Kể từ ngày hôm ấy, Tần Tranh bắt đầu chú ý tới con mèo nhỏ ranh mãnh kia.Càng quan sát cô ấy lâu hơn, anh lại thấy bất ngờ với tốc độ biến hóa theo hoàn cảnh của cô ấy.
Ở bên cạnh nữ sinh có tên Hàn Lâm kia, Sở Nhiên là một chú mèo con lười biếng và tinh nghịch. Cô ấy hay pha trò trêu chọc cô bạn nhu mì của mình, còn hay cằn nhằn nói xấu một nam sinh rất thu hút của lớp A, không phải loại thích không được nên chê bai mà chỉ đơn thuần là có ác cảm với nam sinh đó.
Ví dụ như lúc này. Tần Tranh đang đứng tựa trên bờ tường nhìn hai cô gái đang ngồi ở chân cầu thang ăn táo. Cô gái có mái tóc dài cầm quả táo đỏ ối trên tay nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn chăm chú về sân bóng rổ. Ở đó có hai nam sinh đang chơi bóng. Một người có vẻ ngoài xuất chúng, khuôn mặt ưa nhìn nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng. Người còn lại là một thanh niên cao lớn, nhưng hình thể tròn trịa lại đứng cho người khác cảm giác cậu ta kém thu hút hơn hẳn.
Cô gái tóc ngắn chấm vai nhìn theo ánh mắt cô bạn, cất giọng chua ngoa.
- Cậu định nhìn Cố Bắc Cực rồi dạ dày sẽ tự no luôn sao? Bảo cậu đi tỏ tình đi, cậu lại cứ lần lựa mãi, cẩn thận không chừng có đứa nào đấy to gan hơn cậu đi tỏ tình rồi hốt mất luôn. À mà không sao, có khi cô gái đó chưa đến gần đã bị ánh mắt của anh ta đông lạnh thành nước đá rồi. Người gì đâu mà lầm lì lại kiêu ngạo thấy ghét!
Cô ôm lấy vai bạn, thì thầm ra vẻ thần bí:
- Nghe bảo tháng trước Tâm Như lớp bên cạnh đã bạo gan chặn đường tặng quà sinh nhật cho anh ta. Chẳng biết cục nước đá đó đã nói gì mà cô ấy thương tâm đổ bệnh mất một tuần luôn. Thật là đồ máu lạnh, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả!
Bạn cô ấy quay sang đút cả quả táo vào miệng Sở Nhiên, cười nhẹ:
- Cậu ăn luôn đi. Sao cậu cứ có ác cảm với anh ấy như thế? Nếu anh ấy nhận món quà ấy, cậu lại bảo anh ấy ham mê nữ sắc, trêu ong ghẹo bướm chứ gì.
Sở Nhiên cắn một miếng táo, hừ khẽ:
- Ừ thì tớ nhìn anh ta không vừa mắt đấy. Sau này tớ tìm bạn trai sẽ tìm một người nồng nhiệt giống như anh chàng mập kia kìa. Hôm qua gặp lúc tớ xuống văn phòng bê chồng sách kiểm tra lên lớp, mấy người khác thấy tớ bê nặng toàn dạt sang một bên, chỉ có anh ta giúp tớ bê lên tận lớp. Đẹp trai thì có ích gì, người như thế mới đáng nương tựa. Hơn nữa cậu ấy cũng đâu xấu trai đâu, người ta giảm cân xong sẽ thành soái ca cho cậu xem.
Tần Tranh nhìn về sân bóng rồi, chàng mập kia lừa được bóng vượt người đẹp trai, nhảy lên bỏ bóng vào rổ xong quay lại nở một nụ cười tỏa nắng với nam sinh kia. Công nhận, tầm mắt cô em kia khá tốt đấy.
Bên này, Sở Nhiên nói xong lại nhịn không được lầm bầm:
- Đáng tiếc, người tốt như vậy lại thích làm bạn với hạng người mắt cao hơn đầu kia, uổng phí của trời cho.
Giọng nói cô ấy mang đầy vẻ tiếc hận, khuôn mặt lại vô cùng biểu cảm khiến Tần Tranh bất giác phải mỉm cười. Như nhận ra sự bất thường của mình, anh ép khóe miệng nằm ngang xuống một cách nhanh chóng.
Mấy hôm nay Chu Phương không đến tìm hai người các cô để gây sự như dự liệu. Đôi lần trên đường đến nhà ăn buổi trưa, Chân Phương nhìn thấy hai người cũng chỉ dám dùng ánh mắt hình viên đạn mà thôi, ngay cả lời dơ bẩn cũng không dám thốt lên một câu nào.
Mới ban đầu Sở Nhiên còn tưởng rằng cô ta đã tu tâm sửa tính nên bỏ qua cho hai người các cô, nhưng vài ngày sau họ lại nhìn thấy cô ta hiếp đáp bạn học như cũ. Thế mới biết, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Đã như vậy, tại sao họ lại bỏ qua cho hai người các cô dễ dàng như vậy?
Cho nên hôm sau, Tần Tranh lại vô tình bắt gặp cô nhóc ngổ ngáo ấy chặn đường chị đại Chu Phương.
- Gì thế? Tao với bọn mày giờ là nước sông không phạm nước giếng. Đừng tưởng có bộ dạng dễ dụ dỗ đàn ông kiếm được chỗ dựa rồi cứ được nước lấn tới như vậy, tao không phải dễ tính đâu đấy.
Chu Phương nhìn cô gái một mình chặn mình ngang lối hành lang vào nhà vệ sinh mà tức giận muốn chết. Trước giờ chỉ có cô ta đối xử với người khác như thế, hôm nay lại bị người ta trả y nguyên, vậy mà chỉ phải nuốt giận vào lòng, bảo cô ta làm sao chịu nổi?
Còn con ranh kia, ỷ bạn nó xinh đẹp hút hồn tên đầu gấu mới nổi kia để có chỗ dựa, hôm nay lại dám chặn đường khoe mẽ với cô ta.
- Bộ dạng dụ dỗ? Tôi hả? Ha ha ha!
Sở Nhiên cười như được mùa, lần đầu tiên được mắng kiểu hồ ly tinh xinh đẹp làm loạn, làm con gái thì nói thế nào cũng có chút xíu tự hào.
Khi cô ấy cười sảng khoái, chiếc răng khểnh lấp ló sau làn môi hồng cùng ánh mắt nhộn nhạo khiến cả khuôn mặt như sáng bừng. Màu đỏ ửng lan từ gò má xuống cổ rồi chìm vào trong vùng cổ áo trắng tinh, phía dưới nữa là vùng đồi núi nhấp nhô đang run theo từng nhịp thở.
Tần Tranh ho nhẹ, vội vã dời ánh mắt mình đi. Mắng cũng có phần chính xác đó chứ!
- Nói con bạn mày đấy, đừng có mà tưởng bở. Suốt ngày mang một bộ dạng dịu dàng nhút nhát để quyến rũ bọn con trai, bọn mày còn không biết ngượng mà còn chặn đường trêu ngươi tao nữa à? Chờ vài bữa nữa tên khốn ấy gây sự đánh nhau bị đuổi học, xem bọn mày còn nghênh ngang được bao lâu.
Chu Phương nói xong, không muốn ở lại lâu, huých vào vai Sở Nhiên để lấy lối đi, sợ ở lại thì không kiềm chế được mà đánh vào khuôn mặt hi hi ha ha kia, để lại một mình Sở Nhiên với vẻ mặt sửng sốt.
Hàn Lâm và tên khốn nào thế?