Say Mộng Giang Sơn

Chương 212: Mỗ Phi nô nhan bối



Mặc dù Dương Phàm không biết tiểu cô nương này là công chúa hay quận chúa, nhưng tóm lại vẫn là người trong Hoàng tộc, vội ôm quyền:

- Thật có lỗi, tại hạ tránh không kịp!

Tiểu nha đầu ôm cái mũi đau, nước mắt lưng tròng lườm hắn một cái, nghẹn nghẹn hỏi hắn:

- Như Mi sư phụ ở đâu, ngươi biết không?

Người nó hỏi là một vị nhạc sư trứ danh trong nội giáo phường, hôm nay Dương Phàm là một trong các thị vệ phụ trách an toàn trong Vạn Tượng Cung, vừa rồi khi vị Như Mi sư phụ kia mang theo đệ tử tôi tớ đến tiến cung, vẫn là hắn an bài chỗ thay đồ, nên biết ở đâu, bèn trả lời:

- Tại hạ biết!

- Vậy ngươi dẫn ta đi!

Tiểu cô nương vừa nói xong muốn bước đi, phía sau đột nhiên có tiếng hét lớn:

- Đứng lại!

Tiểu cô nương dừng lại quay đầu, chỉ thấy từ đằng sau tấm bình phong một người xuất hiện, mặc một thân đồ hóa trang xiếc ảo thuật rực rỡ, trên mặt mới hóa trang một nửa, còn một nửa vẫn chưa kịp vẽ, Dương Phàm nhìn nửa mặt này nhận ra đây đúng là Lâm Xuyên Vương Võ Tự Tông, xem ra y cũng muốn biểu diễn một tiết mục trong đại tiệc của Võ Tắc Thiên trợ hứng cho Nữ đế.

Võ Tự Tông lạnh lùng trừng mắt với tiểu cô nương kia, trầm giọng nói:

- Ngươi là con gái nhà ai, sao dám làm càn như thế! Họ Võ đều là tiểu nhân? Hử? Lặp lại lần nữa ta xem!

Dương Phàm nghe xong không khỏi nhíu mày, Võ Tự Tông hơn bốn mươi tuổi rồi, người lớn như thế còn so đo với một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi sao? Huống chi y đường đường là một Vương gia nữa.

Đuôi lông mày của tiểu cô nương kia khẽ nhướn lên, không ngờ không hề sợ hãi, nhanh mồm nhanh miệng đáp lại:

- Nói vậy, ngươi là họ Võ hả? Người họ Võ trong thiên hạ nhiều quá, ta cũng mới chỉ thấy họ lấy đồ của người khác ,chứ chưa thấy ai mắng người đâu. Ta nói một câu “Họ Võ tiểu nhân” nếu ngươi hiểu được ta nói tới ai hay sao mà vội nhảy ra nhận thế?

Võ Tự Tông giận quá thành cười:

- Con nhóc này, lá gan thật không nhỏ. Còn dám chống đối với bổn Vương. Chuyện này ta không so đo với ngươi, một con nhóc như ngươi dám nói chuyện đốp chát với bổn Vương, bổn Vương có thể xử lý ngươi tội đại bất kính!

Tiểu cô nương bĩu môi, khinh thường hỏi:

- Uy phong thật lớn nhỉ, ngươi là cái gì Vương?

Võ Tự Tông vỗ ngự một cái, quát to:

- Cô là Lâm Xuyên Vương!

Tiểu cô nương cười lạnh:

- Ít dát vàng lên mặt mình đi, ngươi là Lâm Xuyên Vương?

- Lâm Xuyên Vương thì sao? Ngươi gặp cô mà không bái, lại còn chống đối, lại thêm…không chút quy củ! Lập tức thi lễ nhận tội với bổn Vương, bổn Vương niệm tình ngươi tuổi nhỏ, không đáng so đo. Nếu khong, cô sẽ tới diện kiến Hoàng thượng nói chuyện này, mặc dù ngươi còn nhỏ, nhưng cha mẹ khó tránh khỏi tội không biết dạy con. Nhất định phải trừng phạt thật mạnh, nếu không còn gì là tôn nghiêm Hoàng thất!

