Say Mộng Giang Sơn

Chương 211: Vạn tượng cung



Đại Chu Triều đã được lập.

Võ Tắc Thuyên truy phong ngũ đại, toàn thân tộc gà chó cũng lên đời.

Bởi vì Võ Tắc Thiên cũng sáu mươi bảy tuổi rồi, Võ gia đã không còn trưởng bối của bà ta, ngang hàng thì bị bà ta giết sạch, cho nên lần đại phong này là cháu trai làm Vương, Võ Tam Tư phong Lương Vương, Võ Thừa Tự phong Ngụy Vương, Võ Du Ninh làm Kiến Xương Vương, Võ Du Quy làm Cửu Giang Vương, Võ Du Vọng làm Hội Kê Vương, Võ Ý Tông làm Hà Nội Vương, Võ Tự Tông làm Lâm Xuyên Vương.

Tất cả cô tỷ muội của Võ thị đều được phong Công chúa.

Lập Võ thị thất miếu cho Thần đô.

Miễn trừ thuế khóa lao dịch cho tất cả người họ Võ trong thiên hạ.

Trên triều đình cũng có thay đổi lớn, ánh mắt của Thượng Quan Uyển Nhi rất chuẩn, đúng như lời nàng đã nói với Dương Phàm, người dẫn đầu khuyến tiến có thể một năm tăng mấy chức, cho đến khi cao nhất có thể, Phó Du Nghệ từ Ngự Sử tòng lục phẩm liên tục thăng chức, đầu tiên là thăng liền ba cấp, trở thành Cấp sự chung, hiện giờ lại thăng làm Loan Đài Thị Lang cùng Phượng Các Loan Đài Bình Chương Sự, thành Tể tướng đương triều.

Phượng Các Thị lang Tông Tần Khách cưỡng bức Lý Hiển thoái vị nhượng ngôi được thăng làm Kiểm Giáo nội sử, cũng là Tể tướng đương triều. Ngay cả Địa quan Thị lang Địch Nhân Kiệt, Đông quan Thị lang Bùi Hành Bản, khi Khuyến tiến cũng không tích cực biểu hiện cũng cùng nhau nhậm mệnh vào Phượng Các Loan Đài Bình chương sự, trở thành Tể tướng Đại Đường.

Sau đó, Võ Tắc Thiên chiếu cáo thiên hạ:

- Cổ nhân lấy giết dừng giết, hiện tại trẫm phải lấy ấn dừng giết.

Tin tức này khiến cho tinh thần văn võ bá quan đại chấn, nghĩ đến khí tượng tân triều, rốt cục cũng phải hoàn toàn ngăn chặn dừng chính trị tàn khốc lại rồi, nhưng còn những người như Hữu vệ tướng quân Lý An Tĩnh và vài vị đại thần không chịu thừa nhận nữ đế đã bị hạ ngục xử tử với tội nghịch phản, người ta không khỏi sợ, không biết thực ra tâm ý Nữ hoàng thế nào.

Lúc này, trên một sườn núi thảo nguyên Lũng Tây, có một đoàn nhân mã còn đang khó khăn bôn ba.

Trời u u ám ám, mây đen như được đặt sẵn trên đỉnh núi, xem ra, rất nhanh thôi, sẽ có một trận mưa to.

Đoàn nhân mã là một bộ lạc lớn, nữ có nam có, trẻ có già có, phần lớn đều mặc áo da, trong đội ngũ không có nhiều xe trâu xe ngựa, nhiều thứ đồ phải cho ngựa thồ, còn có một đàn trâu, dê, ngựa, tiếng trâu kêu tiếng ngựa hí ồn ào hỗn loạn. Còn người cũng lặng lẽ đến thần kỳ, không một tiếng động chỉ yên lặng mà đi.

Hộc Sắc La ghìm chặt chiến mã, quay đầu nhìn tộc nhân đang gian nan bôn ba trên đường núi, sắc mặt âm trầm. Hai má y đen gầy, hai hốc mắt lõm sâu, ánh mắt đầy tơ máu, nhìn bộ dáng chật vật này, khác hẳn phong độ khi ở Lạc Dương.

