Đã hai ngày qua rồi nhưng Vĩnh Phong không thấy Hiểu Đồng đến làm việc ở quán bar. Cả Đình Ân cũng không đến. Cậu đã đợi ở đây hai ngày, cóchuyện gì xảy ra cho cô ấy. Cô ấy dù chết cũng phải đi làm để không bịtrừ lương thì lí nào lại vắng mặt. Chẳng lẻ cô đang tránh cậu, lẻ nào cô thật sự ghét cậu.
Cậu đã đến nhà trọ của cô tìm nhưng chủ nhà nói họ đã dọn đi rồi.
Nếu như cậu không tham gia cuộc đua xe đó thì có lẽ giờ này cậu không để mất cô ấy như bây giờ. Cảm giác mất mát một thứ quan trọng thật khóchịu.
Vẻ mặt buồn rầu của Vĩnh Phong không qua mắt được mọi người dù rằng cậu vẫn lạnh lùng như trước.
Thằng nhóc Quốc Bảo vẫn là một tên lắm chuyện. Nó rất thương VĩnhPhong và kính trọng cậu như một người anh trai. Tâm sự của Vĩnh Phong và Thế Nam lẽ nào nó lại không hiểu được.
Quốc Bảo giơ tay gọi một cô tiếp viên đến. Cậu làm bộ hỏi:
- Bảo Lam hôm nay có đi làm không vậy em.
- Dạ có. Anh cần gì sao.
- Gọi Bảo lam đến đây gặp anh được không?
- Anh chờ một chút. Để em đi gọi.
Một cô gái da ngăm ngăm có vẻ lớn tuổi tiến đến, trên vai cô là bảng tên Bảo Lam.
- Các cậu cho gọi tôi có chuyện gì không?
- Chúng tôi không gọi chị. Chúng tôi gọi cô Bảo Lam khác cơ.
- Ở quán bar này chỉ có một mình tôi là Bảo Lam thôi. Không còn ai khác nữa.
Mọi người rất ngạc nhiên khi nghe cô gái trả lời như vậy. Quốc Bảo vội hỏi.
- Vậy cô gái hay đi chung với cái cô tên Đình Ân đó là ai.
- Cô ấy là bạn của Đình Ân. Thật ra vì vừa rồi gia đình tôi có chuyện phải tạm nghỉ nên cô ấy mới đến đây làm thế thôi.
- Vậy cô ấy tên gì?
- Cái này tôi cũng không rõ nữa. Nếu muốn biết thì hãy hỏi Đình Khiêm, vì anh ấy là người đã nhận hai cô ấy vào làm.
- Gọi Đình Khiêm cho tôi – Thế Nam ra lệnh.
Lát sau, Đình Khiêm đi ra.
Vĩnh Phong đã hất mặt hỏi ngay:
- Cô ấy hiện giờ ở đâu.
Đình Khiêm giả bộ ngạc nhiên hỏi:
- Cậu hỏi ai.
- Là cô ấy.Bạn của em gái anh.
Đình Khiêm trả lời dứt khoát, như thể cậu đang chờ câu hỏi này và có câu trả lời ngay tức khắc.
- Xin lỗi, tôi cũng không biết hiện giờ cô ấy ở đâu cả.
- Em gái anh có biết không? – Thế Nam hỏi, cậu cảm thấy Đình Khiêm đang giả bộ.
Nhưng Đình Khiêm vẫn một mực giả vờ.
- Em gái tôi cũng không biết.
Vĩnh Phong nhìn Đình Khiêm một cách ngờ vực.
- Anh cho chúng tôi là đồ ngốc sao. Chẳng phải tình cảm của hai anh emcủa anh và cô ấy rất tốt sao. Sao lại không biết co ấy dọn đi đâu.
Anh chàng Tuấn barterner nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi bàn của Vĩnh Phong. Vẻ mặt anh ta sốt ruột lo lắng.
