Vân Lão gọi Hoàng Phủ Kình Thiên là tên nhóc cũng là chuyện đương nhiên, Hoàng Phủ Kình Thiên ở trước mặt lão, cũng chỉ là vãn bối mà thôi. Năm đó cha của Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Vân Lão là anh em chung một chiến hào, bất quá cha của Hoàng Phủ Kình Thiên lại mất sớm. Khi đó hai anh em Hoàng Phủ Kình Thiên còn rất nhỏ, bọn họ nhận được rất nhiều sự trợ giúp từ Vân Lão, cho nên Hoàng Phủ Kình Thiên dù đã là cục trưởng Cục An Ninh nhưng khi nhìn thấy Vân Lão cũng phải cung kính kêu một tiếng chú.
Bất quá, người biết chuyện này cũng không nhiều, Vân Lão cũng sẽ không nói ra chuyện này. Người trong giới giang hồ Đông Bắc cũng chỉ biết Vân Lão có quan hệ ở trong chính phủ, nhưng cũng không biết lão và Hoàng Phủ Kình Thiên còn có một tầng quan hệ như vậy.
"Diệp Khiêm vậy mà lại có năng lượng lớn như vậy?" Cơ Văn giật mình nói, "Hừ, hắn ẩn tàng thật là rất sâu a, nếu như Vân Lão không nói thì cháu cũng không rõ ràng lai lịch của hắn ah."
Vân Lão ha ha cười cười, nói: "Chuyện này cháu cứ yên tâm a. Diệp Khiêm sau khi đến Đông Bắc, không có đi tìm Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi mà lại đi tìm cháu, chuyện này đã nói lên hắn có ấn tượng không tốt đối với Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi. Lần này Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi lại dám thu lưu Đường Duy Hiên, chuyện này cũng gián tiếp tuyên chiến với Diệp Khiêm, cháu nói hắn sẽ tha cho Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sao? Cho nên, tiểu Văn, cháu bây giờ cái gì cũng không cần làm, yên lặng theo dõi kỳ biến là tốt rồi. Nếu như Diệp Khiêm có chuyện gì cần cháu giúp đỡ, thì cháu phải ra tay giúp hắn. Nếu như có thể làm hắn thiếu nợ cháu một phần nhân tình, thì đối với sự phát triển của cháu sau này sẽ rất tốt."
Cơ Văn nhẹ gật đầu, nói: "Cháu đã biết phải làm sao rồi."
Chuyện xảy ra ở đây Diệp Khiêm tự nhiên là không biết, sau khi Diệp Khiêm rời khỏi biệt thự của Cơ Văn, liền lái ô-tô hướng nơi Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đang ở chạy tới. Đường Duy Hiên đã xúc phạm đến điều cấm kị của Diệp Khiêm, hắn nhất định phải chết, ai cũng không thể che chở hắn được, đừng nói là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, mà bất luận là ai, Diệp Khiêm đều tuyệt đối không cho phép.
Chuyện giữa Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn Diệp Khiêm không muốn nhúng tay vào, nhưng chuyện hắn nhờ Cơ Văn trợ giúp tìm kiếm Đường Duy Hiên, lại bị Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chặn ngang một cước, đây chính là không để Diệp Khiêm vào mắt, là đang miệt thị hắn. Mặc kệ Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi xuất phát từ nguyên nhân gì, thì Diệp Khiêm đều sẽ không tha thứ cho hắn.
Nhìn thấy lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, hai mắt tản mát ra sát ý lạnh như băng, làm cho toàn thân Chu Nguyên run rẩy không ngừng. Hai tay đang nắm lấy tay lái cũng không khỏi có chút phát run. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Diệp Khiêm có vẻ mặt như thế, lúc này hắn mới chợt hiểu rõ lời mà Diệp Khiêm đã nói với hắn ngày đó là có ý gì. Cao thủ chân chính phải biết thu liễm khí thế của mình, chỉ có lúc cần thiết mới bạo phát ra ngoài. Diệp Khiêm chính là người như thế. Cổ khí thế trên người hắn so với Hắc Quả Phụ Cơ Văn thì càng thêm bá đạo.
Lúc đến bên ngoài biệt thự của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, khí thế trên người Diệp Khiêm bỗng nhiên thu lại. Hắn vẫn bảo trì suy nghĩ như lúc ban đầu, hắn chỉ muốn tìm Đường Duy Hiên và lấy lại thanh Huyết Lãng của mình. Nếu như Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi bán cho hắn mặt mũi thì chuyện này bỏ qua, bằng không mà nói, thì hãy xem móng vuốt Lão Hổ sắc bén, hay là hàm răng của Lang Vương bén nhọn hơn.
