Notes: đọc từ chương này trở về sau, ta cảm thấy nhớ bộ truyện Thần điêu đại hiệp của tác giả Kim Dung ghê, hai nhân vật chính cứ “Long nhi…, Quá nhi…”, hai mem này cũng như thế “Thành nhi…Khuynh nhi…”, hic thiệt là tình củm quá đi ~ ~ ~
Cảnh báo: 16 + (hic hai chương lận chứ ít gì, ôi máu mũi của tớ…)
Sở Thành vỗ về chơi đùa vành tai phấn nộn như ngọc của Nhan Như Khuynh, dùng âm thanh khàn khàn trầm thấp vì nhiễm màu *** chậm rãi nói: “Khuynh nhi…” Nhan Như Khuynh khó lòng kiềm chế mà nhắm mắt lại, che dấu ngượng ngùng, chủ động cởi vạt áo ra, lộ ra nơi chưa bao giờ bị trói buộc, vì vậy thấy rõ thân nam nhân mà hiện rõ ra hai vú.
Sở Thành lộ ra nét mặt khá chật vật (trong Qt ghi là chật vật đích phiết quá mặt nên ta dịch sang như vậy…), Nhan Như Khuynh như vậy là đang chủ động đi, làm cho hắn thiếu chút nữa thì tiết ra. Vì chính mình lộ ra vẻ chật vật, Sở Thành hung tợn cúi thấp xuống mà cắn lên đôi môi của người kia, lại gặp phải hai phiến môi mềm mại mà trở nên ôn nhu. Dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm qua từng cái răng của Nhan Như Khuynh, đùa nghịch cùng chiếc lưỡi đinh hương đang ngượng ngùng, hôn thẳng đến khi Nhan Như Khuynh không thở nổi mới buông ra.
Nhìn Nhan Như Khuynh vì chính mình mà lộ ra biểu tình mờ mịt, đôi môi anh đào nho nhỏ đỏ bừng đang khép mở, hạ phúc của Sở Thành lập tức căng thẳng. Theo khóe môi Nhan Như Khuynh, Sở Thành hôn từng chút từng chút xuống phía dưới, màu đỏ do hôn ngân tạo ra giống như hồng mai tràn ra trên tuyết. Rốt cục tại hai vú trắng như tuyết, Sở Thành hàm lộng một bên vú, thỉnh thoảng dùng sức hút hoặc khẽ cắn đầu nhũ kia. Mà chủ nhân của bên vú kia cũng được Sở Thành chiếu cố rất khá, dưới kỹ xảo ôn nhu vuốt ve, sữa tràn ra cũng không thèm để ý.
Nhan Như Khuynh cắn môi dưới, bởi vì thẹn thùng mà không dám phát ra âm thanh, bị Sở Thành ngẩng đầu nhìn thấy. Hắn thấy hai má Nhan Như Khuynh đỏ lên, Sở Thành trong miệng phát ra một nụ cười trầm thấp, sau đó cùng ngón tay dính đầy sữa xoa môi dưới đang sưng đỏ của y, rồi đẩy vào trong miệng Nhan Như Khuynh.
Nhan Như Khuynh thấy hắn đang cười mình, vừa xấu hổ muốn khép khớp hàm lại cắn hắn, lại luyến tiếc nên chỉ khép môi lại ngậm ngón tay không an phận kia.
Sở Thành cười lấy tay điểm nhẹ lên đầu lưỡi Nhan Như Khuynh, sau đó nhẹ nhàng rút ra, đem trượt đến bên vú còn lại, tùy ý vuốt ve. Nhan Như Khuynh bị lửa nóng trong ánh mắt hắn chiếu thẳng mà không biết làm sao, ngực lại bị đùa giỡn như vậy, nhất thời ý loạn tình mê mà rên rỉ ra tiếng.