Đình Khiêm né tránh cái nhìn sắc bén của Vĩnh Phong, cậu biết không thể tiếp tục nói dối nữa.
- Xin lỗi cậu. Tôi không thể nói cho cậu biết cô ấy ở đâu vì tình cảmthân thiết này. Tôi coi cô ấy như em gái nên càng không thể tiết lộ nơi ở của cô ấy được. Bởi vì cô ấy không muốn có bất kì quan hệ nào với cáccậu cả. Tôi xin các cậu đừng đùa giỡn với con bé nữa.
Vĩnh Phong tức giận quá:
- Anh cho rằng bọn tôi đang đùa giỡn với cô ấy ư .
- Anh không sợ bị đuổi việc hay sao. Anh thấy đó, giám đốc Giang làmviệc đã bao nhiêu năm ở đây tôi vẫn có thể đuổi việc thì với anh làchuyện nhỏ.
- Cô ấy sẽ nghỉ sao nếu cậu đuổi việc tôi – Đình Khiêm mĩm cười nói –Nếu cậu đuổi việc tôi, tôi sẽ đi tìm việc khác, còn cô ấy là em gái tôi, cho nên một khi cô ấy không muốn nói, tôi cũng không nói.
Thế Nam tái mặt khi nghe Đình Khiêm trả lời, cậu thở dài nói:
- Thôi được rồi, anh đi làm việc đi.
- Tôi xin phép – Đình Khiêm vội vả bước đi, thật ra nãy giờ cậu cũng sợ hãi toát cả mồ hôi.
Vĩnh Phong đập bàn nói:
- Gọi điện thoại cho bọn thằng Du, nói với tụi nó hôm nay đua…
Cậu và mọi người đều đứng dậy ra về.
Đi ngang qua quầy rượu, Tuấn barterner đã chặn họ lại.
- Cậu Nam, tôi không thể nói với cậu cô ấy ở đâu. Điều tôi có thể nóilà: cô ấy là sinh viên. Cô ấy đã dọn đến gần trường để tiện đi học. Tôichỉ có thể nói bấy nhiêu thôi.
Cô ấy là sinh viên, lần đầu tiên gặp cô ở quán bar, cô đeo chiếc balô màu đen, Vĩnh Phong đã nghĩ cô như một sinh viên. Nhưng cô học ởtrường nào có hàng trăm trường đại học ở thành phố này.
- Chuẩn bị …xuất phát.
Tiếng còi vừa huýt lên thì năm chiếc xe lao đi với vận tốc chóng mặt. Những người ở lại hò hét cổ vũ ầm ỉ cả lên..
Vĩnh Phong rất thích cảm giác của tốc độ, nó khiến cậu quên đi mọibuồn phiền. Mỗi khi có chuyện buồn cậu đều tìm cách đua để xua đi sựbuồn phiền của mình.
Chiếc xe của Vĩnh Phong đang đứng đầu, cậu đã vượt qua các đối thủ khá xa.
Cậu đang đi trên con đường mà cậu đã gặp cô ấy. Hình ảnh của HiểuĐồng cứ tràn ngập trong trí óc của cậu. Cậu nhớ từng nụ cười, vẻ tinhnghịch của cô khi trêu cậu, vẻ lạnh lùng ngụy tạo của cô. Sự dịu dàngchăm sóc của cô với bé Đường… tất cả mọi hình ảnh của cô lại như mộtthước phim lần lượt được chiếu.
Cảm giác nhớ nhung này chính là yêu. Cậu đã yêu cô ấy rồi, đây không phải là ngộ nhận. Cám giác thoải mái mà tốc độ đem đến cho cậu khôngthể đẩy lùi hình bóng của cô ấy.
Một thùng rác đang nằm chắn ngang đường xe chạy. Không được rồi, cậukhông thể tránh nó vì tốc độ quá nhanh. Nãy giờ đầu óc cậu ở nơi đâu nên không thấy cái thùng rác nằm ngã trên mặt đường.
