duy Hiên đã làm chuyện gì đắc tội với người ta, nếu không người ta không cần phải chạy đến Đông Bắc để tìm hắn làm gì.
"Ông chủ Loan, em thật sự không biết ah." Đường Duy Hiên với vẻ mặt ủy khuất nói, hắn đâu có biết Diệp Khiêm là người nào a, hắn cũng không có gặp Diệp Khiêm lần nào nha. Nếu như không phải bị Cơ Văn truy tìm gắt gao, thì Đường Duy Hiên cũng sẽ không đi tìm sự trợ giúp của Loan Băng Lợi, đối với cách làm người của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, Đường Duy Hiên vẫn biết rõ một ít, chính là một kẻ chuyên ăn tươi nuốt sống a. Cho nên, lúc tìm Loan Băng Lợi hỗ trợ, hắn cố ý đem một món đồ cổ còn lại của gia tộc đưa cho Loan Băng Lợi, mong tìm được một chỗ an thân.
Tổ tiên của Đường Duy Hiên làm nghề trộm mộ, nên cũng có lưu lại một ít gia sản, thế nhưng mà cha của hắn là người phá của, bản thân hắn cũng là một kẻ phá của, qua nhiều năm như vậy, tài sản trong nhà đã bán không còn một mảnh. Đồ cổ có thể bán cũng không còn lại mấy món, cho nên Đường Duy Hiên đành phải làm lại nghề của tổ tiên, cũng làm kẻ trộm mộ. Bất quá, thời nay, muốn trộm mộ cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa hắn vốn là Hoa Hoa Công Tử, làm sao chịu được khổ cực. Cho nên, đa phân thời gian hắn chỉ đi ăn trộm vặt.
"Không biết?" Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hừ một tiếng, nói, "Người ta từ thành phố Thượng Hải chạy tới đây, chẳng lẽ chỉ vì nhìn mày hả? Mày biết hắn là ai không? Hắn là người của Vương Hổi, tại thành phố Thượng Hải có người nào không biết Vương Hổ, coi như là giới giang hồ toàn bộ Hoa Hạ cũng phải bán cho hắn vài phần mặt mũi. Được rồi, nếu mày không muốn nói, thì tao cũng không thể giữ mày lại rồi, mày đi đi."
"Không muốn ah!" Đường Duy Hiên phù phù một tiếng quỳ xuống, cầu khẩn nói, "Ông chủ Loan, bây giờ ông đuổi em ra ngoài, chẳng khác nào đưa em vào miệng hổ a. Hiện tại bà chủ Cơ đang phái người tìm em bốn phía, chỉ cần em vừa lộ mặt ra ngoài sẽ bị người của bà chủ Cơ tìm được."
"Tao đây có biện pháp nào khác a? Mày không chịu nói thật, hơn nữa, chuyện này còn liên lụy đến Vương Hổ, tao cũng phải bán cho hắn vài phần mặt mũi a?" Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi giả bộ ra bộ dạng khó xử, nói.
Đường Duy Hiên tuy không sống tốt lắm, nhưng vẫn có chút thông minh, hắn làm sao nhìn không ra biểu hiện giả bộ khó xử của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chẳng qua là muốn xảo trá thêm đồ vật của hắn mà thôi. Trong lòng Đường Duy Hiên tức giận mắng một câu, "Mịa, một món đồ cổ còn chưa đủ, đcm, quả thực con mẹ nó hắc a." Thế nhưng mà, cho dù biết rõ thì có thể làm thế nào? Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi không phải là người mà hắn có thể được tội, hơn nữa, một khi hắn đi ra ngoài nhất định sẽ bị người của Cơ Văn tìm được, đến lúc đó hắn sẽ có kết cục gì thì rất khó đoán trước được. Đã biết rõ Diệp Khiêm từ thành phố Thượng Hải đến đây, Đường Duy Hiên càng thêm khẳng định Diệp Khiêm tìm hắn là vì Huyết Lãng.
Nhất thời nổi lòng tham mà bây giờ phải trốn chui trốn nhũi, hắn thật hối hận a. Ngày ấy hắn đi thăm Mẫn Duy Văn, Mẫn Duy Văn rất hưng phấn nói cho hắn biết, lão đang giữ một món bảo vật tuyệt thế. Chuyện này chủ yếu là vì Mẫn Duy Văn cùng cha của Đường Duy Hiên quá quen thuộc, lúc cha của Đường Duy Hiên còn sống, hai người có thể xem là đôi bạn thân, lão cũng nhìn Đường Duy Hiên lớn lên. Cho nên, lão đối với Đường Duy Hiên cũng không có bất kỳ đề phòng nào, nếu không cũng sẽ không gây thành họa lớn như vậy.
Lúc Đường Duy Hiên ở trong phòng sách của Mẫn Duy Văn nhìn thấy Huyết Lãng, liền bị nó hấp dẫn, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, hắn biết rõ đây là một món bảo bối có giá trị rất lớn. Bất quá, hắn dù sao cũng không phải giám định sư chuyên nghiệp, nên cũng không rõ lai lịch của Huyết Lãng. Cho nên sau khi Mẫn Duy Văn nói rõ lai lịch Huyết Lãng cho hắn, Đường Duy Hiên rốt cuộc không thể khống chế nổi lòng lam của mình, hắn muốn đem Huyết Lãng làm thành của riêng. Nếu mà hắn có được Huyết Lãng, thì chính là hi vọng để hắn trở mình rồi, một món đồ cổ từ thời nhà Tần, giá trị tối thiểu cũng hơn trăm triệu. Chỉ cần hắn có được Huyết Lãng thì nửa đời sau của hắn không cần phải buồn vì chuyện tiền bạc nữa rồi, hắn cũng không cần phải đi ăn trộm nữa, mà có thể tiếp tục làm Hoa Hoa Công Tử giống như trước. Lòng tham nổi lên biến Đường Duy Hiên thành kẻ giết người. Bất quá, lúc ấy hắn cũng không có lập tức hành động, hắn làm bộ rời khỏi nhà Mẫn Duy Văn, sau đó lại quay trở lại giết Mẫn Duy Văn cùng bảo mẫu, đánh cắp Huyết Lãng, chạy trốn suốt đêm tới Đông Bắc ẩn núp.
Theo hắn, chuyện hắn làm không chê vào đâu được, chắc có lẽ không bị người khác phát hiện, thế nhưng mà người tính không bằng trời tính a, lại có người tìm tới tận cửa rồi. Địa vị của Mẫn Duy Văn ở trong xã hội, Đường Duy Hiên tự nhiên rất rõ ràng, lúc ấy Mẫn Duy Văn cũng đã nói, thanh Huyết Lãng cũng không là của lão, mà là của một người bạn. Diệp Khiêm, có lẽ là người bạn mà Mẫn Duy Văn đã nói a? Đường Duy Hiên âm thầm thầm nghĩ.
Đường Duy Hiên cuống quít nói: "Em nói, em nói. Lúc ở thành phố Thượng Hải em không cẩn thận đã câu dẫn một cô gái, ai ngờ cô gái kia dĩ nhiên là tình nhân của Vương Hổ. Em vốn muốn cô gái kia đưa cho ít tiền, kết quả cô ấy không chịu đưa, trong qua trình xô đẩy, em đã lỡ tay giết chết nàng. Bọn họ nhất định là đến báo thù, ông chủ Loan, ông nhất định phải cứu em a, nếu như ông không cứu em, em nhất định sẽ chết ah."
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, hắn thật vất vả lấy được bảo bối, làm gì có chuyện dễ dàng đưa cho người khác. Đợi đến lúc hắn rời khòi Hoa Hạ, sau đó tìm một cơ hội đem Huyết Lãng bán đi, đến lúc đó hắn có thể ở nước ngoài sống cuộc sống thần tiên a. Bất quá, hắn phải lấy cớ để lừa dối Loan Băng Lợi, nhìn biểu hiện giả bộ giống như đúc của hắn, tin tưởng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chắc có lẽ cũng không phát giác a.
Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cẩn thận nhìn hắn một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười cao thâm mạt trắc, sau đó rất nhanh thu liễm lại. "Tao tạm thời tin tưởng những lời mày nói, mày tạm thời ở lại đây đi, tốt nhất là đừng có rời khỏi tòa biệt thự này, vạn nhất nếu như bị người của Hắc Quả Phụ bắt đi, vậy thì mày cũng đừng có trách tao. Thủ đoạn của Hắc Quả Phụ tao nghĩ là mày biết rõ ràng." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi bề ngoài giống như rất trượng nghĩa nói.
"Cảm ơn, cám ơn ông chủ Loan, đại ân đại đức này em suốt đời khó quên, ngày khác nếu có cơ hội, sẽ báo đáp đại ân của ông chủ Loan." Đường Duy Hiên vẻ mặt khúm núm nói, nhưng trong nội tâm của hắn lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xem ra hắn đã vượt qua cửa ải này rồi. Đợi đến lúc Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi không còn hoài nghi thì hắn sẽ vụng trộm chạy trốn tới nước ngoài. "Sẽ có cơ hội." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi có chút cười cười, nói, "Đi xuống đi, tao còn có việc cần làm."
"Vậy em xin cáo từ, cám ơn ông chủ Loan, cám ơn ông chủ Loan." Đường Duy Hiên cúi đầu khom lưng nói, một bộ dạng chó xù vẫy đuôi, tranh thủ thời gian rời khỏi phòng khách, đi vào căn phòng của mình.
Sau khi rời khỏi biệt thự của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, Diệp Khiêm cùng Chu Nguyên lái xe trở về khách sạn. Trên đường đi, lông mày của Diệp Khiêm đều nhíu lại, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn, đến cùng là ai đang nói thật? Nếu như Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói thật, như vậy cũng có nghĩa là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cố tình bao che Đường Duy Hiên, Huyết Lãng cũng có thể đã rơi vào trong tay Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi.
Nếu như Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nói thật, vậy có nghĩa là Hắc Quả Phụ Cơ Văn đang lừa gạt hắn, cố ý kích động mối quan hệ giữa hắn cùng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi. Thế nhưng mà, làm như vậy điều kiện tiên quyết là Hắc Quả Phụ Cơ Văn biết rõ thân phận của hắn, nếu không cô cần gì phải đi làm chuyện như vậy? Chuyện này đối với nàng không có có bất kỳ tác dụng gì.
Đầu của Diệp Khiêm có chút đau, Đường Duy Hiên rõ ràng chỉ là một tên tép riu mà thôi, mà lại phiền toái như vậy. Tuy Diệp Khiêm không muốn tham dự vào tranh đấu trong giới giang hồ Đông Bắc, nhưng hiện tại tựa hồ hắn đã không cách nào tránh khỏi nữa rồi.
"Nhị thiếu gia, làm sao vậy?" Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Khiêm, Chu Nguyên có chút kinh ngạc hỏi.
"Theo mày thì những lời mà Hổ Đông Bắc đã nói là thật hay giả?" Diệp Khiêm hỏi. Bởi vì cái gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, có lẽ Chu Nguyên có thể đưa ra một đề nghị tốt cũng không chừng.
"Nhìn không ra, chẳng qua nếu như dựa theo tính cách của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi mà phỏng đoán, hắn hẳn là biết một chút nội tình." Chu nguyên nói.
Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: "Hiện tại, tao không tin những lời của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn đã nói, dù sao cả hai đều không phải là người của mình, chuyện này còn cần chúng ta phải tự điều tra a."
Sau khi trở lại khách sạn, Diệp Khiêm liên hệ với nhân viên cơ quan tình báo Nanh Sói. Không bao lâu, người nọ liền đi tới căn phòng của Diệp Khiêm, cung kính kêu một tiếng "Lão đại".
Diệp Khiêm cùng Chu Nguyên ở hai căn phòng khác nhau, dù sao đây cũng là chuyện của Nanh Sói, Diệp Khiêm cũng không muốn cho Chu Nguyên biết quá nhiều. Mà nhân viên cơ quan tình báo càng không thể để lộ.