Lúc này, một tiểu tử từ trong tấm bình phong chạy ra theo tiểu cô nương kia, xem ra nhỏ hơn con bé một chút, là một cậu bé mi thanh mục tú, mặc một thân khôi giáp nhỏ, mặt mang mặt nạ hung tợn, thấy Võ Tự Tông đang nổi giận, nó hơi sợ kéo góc áo tiểu cô nương kia, ra hiệu không nên nói nữa.

Nhưng tiểu cô nương kia lại bình thản tự nhiên không sợ, vỗ ngực một cái, lơn tiếng nói:

- Ngươi hỏi ta là ai? Được. Cô sẽ nói cho ngươi biết. Cô là con thứ ba của Thái Tử. Đương triều Sở Vương điện hạ! Ngươi chỉ là một Quận Vương, còn dám xưng Vương trước mặt bổn Vương, luôn chống đối! Lập thức thi lễ nhận tội với bổn Vương, bổn Vương sẽ niệm tình ngươi lớn tuổi như vậy, không so đo với ngươi nữa. Nếu không, cô sẽ diện kiến Hoàng thượng, nói chuyện này ra, nếu không tôn nghiêm Hoàng thất ở đâu?

- Con thứ ba của Hoàng Thái tử Sở Vương điện hạ?

Dương Phàm nghe xong cũng hơi bất ngờ. Hắn ở trong cung cũng lâu, đối với gia đình Hoàng đế Lý Đán trong Đông cung an phận sống qua ngày cũng biết một chút, lúc này nghe tiểu cô nương tự báo thân phận, mới biết được hóa ra nó giả gái, hóa ra đây là con thứ ba của Đại Đường Hoàng Đế, hiện giờ là Thái Tử Đại Chu Lý Đán – Lý Long Cơ.

Tự bản thân Lý Đán không xuất hiện, mấy đứa con của y bình thường cũng bị giam lỏng trong Đông cung, căn bản không được gặp người ngoài. Võ Tự Tông thật không biết y, lúc này, Lý Long Cơ tự giới thiệu, Võ Tự Tông không khỏi hoa mắt choáng váng.

Vừa rồi y dại dột tự nhận tiểu nhân, bèn lách qua đề tài đó, chỉ lấy lý do tiểu nữ tử này không biết tôn ti, cố ý chống đối mà cật vấn, nào biết, chỉ trong nháy mắt, tiểu cô nương này đã biến thành na, hơn nữa còn là đương kim Sở Vương. Mặc kệ trong lòng y không coi Hoàng tộc Lý Đường ra gì, nhưng nếu thực sự so đó về thân phận, Lâm Xuyên Vương y đúng là thấp hơn Sở Vương người ta một cái đầu.

Sở Vương là Thân Vương, y chỉ là Quận Vương.

Võ Tự Tông tự bê đá đập chân, mặt thoắt đỏ thoắt trắng, cực kỳ bối rối.

Tuy Lý Long Cơ còn nhỏ tuổi, nhưng rất rõ ràng tình cảnh của nhà mình hiện tại, mấy năm nay, cả nhà bị giam trong Đông cung, phụ thân nơm nớp lo sợ thế nào nó cũng biết, cho nên, mặc dù còn trẻ khí thịnh, chỉ có thể trách móc vài câu, chứ cũng không dám thật sự trở mặt với Võ Tự Tông.

Thấy mặt y lúc đỏ lúc trắng không chịu lên tiếng, phẫn nộ trong lòng cũng giảm bớt, quay đầu nói với Dương Phàm:

- Dẫn ta đi gặp Như Mi sư phụ.

Võ Tự Tông há miệng mắc quai, cũng không thể phát tiết với Lý Long Cơ, nhưng đối với Dương Phàm vẫn uy phong mười phần, vừa nghe Lý Long Cơ nói vậy, y liền chỉ Dương Phàm nói:

- Ngươi, theo bổn Vương làm chút chuyện.

