Hôm sau, Nhan Như Khuynh gian nan mà mở mắt. Liền nhanh nhìn thấy cung nữ Lăng Yên đang đứng canh giữ bên cạnh, Nhan Như Khuynh đang muốn mở miệng, lại phát hiện bởi vì hôm qua quá mức cuồng nhiệt mà hiện tại vô pháp phát ra âm thanh nào.
Lăng Yên thấy thế, nhanh nhẹn nâng Nhan Như Khuynh ngồi dậy dựa vào đầu giường, sau đó bưng tới nước ấm uy y uống.
Nghĩ đến hôm qua cùng Sở Thành tại trên giường này mà điên loan đảo phượng mấy canh giờ, cuối cùng trực tiếp ngất đi, gương mặt Nhan Như Khuynh oanh một cái trở nên đỏ bừng.
Lăng Yên thấy y như vậy, biết y nhất định là vừa giận lại vừa thẹn, nhất thời không nhịn được mà xì một tiếng cười rộ lên. Nhan Như Khuynh thấy vậy ngay cả hai tai cũng đều hồng lên. Lăng Yên thấy vậy cũng không nháo nữa, liền nói: “Thái tử điện hạ đã vào triều sớm, Ngài muốn dùng cơm trưa không?”
Nhan Như Khuynh cảm thấy tấm chăn dưới thân mình khoan khoái sạch sẽ, toàn bộ đều được thay đổi, biết được Sở Thành đã giúp y tẩy trừ, vì thế liền gật đầu, ai ngờ y định xuống giường mới phát hiện thân mình vừa chua xót lại đau đớn, nhất là cái địa phương kia ngày hôm qua bị sử dụng quá độ, mặc dù đã được bôi dược nhưng vẫn cảm giác không khỏe.
Phát hiện sắc mặt Nhan Như Khuynh đột nhiên tái nhợt, Lăng Yên vội ngăn y lại nói: “Điện hạ phân phó, nếu thân thể ngài còn đau, cũng có thể dùng bữa ở trên giường”.
Nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, Nhan Như Khuynh một lần nữa dựa vào trên giường, tiếp nhận khăn từ tay Lăng Yên nhẹ nhàng xoa xoa mặt. Lăng Yên hướng ngoài phòng hô: “Truyền lệnh”.
Ai ngờ người đi vào là Sở Thành, Lăng Yên vội quỳ xuống hành lễ, Sở Thành khoát tay: “Đi xuống đi”. Lăng Yên lên tiếng trả lời rồi lui ra.
Sở Thành đang cầm trong tay chén chè táo long nhãn hạt sen, ngồi ở bên giường, nói với Nhan Như Khuynh: “Khuynh nhi, chỗ đó của ngươi chỉ sưng lên một chút, hoàn hảo không xuất huyết, bất quá ngươi vẫn nên uống chúc nhiều ngày đi, cho tốt hơn”. Xấu hổ không dám nhìn bộ dáng người nọ đang cười tủm tỉm, Nhan Như Khuynh cúi đầu, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Nhìn thấy bộ dáng Nhan Như Khuynh cúi đầu thẹn thùng, Sở Thành đỡ bờ vai của y lên rồi ôm vào ngực, cao giọng cười to. Đem mặt dán vào bờ ngực rắn chắc của Sở Thành, nghe chấn động trong lòng ngực kia, Nhan Như Khuynh nhịn không được mà mỉm cười, mình rốt cục đã là người của hắn.
Hôn hôn lên đỉnh đầu Nhan Như Khuynh, Sở Thành bắt đầu từng muỗng từng muỗng mà uy Như Khuynh uống, thấy y ăn hết liền đem cái chén không đặt xuống bên cạnh, cởi giày trèo lên giường, đem Nhan Như Khuynh ôm vào trong lòng.
“Khuynh nhi, mới vừa nãy, Nhan Hồng Tư tới tìm ta”.
“Nhị ca? Nhị ca tìm ngươi làm gì?” Nhan Như Khuynh thấy kỳ quái hỏi.