Nơi này thế núi dốc đứng gian nguy, đường núi khúc khuỷu khó đi, bộ lạc hơn vạn người, người già yếu, phụ nữ, trẻ en, dê bò la ngựa, còn không biết bao lâu mới có thể ra được, thoát ra được sẽ liền đến được nơi bằng phẳng rồi, nhưng trước mặt thật sự khó đi, cũng sắp có mưa to.

- Khả Hãn!

Một người đàn ông áo da vạm vỡ thúc ngựa đến bên cạnh Hộc Sắt La, thấy y sắc mặt âm trầm, hỏi:

- Khả Hãn lo lắng trời mưa?

Người này dáng người cao lớn khác thường, khôi ngô hùng tráng, râu quai nón kéo dài, hai mắt tinh anh, tướng mạo cực kỳ uy mãnh, nhưng vì y tai to mặt lớn, tướng mạo nở nang, lại khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác ôn hòa rộng rãi.

Người nọ là đại tướng dưới tay Hộc Sắt La, thủ lĩnh bộ lạc Đột Kỵ Ô Chất Lặc.

Hộc Sắt La trầm giọng nói:

- Đúng vậy, đường núi vốn khó đi, một khi mưa to, sẽ cực kỳ lầy lội, càng không thể đi, chỉ cần sơ sẩy một chút, cả người lẫn vật còn ngã xuống khe núi.

Ô Chất Lặc nói:

- Vậy không bằng trước hết để cho mọi người hạ trại nghỉ ngơi đi.

- Nhưng truy binh ngay đằng sau, nếu dừng lại….

- Khả Hãn yên tâm, mưa lớn như thế, chúng ta không đi được, bọn họ cũng đuổi không được. Ta đưa người ra đằng sau, nếu bọn họ thật sự muốn đội mưa đuổi theo, mưa lớn như thế, ta chỉ cần trên dưới một trăm người chặn ở yếu đạo, bọn họ cũng đừng mong tới đây!

Hộc Sắt La suy nghĩ một chút, nói:

- Cũng chỉ như vậy mới ổn.

- Vậy ta đi đây!

Ô Chất Lặc thúc ngựa muốn đi, Hộc Sắt La bỗng gọi giật lại, nói:

- Ô Chất Lặc!

Ô Chất Lặc quay đầu lại, Hộc Sắt La trầm ngâm một chút, nói:

- Mỗ đưa người già yếu đuối đi trước, theo đường nhỏ đến Lạc Dương cầu viện, năm nỏ bảy bộ xin giao cho ngươi.

- Khả Hãn yên tâm! Chỉ cần Ô Chất Lặc còn có một hơi thở cũng sẽ không bỏ lại bộ lạc của chunga ta, bỏ lại thảo nguyên của chúng ta!

Hộc Sắt La gật mạnh đầu, nói:

- Ngươi đi đi!

Ô Chất Lặc thúc ngựa phi lên đường núi, một lát sau, gọi vài tên thân tín, đi ra đằng sau toàn đội ngũ.

Một thanh niên cao to hỏi:

- Ô Chất Lặc đại ca, khi nào chúng ta về bộ lạc?

- Trước tiên yểm hộ Khả Hãn đưa người trong bộ lạc rời đi đã, sau đó chúng ta vòng về!

- Được!

Người đàn ông vạm vỡ mang theo ba cổ thiết xoa (cái xiên sắt) mặt mày hớn hở:

- Ô Chất Lặc đại ca, Khả Hãn đi rồi, đó chính là thiên hạ của chúng ta, chúng ta có thể….

Ô Chất Lặc hung hăng lườm y một cái, y lập tức ngậm miệng.

Ô Chất Lặc hừ lạnh một tiếng, ngoắc gọi một người đàn ông gầy thoạt nhìn khôn khéo đầy mặt đến, thấp giọng hỏi:

- Liên hệ với người Thẩm Mộc chưa?

Người nọ gật gật đầu, nói:

- Người của y đáp ứng rồi, tuy nhiên, bọn họ nói lương thực dự trữ cũng có hạn, chỉ có thể cung cấp lương thảo cho chúng ta ba tháng, còn về phần đối kháng với người Thổ Phiên và Cốt Độc Lộc thì phải dựa vào chính mình!