Lý Long Cơ nghe thấy vậy liền nổi nóng, hai mắt cũng đỏ lên. Bản thân nó có thể không sợ người họ Võ, nhưng nó cũng biết, không ai xem Lý gia là quan trọng nữa rồi, nó và Võ Tự Tông đều sai thị vệ này làm việc, thị vệ này nhất định sẽ vâng theo chỉ bảo của Võ Tự Tông mà không để ý tới mình, trước mặt nhiều nội thị cung nga như vậy, mặt mũi Lý gia sẽ bị ném về.

Nhưng nó còn nhỏ tuổi, đối với cục diện thế này sao có thể có ảnh hưởng, nó vẫn phải chịu thua. Tiểu tử kia vừa tức vừa ủy khuất, nước mắt ầng ậng muốn rớt xuống.

Dương Phàm giật mình, trong lòng lại thêm vài phần khinh bỉ Võ Tự Tông “Hậu nhân Võ gia quả nhiên không có nhân vật gì có thể thành báu vậy, một người lớn hơn bốn mươi tuổi, không ngờ lại đối chọi gay gắt thế với một đứa trẻ sáu bảy tuổi. Thật sự là vô dụng!”

Dương Phàm khom người với Võ Tự Tông, mỉm cười nói:

- Quân Vương có lệnh, ty chức không dám không nghe theo, còn việc Sở Vương điện hạ muốn ty chức dẫn đi gặp Như Mi sư phụ, ty chức…không có cách nào phân thân.

Võ Tự Tông cười lạnh nói:

- Bổn Vương gọi ngươi tới, ngươi có tới không?

Dương Phàm không kiêu ngạo siểm nịnh mà nói:

- Cao thấp có khác, tôn ti tự sắp! Sở Vương đã có lệnh trước, tại hạ không dám không nghe theo!

Võ Tự Tông ngẩn ra, căn bản y không ngờ được thị vệ nhỏ nhoi này thực có can đảm cự tuyệt mệnh lệnh của mình. Hiện giờ thiên hạ là của ai? Võ thị đó! Còn có kẻ đui mù hay sao?

Lý Long Cơ nghe Dương Phàm nói vậy, ánh mắt cũng trở nên kỳ dị, nhất thời bùng nổ vui mừng. Nó cũng thật không nghĩ đến, lúc này, còn có người coi trọng Lý gia, rõ ràng còn có người nghe theo Sở Vương này.

Lý Long Cơ nhìn Dương PHàm, lớn tiếng nói:

- Chúng ta đi thôi!

Nói xong, không ngờ tự vươn tay ra, nắm theo bàn tay to của Dương Phàm cất bước kéo đi, lại nghiêng đầu liếc mắt thị uy với Võ Tự Tông một cái, tâm tính trẻ con này thật sự vô cùng đáng yêu.

- Điện hạ, Như Mi sư phụ ở trong bình phong này.

Dương Phàm dẫn Lý Long Cơ tới chỗ của Nội Giáo Đường Đại Cung Phụng Như Mi sư phụ, tới đây, liền dừng chân từ xa. Như Mi sư phụ này tuy đã làm đến vị trí Nội Giáo Đường Đại Cung Phụng, cũng là người được nhiều Vương hầu quyền quý kính trọng, nhưng tuổi nàng cũng không lớn, là một mỹ nhân mới ba mươi tuổi, xinh đẹp như hoa.

Bên người Như Mi sư phụ chỉ toàn nữ đệ tử, tôi tớ cũng là nữ nhân, nhiều nữ nhân như vậy đứng sau tấm bình phong thay xiêm y, chuẩn bị này nọ, hắn cũng không thể đến quá gần.

- Ừ!

Lý Long Cơ buông tay, liếc nhìn Dương Phàm một cái thật sâu, hỏi:

- Ngươi tên gì?

- Ty chức Dương Phàm!