Cách một tầng y phục mỏng, Sở Thành nhẹ nhàng vỗ về một bên vú của Nhan Như Khuynh nói: “Nhan Hồng Tư nói lúc trước đạo sĩ Tồn Tử làm cho ngươi nam phẫn nữ trang đã trở lại, Tồn Tử kia muốn gặp ngươi, muốn nói cho ngươi nghe một sự tình”. Nhan Như Khuynh lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Khi nào thì gặp?”
“Khuynh nhi muốn gặp hắn sao?” Sở Thành cúi đầu, hôn nhẹ lên da thịt trắng nõn của Nhan Như Khuynh.
“Ân…” Nhan Như Khuynh vô thức phát ra thanh âm không biết là yêu kiều hay là đáp ứng, sau đó liền cảm giác thân dưới của Sở Thành cương lên một chút. Sở Thành cơ hồ có chút thô bạo mà cởi bỏ y phục duy nhất trên người Nhan Như Khuynh, y hốt hoảng kinh hô một tiếng định tránh khỏi vòng tay của hắn, Sở Thành cũng không chút ôn nhu mà hàm trụ một bên vú của y, tay lại vuốt ve khuôn ngực đầy đặn của y.
“A…” Ôm lấy đầu Sở Thành đang phủ trên ngực mình, Nhan Như Khuynh khó mà kiềm chế được tiếng rên rỉ, lỗ tai tràn đầy âm thanh Sở Thành đang hút sữa. Nhan Như Khuynh trong vô thức mà ưỡn ngực, khát vọng nhiều hơn những nụ hôn của Sở Thành, liền đưa vú vào sâu hơn trong miệng hắn, hai chân không nhịn được mà vòng qua vòng eo rắn chắc của Sở Thành, nhẹ nhàng mà cọ xát, cho dù cách mấy tầng vải dệt nhưng y vẫn cảm thụ được nhiệt độ của vật kia.
Không nhẫn nại mà cởi bỏ tiết khố của Nhan Như Khuynh, âm thanh của Sở Thành bởi vì nhẫn nại *** mà có vẻ thống khổ: “Sáng nay khi vào triều, đầu óc ta chỉ nghĩ đến đôi nhũ trắng noãn của Khuynh nhi, tai ta chỉ nghe được âm thanh rên rỉ của Khuynh nhi, thực hận không thể trực tiếp tiến vào cái lỗ nhỏ *** đãng của ngươi, làm đến khi Khuynh nhi khóc lóc hướng ta cầu xin tha thứ mới thôi…”
Nghe được âm thanh Nhan Như Khuynh nức nở, Sở Thành quả thực không thể tưởng tượng mình rất có lực nhẫn nại mà không trực tiếp cắm vào địa phương tiêu hồn kia, không có biện pháp, nếu làm cho Khuynh nhi bị thương, chính mình chỉ sợ là đau lòng đến chết. Ngón tay thuần thục đụng đến nơi nổi lên kia làm cho Nhan Như Khuynh lập tức muốn bắn ra, Sở Thành rất kỹ xảo mà ma sát điểm nổi lên kia, Nhan Như Khuynh lại chịu không nổi mà lập tức bắn ra.
Nhan Như Khuynh một bên khóc, một bên dùng nắm tay vô lực mà đánh vào ngực Sở Thành, thấp giọng mơ hồ nói: “….Ngươi còn không mau đi vào…” Sở Thành vừa nghe, nhất thời giật mình, thì ra yêu tinh này mới nếm thử tư vị *** nên bị nghiện, chính mình thật là sơ sót mà. Sở Thành vì thế mà rút ngón tay ra, dùng hai tay nâng mông y lên, hướng côn thịt sớm đã ngẩng cao của mình mà thả xuống, hai người đồng thời phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn. Đem hai tay đặt phía dưới Nhan Như Khuynh, nâng lên cặp mông, Sở Thành bắt đầu điên cuồng luật động. Nước mắt trên đôi mi của Nhan Như Khuynh vẫn chưa khô, nhìn thấy trong mắt y có ba phần sung sướng, ba phần đau đớn, ba phần mê mang, tựa như y híp mắt suy nghĩ, trên mặt đã hồng một mảnh, đôi môi hơi khép mở, lúc này Nhan Như Khuynh tựa như tên của y, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.