Sở Thành vừa lòng mà cúi đầu hôn lên bộ ngực trắng noãn kia, sau đó một đường hôn xuống dưới, tiết khố Nhan Như Khuynh không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, Sở Thành tinh tế mà hôn xuống cái bụng mềm mại ấm áp kia.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nơi riêng tư của Nhan Như Khuynh, tiểu tử nhan sắc nhợt nhạt kia sớm đã ngẩng đầu ưỡn ngực, khéo léo đáng yêu, thể mao của Nhan Như Khuynh vẫn rất thưa thớt, nơi riêng tư kia cũng chỉ có chút lông tơ đậm màu hơn một chút. Trong mắt Sở Thành, ngọc trụ này đáng yêu đến cực điểm, cúi đầu liền một ngụm mà ngậm nó vào trong miệng. Không biết là bởi vì rất kích thích hay là vì lo lắng, nước mắt Nhan Như Khuynh lập tức chảy ra, Sở Thành hôn theo những giọt nước mắt kia, thấp giọng nói bên tai Nhan Như Khuynh: “Hương vị của Khuynh nhi là tốt nhất đẹp nhất trên đời này”. Nước mắt của y càng lúc càng chảy ra nhiều, Sở Thành thấy vậy nên cố ý hôn Nhan Như Khuynh đến khi tâm hồn y mê loạn.
Một bàn tay Sở Thành ôn nhu vỗ về làm cho một bên vú của Nhan Như Khuynh liên tiếp tràn ra sữa, tay kia thì tiến về đầu giường lấy ra một lọ thuốc mỡ. Sở Thành dùng ngón tay bôi đầy mỡ đến hậu huyệt chưa bao giờ mở ra trước bất kỳ ai của Như Khuynh. Một bên hắn hút sữa của Nhan Như Khuynh, vuốt ve thân thể y nhằm làm phân tán lực chú ý; một bên dùng ngón tay ôn nhu tìm đến huyệt khẩu đang khép kín kia, sau đó nhân lúc huyệt khẩu mềm đi một chút mà chen vào một ngón tay. Nhan Như Khuynh cảm thấy không ổn nên vặn vẹo thân mình, nhưng cũng không ngăn cản ngón tay hắn đang ra vào trong thân thể.
Sở Thành thấy y không có phản ứng chống đối nào, lại chậm rãi tăng thêm một ngón tay vào. Ít lâu sau, đóa hoa kiều diễm kia rốt cục cũng nở rộ, Sở Thành nương theo sự bôi trơn của thuốc mỡ mà trừu sáp bên trong hậu huyệt của Nhan Như Khuynh. Sở Thành đặt một cái gối dưới thắt lưng của Nhan Như Khuynh, liền có thể thấy hậu huyệt được bôi trơn bởi thuốc mỡ có pha chút xuân dược đang phát tác mà tham lam cắn chặt ngón tay của hắn.
Sở Thành tuyệt đối là một nam nhân hàng thật giá thật, nhìn thấy cảnh tượng hương diễm như thế làm sao có thể nhịn được. Vì thế hắn nhanh nhẹn rút ngón tay ra, Nhan Như Khuynh cả thấy hậu đình trống rỗng thì bất mãn lầm bầm vài tiếng mơ hồ, làm cho thịt trụ của Sở Thành nhanh chóng trướng lên chuyển sang màu tím chậm rãi đi vào hậu huyệt của y.
Bởi vì tiền hí được thực hiện rất hảo, Nhan Như Khuynh không cảm thấy đau đớn chỉ có chút cảm giác trướng lên trong cơ thể, thấy Sở Thành bộ dáng đang nhẫn nại mà đầu đổ đầy mồ hôi. Tâm của y sinh ra cảm xúc không đành lòng, liền cố ý lắc mông, đem độ ấm dọa người trong hậu huyệt mà nuốt vào một ít thịt trụ, hai người đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, Sở Thành có chút hung tợn mà trừng mắt liếc Nhan Như Khuynh một cái, ngoài miệng lại rên rỉ ra tiếng: “Ngươi, thật là một yêu tinh hại người…” Lại bất chấp tình huống hiện tại của Nhan Như Khuynh, Sở Thành nhiệt liệt trừu tống, mỗi lần đều là rút ra một chút, lại dùng sức mà tiến vào nơi mẫn cảm của y, Nhan Như Khuynh rất nhanh đã mất đi ý thức, chính là dùng bản năng mà phối hợp luật động của Sở Thành, không hề cố kỵ gì mà phát ra tiếng rên rỉ, làm cho những cung nhân đang canh giữ ở bên ngoài cửa mặt đỏ tai hồng.
p/s: ẳng ẳng, lần đầu edit mà lại gặp cảnh H nóng bỏng như thế này, ôi…2 người này thật là yêu tinh hại tâm hồn “tinh khiết” của ta mà…*rút khăn lau mũi*…