- Dương Phàm…

Lý Long Cơ khẽ nhắc lại, gật đầu thật mạnh, nói với hắn:

- Tốt! Ta nhớ kỹ ngươi rồi!

Nó không nói gì nữa, hiện giờ Lý gia sống ngày nào biết ngày ấy, ai biết ngày mai thế nào, nó không thể hứa hẹn bất luận điều gì với Dương Phàm, nhưng nó nhớ kỹ cái tên này rồi. Khi lớn bé Lý gia tồn tại như một thằng hề, tứ cố vô thân, bị người ta coi thường, còn có một người tôn trọng bọn họ, người này, tên Dương Phàm!

Võ Tự Trung thấy Dương Phàm không chịu nghe theo lệnh của mình, thật sự tức đến muốn nổ phổi, thấy Lý Long Cơ cầm tay kéo hắn đi, Võ Tự Trung ác khí mười phần hỏi một thị vệ bên cạnh:

- Thị vệ này tên gì?

- Hắn tên Dương Phàm!

Giọng nói vang lên từ đằng sau y, Võ Tự Tông quay lại, chính là người vừa phong làm Kiến An Vương Võ Du Nghi.

Võ Du Nghi vỗ vỗ vai y, thản nhiên nói:

- Ngươi tốt nhất…không nên nhớ hắn!

Hai người mặc dù cùng là Quận Vương, nhưng Võ Du Nghi kiêm thêm chức vụ Võ Lâm Vệ Đại tướng quân, quyền thế lớn hơn y, cho nên, vừa nghe Võ Du Nghi nói vậy, Võ Tự Tông không khỏi hơi kinh nghi. Võ Du Nghi nắm lấy vai y, biến mất đằng sau tấm bình phong, đồng thời cúi đầu nói:

- Người này…

Một lúc sau, từ đằng sau tấm bình phong có tiếng hô nhỏ của Võ Tự Tông:

- A! Lại có chuyện nay vậy sao? May nhờ ngươi nhắc nhở!

- Ha ha, hay hay hay, hát thật hay!

Võ Tắc Thiên cao tọa thượng vị (ngồi trên cao), cầm kim bôi, cất tiếng cười to.

Vừa mới hiến ca chính là Hoàng thái tôn Lý Thành Khí, đương nhiên, hiện giờ y được gọi là Võ Thành Khí. Võ Thành Khí lúc này mười hai tuổi, là con cả của Lý Đán, gọi là Thái tôn, cũng là bị giam lỏng nuôi nhốt trong cung.

Lý Thành Khí hát bài “An công tử” tặng bà nội, bài hát này cũng giống như “Võ Mị Nương”, đều là bài hát lưu hành nhất giáo phường, giọng hát của Lý Thành Khí không tệ, nghe được mặt rồng cực kỳ vui mừng.

Lúc này, một tiểu cô nương mắt sáng răng trắng tinh cầm quạt tròn trong tay, khoan thai đi lên sân khấu, công chúa Thiên Kim tiến đến trước mặt Võ Tắc Thiên cười cười:

- A mẫu, người đang hiến vũ cho người chính là Tam Lang Quân của Thái tử Long Cơ đó.

Võ Tắc Thiên tươi cười, liên tục vuốt cằm khen:

- Hay hay hay!

Lý Long Cơ biểu diễn một khúc vũ đạo tên “Trường mệnh nữ”, Như Mi sư phụ mang theo một đám nhạc sư tấu nhạc cụ, Lý Long Cơ đứng trên đại điện nhẹ nhàng múa.

Lúc này, một gã tiểu giáo biên quân lưng đeo hồng kỳ tam giác một đường phong trật vọt tới trước cửa cung, chỉ kịp rách cổ gào lên một tiếng:

- Cấp tốc!

Liền ngã xuống ngựa!

Quân coi giữ cửa cung kinh hãi, vội vàng tiếng đến, có mấy người nâng tiểu giáo này dậy, có người dắt tuấn mã, lại có người cởi xuống bọc quân tình màu vàng trên lưng y, vội vàng tiến vào trong cung…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv