Cuối cùng Vĩnh Phong cũng chấp nhận để bác sĩ điều trị cho mình. Cậu bình phục mộtcách mau chóng. Chỉ hai tuần lễ mà cậu đã có thể xuất viện trở về.
Cả nhóm tụ tập ăn mừng cậu xuất viện ở một nhà hàng sang trọng
Thiên Minh – một đại ca chốn giang hồ vì nể tài Vĩnh Phong nên kếtbạn. Anh ta đã từng bại dưới tay Vĩnh Phong trong một cuộc đua xe lớn.
Anh ta vỗ vai Vĩnh Phong chúc mừng:
- Ha ha ha … Nghe tin cậu bị tai nạn trong lúc đua xe, anh cứ tưởngngười hùng xa lộ của chúng ta đã bị đánh bại bởi một tay ghê gớm nào đó. Ai dè cậu lại bị đánh gục bởi một cái thùng rác.
Vĩnh Phong nghe Thiên Minh trêu ghẹo, cậu chỉ cười nhạt, thờ ơ hút thuốc.
- Anh đã điều tra rồi. Là bọn thằng Du làm, tụi nó bị thua cậu mấy phen nhục nhã nên muốn trả thù. Tụi nó cố ý để mấy cái thùng rác ở ngay giữa đường để nếu các cậu vượt qua chúng thì dễ bị tai nạn – Thiên Minh nóivới vẻ căm tức – Bọn khốn, anh đã cho chúng một trận thay cậu rồi. Đốchúng lần sau dám giở trò nữa.
- Thật ra là do em không chú ý lắm nên không tránh kịp.
- Có gì phiền não à?
- Một chút…
- Nói xem, có chuyện gì anh mày có thể giúp không.
- Chuyện của em, em tự lo được, anh yên tâm.
- Cậu đã nói vậy thì anh cũng không hỏi nữa nhưng có cần gì thì cứ nói. Nhưng đàn ông phiền não thường có hai nguyên nhân: Tiền và phụ nữ. Cậuthì không cần tiền, vậy thì là phụ nữ.
Tên nhiều chuyện Quốc Bảo được dịp mở mồm mở miệng.
- Anh Minh quả là đoán việc như thần. Anh Vĩnh Phong và cả anh Thế Namcủa em đều bị một bông hồng đầy gai trói lại rổi. Không thể nhúc nhíchnếu không sẽ bị gai đâm chết. Hahaha…
Hên cho tên này không ngồi gần Vĩnh Phong nếu không nhất định đượcmột trận đòn no nê. Nhưng Thế Nam ngồi kế bên cũng không tha cho cậu,Một cú húc cùi trỏ vào ngay mạng sườn khiến QUốc Bảo quằn xuống ôm bụngkêu la.
- Cô gái nào mà đủ sức làn tan băng trong tim hai cậu vậy – Thiên Minhngạc nhiên hỏi – Lúc nào đó dẫn cô ấy đến cho anh xem mặt.
Vĩnh Phong cười buồn:
- Đến cả tên của cô ấy bọn em còn không rõ thì làm sao dẫn cô ấy đến gặp anh được.
- Cái gì. Hóa ra hai cậu yêu đơn phương à. Anh còn cô ấy bắt cá hai tay cơ chứ .
Thiên Minh ngạc nhiên thốt lên. Quen với Vĩnh Phong bao lâu rồi, anhcũng hiểu ít nhiều về cậu. Một người lạnh lùng với tất cả mọi thứ, ganlì, nói được làm được và là người rất trọng nghĩa khí. Chưa bao giờ anhthấy cậu để mắt tới bất cứ gái nào. Con gái bao quanh lấy cậu nhiều vôkể, người mẫu, hoa hậu, tiểu thư quý tộc …ai cũng đều rất xinh đẹp và cá tính. Cũng phải thôi, một người vừa đẹp trai vừa giàu có như cậu luônlà mục tiêu và ước mơ của các cô gái. Có cô còn tự nguyện hiến dângkhông cần hồi đáp chỉ bởi vì quá yêu cậu nhưng chỉ nhận được vẻ lạnhlùng đáng sợ của cậu mà thôi.
Con trai nếu đứng trước những người đẹp như thế mà không động lòngthì được cho là có vấn đề nhưng với Vĩnh Phong, đơn giản là không hứngthú.
- Em nghĩ cô ấy học trường em vì bạn cô ấy cũng học ở đó, tụi em sẽ tìm ra cô ấy – Thế Nam nói xen vào.
Nhưng Quốc Bảo nãy giờ vẫn ôm bụng nghe Thế Nam nói vậy liền ngồi dậy phân bua.
- Cô ấy không thể nào học ở trường chúng ta được. Một đại mỹ nhân nhưcô ấy lí nào em lại bỏ sót chứ. Còn cô bạn Đình Ân, đẹp thì có đẹp nhưng chỉ là một vẻ đẹp nhạt nhẽo thu hút những tên tầm thường thì được. Congái đẹp như cô ấy trường ta có thiếu gì. Cho nên em không ấn tượng về cô ấy lắm. Anh có chắc là đã gặp cô ấy ở trường không?
Câu nói của Quốc Bảo khiến Thế Nam ngớ người. Cậu không lạ gì tínhtình của Quốc Bảo, tuy chẳng phải là yêu thương gì nhưng chỉ cần là congái đẹp thì cậu ấy nhất định chinh phục cho bằng được. Nếu cậu ấy đã nói không thì chắc là không.
Cậu đã nhầm lẫn Đình Ân với một cô gái nào khác rồi chăng. Cảm giáchụt hẫng khi tưởng mình đã nắm trong nhưng thực ra lại không có gì thậtkhó chịu. Cậu thở dài thất vọng.
Thế Nam khẽ liếc nhìn Vĩnh Phong, cậu đang chìm vào sự cô đơn vốn có của mình, vẻ mặt chẳng có chút cảm xúc gì.
Bây giờ thì cô đã biến mất không để lại một chút dấu vết nào. Ngườiduy nhất biết về cô là Đình Khiêm nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không nóira.
Thiên Minh nhìn Thế Nam và Vĩnh Phong lầu đầu buồn rầu. Hai Thằng nhóc này, cuối cùng cũng rơi vào lưới tình không lối thoát.
Quốc Bảo đột nhiên cười một cách đắc chí.
- Lần này các anh phải cảm ơn em rồi. Em có cách tìm ra cô ấy.
Thiên Minh nhìn Quốc Bảo ra lệnh:
- Thằng nhóc này, biết thì nói nhanh đi.
- Hi hi… các anh còn nhớ thằng Đại Bình không? Cái thằng bị em chọcghẹo ở hồ bơi đó. Chắc chắn nó biết cô ấy. Chỉ cần cho nó mấy đấm thếnào nó cũng phải khai ra thôi.
Thiên Minh gật đầu nói:
- Vậy anh giao chuyện này cho nhóc.
Điện thoại của Vĩnh Phong reo lên.
- Alô.
…………..
- Con biết rồi, con sẽ về liền.
Vĩnh Phong gấp điện thoại lại thở dài.
- Có chuyện gì à? – Thế Nam lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt biếc sắc của Vĩnh Phong.
- Không có chuyện gì đâu, mình về trước đây.
Vĩnh Phong vỗ vai trấn an Thế Nam, cậu đứng dậy ra về. Ngoái đầu chào Thiên Minh:
- Bữa khác anh em mình gặp nhau tâm sự thêm nha.
Thế Nam nhìn theo bóng dáng của Vĩnh Phong lo lắng nghĩ:” Chắc chắn là có chuyện gì rồi”
Nhà của Vĩnh Phong nằm trong khu nhà giàu trên đường 15, khu Hươngxá, ngôi nhà gần biển, tựa lưng vào núi, hai bên đường có những cây bích đào xanh ngắt cùng những khóm tử vi, những cây anh đào và rừng trúc. Là một căn biệt thự khá sang trọng ẩn mình tong chốn non xanh nước biếchùng vĩ.
Đỗ xe cẩn thận vào trong ga ra, trong lòng thi thoảng vẫn nhớ đếnHiểu Đồng. Cậu thở dài đấm mạnh trên vô lăng xe, ngọn lửa nhớ nhungtrong lòng bùng cháy.
Người giúp việc nghe tiếng xe vội chạy ra, nhìn thấy khuôn mặt buồnrầu của Vĩnh Phong gục trên vô lăng thì ngạc nhiên, không hiểu có chuyện gì trong lòng hơi sợ hãi.
- Cậu Phong, cậu Phong sao chứ.
- Con không sao. Thím có biết mẹ con gọi về có chuyện gì không.
- Thật ra thì…thôi cậu vào nhà đi sẽ rõ – Thím giúp việc muốn nói gì đó nhưng không dám.
Vĩnh Phong chán nản bước xuống xe đóng sầm cánh cửa đi vào nhà.
Vĩnh Phong vừa bước vào nhà thì thấy ba mẹ cậu đang ngồi chờ ở phòng khách. Vĩnh Phong hơi ngạc nhiên khi thấy ba cậu – ông Vĩnh Nguyên đang ngồi đọc báo. Thường vào giờ này ông bận đi xã giao với khách đến tốimới về.
Bà Mai Hoa – mẹ cậu đang pha trà cho ông. Bà Mai Hoa rất yêu chồngcủa mình nhưng tình cảm của hai người lúc nào cũng như cây cầu bập bênhcó thể sập bất cứ lúc nào.
Vừa thấy Vĩnh Phong về, bà vội trách móc:
- Sao con dọn ra ngoài mà không thông báo cho ba mẹ biết.
Vĩnh Phong nhăn mặt khó chịu nói:
- Dù gì ba mẹ cũng đâu có nhà, có biết thì cũng vậy thôi. Bây giờ ba mẹ biết rồi thì con không cần nói nữa.
Bà Mai Hoa nhìn Vĩnh Phong tỏ ý không hài lòng.
- Sao con dám ăn nói như vậy với ba mẹ.
Ông Vĩnh Nguyên gập báo lại, ông chỉnh lại mắt kính nhìn Vĩnh Phong.
- Con dọn đến căn nhà ở Bắc xá à.
- Dạ - Vĩnh Phong nhẹ giọng đáp, dù gì với ba cậu cũng có phần nể trọng.
- Con muốn ở đâu thì tùy con nhưng nếu con đến ở căn nhà đó thì khôngđược thay đổi bất cứ cái gì trong căn nhà đó. Nếu không ba sẽ không tahthứ cho con đâu.
Bà Mai Hoa nghe chồng nói như vậy thì hơi e ngại. Bà không biết vìsao mà chồng bà lại rất thích căn nhà đó. Ông đã trả giá gấp ba lần đểmua lại căn nhà đó, cho người thường xuyên đến quét dọn, nhưng cấm không được di chuyển hay làm đổ bể bất cứ thứ gì ở đó. Nếu Vĩnh Phong lỡ làmhư hại một vật gì đó thì chồng ba chắc chắc sẽ nổi giận đùng đùng.
Bà nhớ lại mấy năm trước, có một người giúp việc lỡ tay làm vỡ mộtcái bình hoa ở đó. Một cái bình hoa rất đỗi bình thường, rất dễ tìm mua ở các cửa hàng, vậy mà ông ấy đã nổi giận hết mấy ngày liền khiến chongười giúp việc đó sợ hãi phải xin nghỉ.
Bà sợ Vĩnh Phong sẽ nói ra những chuyện không hay vội vàng chuyển đề tài.
- Thôi nhà có khách, hai cha con đừng nói chuyện riêng nữa.
Nghe mẹ nói vậy, Vĩnh Phong mới để ý thấy còn một người nữa đang ngồi im lặng . Thấy Vĩnh Phong nhìn mình, cô mĩm cười:
- Chào anh!
Vĩnh Phong hơi khó chịu nhìn cô gái:
- Sao em lại ở đây?
- Em về nước ba hôm rồi nên mới đến đây chào hai bác – Cô gái ngọt ngào nói.
Bà Mai Hoa chen vào khen:
- Con xem Vũ Quỳnh ngoan ghê không. Con bé còn mua rất nhiều quà tặng cho ba mẹ nữa.
Cô gái cúi đầu e lệ nói:
- Có đáng gì đâu bác.
Vĩnh Phong nhìn kỹ cô. Hôm nay Vũ Quỳnh bận một cái váy trắng khá kín đáo, cô trang điểm nhẹ, khác hẳn hoàn toàn với cô gái mặc bộ đồ sexymàu đen hôm trước.
Nghĩ đến đây, câu chỉ muốn bóp chết Vũ Quỳnh, chỉ vì cô, chỉ vì nụ hôn bất ngờ của cô ở quán bar mà Hiểu Đồng giận cậu. Nếu không phải vậy thì bây giờ cậu đâu phải khổ sở tìm cô ấy.
Bà Mai Hoa vui vẻ nhìn Vũ Quỳnh nói:
- Bây giờ cháu về nước rồi, hai đứa cũng không còn nhỏ, hay là để bác …
Bà chưa kịp nói xong thì Vĩnh Phong đã vội ngắ lời:
- Mẹ! nếu không có chuyện gì thì con đi trước đây, con có cuộc hẹn với các bạn.
Cậu định đi ra nhưng ông Vĩnh Nguyên lên tiếng:
- Khoan đã! Con muốn làm gì thì làm. Nhưng sắp đến năm học mới rồi, ba không muốn nghe thấy một lời phàn nàn nào về con đâu.
Vĩnh Phong trả lời dứt khoát:
- Con biết rồi.
Cậu liền ra xe chạy đi, cậu biết mẹ cậu muốn gì.
Nhà Vũ Quỳnh cũng là một tập đoàn lớn, hai bà mẹ cũng chơi thân vớinhau nên rất muốn Vĩnh Phong và Vũ Quỳnh thành đôi, mở rộng tập đoàn rathêm.
Tuy chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nhưng cậu chưa bao giờ để cô trong tim.
Vĩnh Phong về tới nhà, tâm trạng thấy thoải mái hơn nhiều. Bởi lẻ nólàm dịu sự nhớ nhung dành cho cô ấy. Đây từng là nhà của cô ấy, nhữngvật dụng yêu thích của cô ấy. Cậu đẩy cửa bước vào phòng Hiểu Đồng lúcnhỏ, ngắm nhìn nụ cười đáng yêu của cô bé Hiểu Đồng đáng yêu trông khung ảnh.
Điện thoại lại reo lên.
- Anh Vĩnh Phong! Thằng khốn khiếp Đại Bình bị em dần nhừ tử cũng nhấtquyết không chịu nói cô ấy ở đâu. Nó chỉ một mực nói không biết.
Giọng Quốc Bình oang oang trong điện thoại, chưa nói xong thì điện thoại đã bị văng vào trong một góc tường, vỡ nát.
Vậy là cậu mãi mãi không thể tìm lại cô ấy. Cô ấy như cơn gió đếnthật nhanh, đi thì cuốn theo tất cả mọi thứ không để lại một chút dấuvết nào.