Lần này, Diệp Khiêm cũng không có giống như lúc đi đến thăm Hắc Quả Phụ Cơ Văn, hắn tay không mà đến. Hắn cũng không có vội vã xuống xe, cho đến khi Chu Nguyên mở cửa xe cho hắn, hắn mới chậm rãi đi ra. Thu lại khí thế bá đạo trên người, Diệp Khiêm nhìn thủ hạ của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nói: "Phiền toái anh thông báo một tiếng, nói là Vương Hổ của thành phố Thượng Hải sai người đến gặp Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi ông chủ Loan."
Người nọ nhìn Diệp Khiêm nói: "Xin hãy chờ một lát" sau đó cuống quít đi vào trong biệt thự. Một lúc sau, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi tự mình đi ra ngoài nghênh đón, trên mặt hắn lúc nào cũng tiêu chí ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười. Đi đến trước mặt Diệp Khiêm, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, sau đó ha ha cười nói: "Cậu là người mà Vương Hổ phái tới?"
"Không phải, tôi chỉ là bạn của Vương Hổ, thuận tiện tới bái phỏng ông chủ Loan một chút." Ở trước mặt Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, thân hình của Diệp Khiêm rõ ràng thấp hắn hơn hắn rất nhiều, nhưng khí thế lại không không kém hắn chút nào. Hai người cứ đứng mặt đối mặt như vậy, không người nào dám nói Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đang trấn trụ Diệp Khiêm.
Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hơi sững sờ, lập tức cười cười, nói: "Vào bên trong rồi nói, mời!" Nói xong, quay người hướng bên trong biệt thự đi đến. Vương Hổ có thể khống chế Thanh bang cùng Hồng Môn, phân lượng ở trong giới giang hồ tự nhiên đầy đủ, tuy Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hùng bá ở Đông Bắc, nhưng vẫn có vài phần bội phục đối với Vương Hổ, phần này mặt mũi hắn không thể không bán.
Diệp Khiêm cũng không có nói lời cảm tạ, cất bước đi theo Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đi vào trong biệt thự. Chu Nguyên cuối cùng cũng lĩnh giáo được sự lợi hại của Diệp Khiêm, tại địa bàn của người khác vẫn có thể bảo trì khí thế của mình không bị đối phương áp đảo, đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Giống như Diệp khiêm đã nói, lúc hai người gặp nhau, khí thế của ai mạnh hơn thì cơ hội thắng của người đó sẽ lớn hơn một chút. Trừ phi, là đối phương cố ý yếu thế.
"Ngồi!" Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chỉ ghế sô pha trước mặt, nói. Sau đó lấy ra một điếu xi gà, ngậm trong miệng, rất nhanh liền có thủ hạ thay hắn châm lửa. "Cậu có hút thuốc không? Đây là xì gà Cuba chính hiệu, mùi vị cũng không tệ." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi chậm rãi hút thuốc, nói. "Tôi không thích mùi của xì gà." Diệp Khiêm vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một điếu thuốc thường thấy ở Thượng Hải, đây là loại thuốc lá dành cho người dân bình thường, ở trong mắt Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, loại thuốc lá này là loại thuốc dành cho người thấp kém hút. Chu nguyên cuống quít châm lửa cho Diệp Khiêm.
"Cậu tên là gì?" Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hỏi.
"Diệp Khiêm, khiêm trong khiêm tốn!" Diệp Khiêm nói.
"Thành phố Thượng Hải có Vương Hổ, Đông Bắc thì lại có Hổ Đông Bắc, ha ha, chuyện này thật sự là duyên phận ah." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi ha ha vừa cười vừa nói. Có chút gò ép, ít nhất Diệp Khiêm không có cảm giác chuyện này liên quan gì đến duyên phận. "Cậu Diệp đang làm cái gì?" Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hỏi.
"Mua bán nhỏ mà thôi, không so với ông chủ Loan được." Diệp Khiêm nói.
"Chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?" Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nói.
"Hoàn toàn chính xác, tại biệt thự của Hắc Quả Phụ Cơ Văn, chúng ta đã từng có duyên gặp mặt một lần. Bất quá, lúc ấy ông chủ Loan có thể là đang có việc gấp cho nên cũng không có chú ý tới tôi mà thôi." Diệp Khiêm thản nhiên nói.
