Đôi trai gái tựa lưng trên bức tường khuất phía sau sân thể dục đã hôn nhau được năm phút rồi, càng hôn càng có xu thế không thể dừng lại. Nam sinh kia luồn tay vào vạt áo tìm kiếm, cô gái thở gấp ậm ờ chối từ, nhưng từ khuôn miệng đang dính sát vào nhau chỉ thốt ra những âm thanh rên xiết.
Đợi đến lúc bàn tay càn rỡ của chàng trai từ từ di chuyền lên xuống vạt váy trên đùi cô gái muốn tiến tới, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ trên đỉnh đầu bọn họ:
- Hai vị, thầy Chung hiện đang băng ngang sân bóng rổ để đi về phía này. Chúng ta có nên ngừng việc đang làm để đi trước không nhỉ?
Cô gái giật bắn mình hét lên, che mặt chạy dọc theo tường vây, chàng trai còn lại cũng hoảng hốt chỉnh lại áo quần bị bạn gái kéo xộc xệch nãy giờ.
Cái quỷ gì gọi là “chúng ta”? Xem người ta thân mật riêng tư không biết ngượng lại còn giở giọng láo toét như thế nữa. Tên khốn nào…?
Cậu ta ngước mặt nhìn lên, đang muốn mở miệng mắng thì nhận ra khuôn mặt đang nhướng mắt nhìn mình, làn da mặt đang đỏ dần dần tái đi.
Nam sinh này mới chuyển tới, là một kẻ chuyên gây chuyện đánh nhau với bọn du côn ngoài trường. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, thế là cậu ta thu lại những lời mắng chửi định thốt ra, gật đầu xem như cảm ơn rồi vọt qua cửa rào, biến mất trong hành lang thư viện.
Tần Tranh vốn không định cắt ngang chuyện yêu đương của người khác, nhưng bắt một chàng trai mười bảy tuổi đang máu nóng sục sôi phải xem một bộ phim 18+ ngay trước mắt thì hơi khó. Bọn họ lại chặn mất cái lối cầu thang lên xuống khán đài này rồi, đương nhiên Tần Tranh không dại mà mạo hiểm nhảy xuống từ độ cao ấy để bị chấn thương, cậu còn có việc quan trọng sắp làm.
Hơn nữa, người băng qua sân thể dục vốn không phải là thầy Chung mà là con mèo ngổ ngáo có tên Sở Nhiên kia. Cô ấy đang tiến về phía này vưới dáng vẻ rất kỳ cục, bước chân rất nhỏ còn ngó trước ngó sau. Chiều dài sân bóng rổ gần ba mươi mét mà cô ấy đi nãy giờ vẫn chưa hết hai phần ba, quãng đường còn lại không thấy ai, cô tăng tốc chạy vọt vào ngay vị trí cặp đôi lúc nãy đứng.
Sở Nhiên ôm lấy bụng, đợi nhịp thở của mình dần dần ổn định lại rồi móc chiếc điện thoại từ trong túi quần thể dục ra.
Màn hình hiện lên khuôn mặt của cô bạn tóc dài kia, vừa nhìn thấy thì bên này cô đã nhăn nhó muốn khóc:
- Hàn Lâm, hôm nay cậu không đến trường học hả?
- Ừ, hôm nay nhà ông nội có việc, tớ đã xin nghỉ một ngày. Sao thế?
- Tớ chết mất thôi, cậu không có ở trường, ai sẽ giúp tớ?
Giọng nức nở rất đáng thương, vẻ cứng cỏi thường thấy biến mất không thấy tăm hơi. Bên kia chắc đang có tiệc tùng rất ồn ào, Hàn Lâm vội tìm một chỗ vắng vẻ mới trả lời:
- Cậu bị sao cơ? Nếu nghiêm trọng thì tớ đến ngay, Nhiên ngoan, đừng khóc mà!
- Hôm nay có tiết thể dục, mà tớ bất ngờ bị rớt dâu rồi, bụng rất đau, nhà vệ sinh thì ở tầng trên. Ôi, phải chi tớ sinh ra làm còn trai thì hay biết mấy, chẳng cần lo lắng loại chuyện trời ơi đất hỡi này, lại còn có thể cưới cậu luôn.
Đầu dây bên kia bật cười mắng:
- Đồ lộn xộn, ai thèm cậu. Cần tớ đến không?
Sở Nhiên thờ dài, trên mặt hiện lên vẻ bất lực rõ ràng:
- Thôi thôi, không cần. Cũng sắp hết tiết rồi, tớ cứ trốn ở đây, đợi mọi người vào lớp xong vắng vẻ hơn thì tớ sẽ vọt lên nhà vệ sinh. Ôi chán, trời mưa nữa cơ. Số tớ là số con rệp ư?
Bên kia có giọng phụ nữ gọi Hàn Lâm, ra vẻ rất khó chịu, cô ấy chỉ kịp dặn dò bạn cẩn thận kẻo bị ướt rồi cúp máy. Sở Nhiên nhìn màn mưa bụi giăng giăng, nép sát vào chân tường hơn rồi thở dài não nề.
Một chiếc áo khoác da màu đen từ phía trên rơi xuống trùm lên đầu Sở Nhiên rất chính xác, áo mang theo hơi ấm nóng hổi và một mùi hương rất dễ chịu. Sở Nhiên kéo chiếc áo ra khỏi đầu, còn đang thất thần tự hỏi thì nghe thấy một tiếng động lớn ở bên kia tường, có tiếng con trai làu bàu mắng khẽ gì đó.
Đợi đến khi cô lần từ chỗ đứng qua bên góc tường nhìn ra, chỉ thấy bóng một thanh niên cao lớn ăn mặc bụi bặm đang đi giữa màn mưa bụi giăng giăng, dáng đi nhìn hơi khập khiễng.
Cô cất giọng gọi với theo:
- Này, áo của cậu…
Nam sinh kia dường như không nghe thấy, vẫn bước tiếp không ngừng lại. Cô cũng không dám chạy ra giữa sân trong thời tiết và tình trạng thế này, rất dễ xảy ra “huyết án”.
Tần Tranh lê những bước chân chậm rì với cổ chân đau buốt, cậu nghe thấy cô ấy gọi nhưng vẫn cố chấp muốn bước tiếp. Không quen không biết, ma xui quỷ khiến gì mà mình lại vứt cho cô ta áo khoác rồi nhày từ trên cao xuống chứ? Cú nhảy quá vội vàng không kịp chuẩn bị khiến cậu tiếp đất sai vị trí, cổ chân bị lật ngang đau xót từng cơn.
Phải mau chóng rời khỏi đây đi kiếm bác sĩ vạn năng Tần Đình thôi, để được chăm sóc sức khỏe còn tiện thể ăn nhờ ở đậu mấy hôm, với tình trạng này chắc không thể đến trường trong vài ngày tới. Phải tranh thủ khỏe lại trước thời điểm kia mới được.
Tần Đình đang trong kỳ thực tập, mở cửa vào nhà sau một ca trực dài hai đêm một ngày ở bệnh viện, đột nhiên cảm thấy sống lưng mát lạnh cảm giác cực kỳ bất an.