Kétttttttttttt…………….
Rầm ……………..
Xe của Vĩnh Phong lao vào thùng rác đẩy nó đi một đoạn dài trước khingã xuống. Đầu đập mạnh xuống đất, Vĩnh Phong có một cảm giác mơ hồtrước khi ngất xỉu.
Vĩnh Phong nằmở bệnh viện đã một tuần lể rồi. Ba mẹ cậu chỉ đếnthăm cậu có một lần rồi lại tất bật bay đi nước ngoài, đối với họ côngviệc còn quan trọng hơn. Chỉ có người giúp việc chăm nom cho cậu. Phòngcủa Vĩnh Phong là phòng đặc biệt, đầy đủ tiện nghi, rất yên tĩnh nhưngchính sự yên tĩnh này lại khiến nỗi cô đơn của Vĩnh Phong kéo dài hơn.
Cánh cửa phòng bậc ra, Thế Nam tiến vào trách:
- Sao cậu lại không cho bác sĩ điều trị. Cũng không hcịu uống thuốc, cậu muốn chết à.
- Mình muốn yên tĩnh nhưng họ cứ đến làm phiền hoài – Vỉnh Phong lạnh nhạt nói.
- Cũng may hôm đó cậu thắng kịp nếu không, không biết hậu quả sẽ rasao. Cậu cũng thật là, đã bảo đội mũ bảo hiểm mà không nghe. Cậu để đầuóc đi đâu mà không thấy thùng rác trước mặt vậy.
- Lúc đó …- Vĩnh Phong ngập ngừng nói – trong đầu mình chỉ nghĩ đến cô ấy.
- Cậu yêu cô ấy rồi phải không?
- Chắc vậy … còn cậu!
- Lần trước khi cậu hỏi mình, mình cũng không dám chắc, mình sợ chỉ làbị cô ấy thu hút nhất thời thôi. Nhưng sau đó, càng ngày mình càng nghĩđến cô ấy, cảm thấy nhớ cô ấy. Mình biết mình đã yêu rồi.
- Làm sao cậu biết cô ấy.
- Có một lần mình va vào cô ấy, khi đó cô ấy đang cắm cuối đọc mộtquyển sách. Cô ấy nhận mọi lỗi về mình. Mình nhặt lại quyển sách và đưacho cô ấy, cô ấy đã cười với mình, nụ cười thật tươi khiến mình bị thuhút. Cô ấy không giống những cô gái hay giả vờ xung quanh mình nên mìnhbắt đầu để ý. Nhưng sau đó thì không gặp lại nữa. Mình cũng hơi thấtvọng nhưng cũng không có đau buồn gì. Rồi mình lại tình cờ gặp lại cô ấy ở quán bar. Rất lạnh lùng không giống nụ cười khi lần đầu gặp. Cô ấykhông nhận ra mình…vậy là mình bắt đầu chú ý đến cô ấy…bây giờ thì…
- Hai chúng ta cùng yêu một cô gái, nhưng chẳng biết tí gì về cô ấy cả, ngay cả tên thật cũng không biết, thât buồn cười.
Vĩnh Phong cười đau đớn nói.
- Vì vậy cậu tự hành hạ mình à. Không cho bác sĩ chữa bệnh.
- Mình nhớ cô ấy…
- Cậu không muốn gặp lại cô ấy à.
- Làm sao gặp!
- Cậu phải chữa trị cho mau hết bệnh rồi đến trường, sắp vào học rồi.Nhờ anh chàng barterner kia mà mình nhớ hình như đã gặp cô bạn Đình Âncủa cô ấy ở trường của chúng ta. Không chừng cô ấy cũng là sinh viêntrường mình.
- Sao cậu lại nói với mình. Cậu nên dấu tình địch chứ.
- Cái thằng này. Bởi vì chúng ta là bạnn thân, mình sẽ cho cậu cơ hội cạnh tranh công bằng.