Trong nội tâm của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi có một chút khó chịu, Diệp Khiêm là bạn của Vương Hổ, đến Đông Bắc vậy mà lại đi gặp Cơ Văn trước, sau đó mới đi gặp hắn, chuyện này chính là nói hắn kém hơn Cơ Văn ah. Bất quá, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi được biết đến là kẻ khẩu Phật tâm xà, cho nên hắn rất giỏi ẩn giấu tâm sự của mình. Trên mặt hắn vẫn là bộ dáng tươi cười, ha ha cười nói: "Vậy không biết cậu Diệp tìm tôi có chuyện gì? Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ việc nói thẳng, nếu như tôi có thể giúp được thì nhất định nghĩa bất dung từ ah."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại không có ý nghĩ giúp đỡ Diệp Khiêm. Bất quá, Diệp Khiêm đã nhắc tới Vương Hổ, nên Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng muốn bán cho hắn chút ít mặt mũi. Nếu như hắn không găp Diệp Khiêm, mà trực tiếp ném Diệp Khiêm ra ngoài, chuyện này nếu truyền đi, thì chẳng phải sẽ để người khác chê cười? Hơn nữa cũng sẽ làm cho Vương Hổ ghi hận hắn a. "Lần này tôi đến Đông Bắc là vì tìm kiếm một người, chuyện này tôi vốn đã nhờ bà chủ Cơ trợ giúp. Thế nhưng mà, hôm nay lại nghe bà chủ Cơ nói, người tôi muốn tìm đã bị ông chủ Loan giấu đi, cho nên đành phải phiền toái ông chủ Loan, hi vọng ông chủ Loan có thể đem người đó giao cho tôi." Diệp Khiêm nói.
Sắc mặt của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi biến đổi, hỏi: "Không biết người mà cậu Diệp nói là người nào?"
"Đường Duy Hiên." Diệp Khiêm đi thẳng vào vấn đề nói.
Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi có chút ngẩn người, lập tức nói: "Ah, nguyên lai người mà cậu Diệp nói là hắn ah. Không biết cậu Diệp cùng hắn có mối thù truyền kiếp gì mà phải tốn công sức tìm hắn thế?"
"Cũng không có chuyện gì lớn, hắn trộm của tôi một món đồ vật, cho nên tôi tìm hắn để lấy về." Diệp Khiêm nói, "Ông chủ Loan chắc bận nhiều việc nên chắc có lẽ sẽ không có thời gian giúp tôi phải không?"
"Nói gì vậy, cậu Diệp chỉ cần nói một câu, tôi nhất định nghĩa bất dung từ ah." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi ha ha vừa cười vừa nói, "Chỉ là, tôi nghĩ cậu Diệp tìm sai chỗ rồi, tôi căn bản không biết người nào là Đường Duy Hiên. Tôi nghĩ, chuyện này chỉ sợ là có người muốn châm ngòi ly gián a?"
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, xem ra Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đã muốn che chở Đường Duy Hiên rồi. Cơ Văn có lẽ không cần cầm chuyện này đến lừa gạt hắn, chẳng lẽ Cơ Văn đã biết rõ thân phận của hắn, cho nên muốn mượn đao giết người? Trong lúc nhất thời, Diệp Khiêm cũng có chút mơ hồ.
Nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi thật lâu, Diệp Khiêm cũng không thể không bội phục, hắn ẩn tàng vô cùng sâu a, Diệp Khiêm không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì từ nét mặt của hắn. Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nếu đã biết Diệp Khiêm cùng Vương Hổ có quan hệ, thì tại sao hắn vẫn bao che Đường Duy Hiên? Trừ phi, hắn có chỗ tốt gì đó, hoặc là Đường Duy Hiên đã đem Huyết Lãng đưa cho Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, nhằm tìm một chỗ an thân a.
Dừng một chút, Diệp Khiêm cười cười, nói: "Xem ra tôi đã tới nhầm nơi rồi, thật có lỗi. Ngày khác tôi sẽ bày tiệc hướng ông chủ Loan bồi tội."
"Ha ha, cậu Diệp nói quá lời. Con người thời nay bụng dạ khó lường a, vậy mà lại muốn châm ngòi ly gián quan hệ của chúng ta. Cậu Diệp cứ yên tâm, nếu có tin tức của Đường Duy Hiên, tôi nhất định sẽ thông báo cho cậu." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nói.
"Vậy tôi xin cảm tạ ông chủ Loan trước." Diệp Khiêm nói. Bóp tắt tàn thuốc, Diệp Khiêm nói tiếp: "Đã như vầy, Tôi sẽ không quấy rầy ông chủ Loan nữa, xin cáo từ!"
"Ai, câu Diệp đã đến đây, thì cũng nên ở lại ăn một bữa cơm trưa a." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi giả mù sa mưa nói.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Đa tạ ý tốt của ông chủ Loan, chỉ là tôi còn phải tìm biện pháp khác để tìm kiếm Đường Duy Hiên, chuyện này kéo dài càng lâu, thì trong nội tâm của tôi không cách nào bình tĩnh ah."
"Đã như vậy, tôi cũng không lưu cậu lại nữa." Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi có vẻ giống như tiếc hận nói.