Ô Chất Lặc trầm ngâm một chút, nói:

- Ba tháng… cũng đủ rồi! Cốt Đột Lộc và người Thổ Phiên sẽ không gây sức ép trên thảo nguyên cho chúng ta lâu như vậy, trước hết để tộc nhân của chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này rồi nói sau.

- Vâng!

Đoàn người nói xong, dần dần biến mất ở góc rẽ trên đỉnh núi.

Lũng Hữu đã xảy ra chuyện!

Không chờ Địch Nhân Kiệt, Thẩm Mộc, Thái Bình công chúa an bài tường tận cho Lũng Hữu, Thổ Phiên và Đông Đột Quyết Cốt Đốt Lộc bắt đầu hành động.

Đúng như lời Thẩm Mộc thuyết phục Địch Nhân Kiệt, người Đột Quyết và Thổ Phiên một khi biết được Hắc Xỉ Thường Chi bị bắt, sẽ thừa dịp chủ soái bị bắt, sĩ khí ba quân sụt giảm, tân soái chưa nhậm chức triển khai hành động, mà hành động này còn nhanh hơn cả sự suy đoán của Thẩm Mộc, bởi vì trong khu vực quân Đường khống chế, Đông Đông Quyết và Thổ Phiên có rất nhiều bí tham.

Hắc Xỉ Thường Chi là bị bắt giữ công khai, đưa vào xe tù áp giải đến Lạc Dương, căn bản không cần mất công hỏi thăm, thám tử Đông Đột Quyết cũng tận mắt nhìn thấy Hắc Xỉ Thường Chi bị áp giải vào kinh. Cái tin tức quan trọng này rơi vào tay đông Đột Quyết, Cốt Đốt Lộc Khả Hãn không khỏi vui mừng khôn xiết.

Lúc này, Cốt Đốt Lộc còn đang nghiễm bệnh nặng, không thể tự mình xuất chinh, lập tức hạ lệnh đệ đệ của mình Mặc Xuyết mang binh tiến thẳng đến khe Bạch Thủy, đồng thời báo cho người Thổ Phiên. Người Thổ Phiên nghe xong, cũng phát động tấn công Tây Đột Quyết Khả Hãn đã quy thuận Đại Đường.

Tây Đột Quyết bị đông Đột Quyết và người Thổ Phiên hai mặt giáp kích, tình cảnh gian nan, trong cái nghèo và cái bệnh dồn ép, lãnh địa và bộ hạ càng ngày càng ít, sao có thể lại được binh Thổ Phiên tấn công như hổ, Hộc Sắt La rơi vào đường cùng, chỉ đành sơ tán mười bộ tộc mình cai trị, phận họ ra chẵn-lẻ, phân tán khắp thảo nguyên, sau đó suất lĩnh người già, phụ nữ, trẻ em của bản bộ đi về hướng quân Đường dừng chân để tránh phong mang này.

Tây vực tứ bề báo tin bất ổn, tín sử quân đường khoái mã đưa tin tám trăm dặm, ngày đêm không ngớt liên tục đem tin tức đến Lạc Dương…

Thần Đô Lạc Dương lúc này vẫn còn chưa biết gì về tình hình ở Lũng Hữu, vẫn đắm chìm trong bầu không khí chúc mừng tân triều mới lập.

Hôm nay, Võ Tắc Thiên ở trong Vạn Tượng Cung mời một bữa gia yến long trọng, triệu tập tất cả hoàng thân quốc thích cùng chúc thái bình.

Vạn Tượng Cung, trong Minh Đường.

Minh Đường là nơi thiên tử triều hội, thảo luận quân chính đại sự của quốc gia, dùng để mời gia yến, vừa múa vừa hát, mùi rượu mùi thịt khắp nơi không khỏi có phần mất trang trọng, nhưng Võ Tắc Thiên vẫn phải mở ở đây!

Năm Nguyên Niên Khai Diệu, một năm trước khi Cao Tông Lý Trị băng hà, Võ Tắc Thiên từng muốn mở tiệc chiêu đãi bách quan mệnh phụ ở Tuyên Chính điện Đại Minh cung, nhưng Thái Thường Bác Sĩ suất lĩnh một đám văn võ đại thần nghiêm khắc phản đối: Tuyên Chính điện là chính điện, là nơi thiên tử triều chính, trang nghiêm túc mục, há lại có thể dùng làm nơi ăn ăn uống uống?

Tuy rằng khi đó Võ Tắc Thiên đã sớm nắm hết quyền hành, nhưng dù sao Cao Tông Lý Trị cũng còn sống, Thái Thường Bác Sĩ và các đại thần cũng đúng lý hợp tình, bà ta cũng không dám khư khư cố chấp, chỉ đành nén cơn giận bị phản đối, sửa thành thiết yến ở Lân Đức Điện.

Chuyện này, bà ta không có quên! Chín năm sau, hôm nay, bà ta đã làm Hoàng đế. Bà ta càng muốn ở nơi này, còn rộng rãi, càng tảng nghiêm, càng diệu hoàng hơn cả Tuyên Chính Điện năm đó, Vạn Tượng Cung, cử hành yến hội, còn ai dám nói này nói kia!

Trong Minh Đường khổng lồ hoành tráng giăng đèn kết hoa, Dương Phàm và Tạ Tiểu Man ở trong cung điện đi chậm tuần tra.

Hiện Dương Phàm chỉ còn một kẻ thù, nhưng hắn vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay. Khâu Thần Tích nghệ nghiệp cao minh, võ nghệ còn cao hơn hắn, bên người thủ vệ như mây, Dương Phàm muốn tiếp cận được lão cũng quá khó khăn. Mà hiện giờ hắn còn đang vướng bận chỗ Uyển Nhi, lại không thể đánh cược được ăn cả ngã về không mà bại lộ thân phận, cho nên hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Đêm đó ở Túy Xuân Lầu, hắn và Thẩm Mộc thức đến khuya, hai người đã nói những gì không ai biết, Dương Phàm cũng chôn chặt chuyện này trong lòng, chưa từng nói với ai.

Gần đây tâm thần của Tiểu Man hay thả đi tận đâu, theo như cách Dương Phàm chỉ, đã phái người tới phủ Quảng Châu rồi, vừa đúng lúc. Theo như thời gian thì người của nàng hẳn đã đến Quảng Trâu, treo trọng thưởng bố cáo tìm a huynh khắp phố lớn ngõ nhỏ Quảng Châu, Tiểu Man cũng không biết bao giờ người của mình sẽ về, khi quay về có mang a huynh của mình về cùng không? Cho nên tâm sự nặng nề, tinh thần luôn luôn nặng nề.

Bởi vì hai người có tâm sự, nên chỉ sóng vai đi thật lâu, đều không nói gì.

Hai người đi đến Dũng Đạo bên Thiên Điện, đằng sau tấm bình phong bên cạn bỗng nhiên có tiếng động, cả hai dừng bước. HÔm nay Võ Tắc Thiên cử hành gia yến quy mô long trọng, tất cả vũ nhạc đại sư của giáo phường và nội giáo phường đều tới đây, các đại sư đó ai nấy đều có tùy tùng và đệ tử đi theo, khi cần cùng đại sư biểu diễn, cho nên chiếm cứ cả Thiên Điện và Dũng Đạo hai bên chái nhà đại điện, dùng làm nơi thay quần áo, hóa trang, tập luyện.

Trong Dũng Đạo mà Dương Phàm và Tạ Tiểu Man đang tuần tra cũng có một loạt bình phong, chia cung điện vốn cực kỳ rộng lớn thành hai nửa một nửa làm phòng thay đồ, tiếng động chính là từ phía phòng thay đồ sau đó truyền ra.

Đó là một trọng trẻ con trong trẻo:

- Ngũ Lang, mặc kệ quốc hiệu này là Chu hay Đường, chúng ta vẫn là họ Lý, thiên hạ này vẫn là do chúng ta đoạt được, hiện giờ nắm quyền là bà nội của chúng ta, thiện hạ này vẫn là nhà của chúng ta, hiểu không? Đừng có làm bậy, để cho tiểu nhân họ Võ khinh thường.

Giọng nói này rất lớn, cung nga thái giám còn đang đi lại trên Dũng Đạo cùng với người còn đang thay đồ sau tấm bình phong đều nghe thấy được, toàn bộ Dũng Đạo lập tức yên tĩnh, Dương Phàm và Tiểu Man liếc nhau, thầm nghĩ:

- Tiểu hài tử này đích thị là Hoàng tộc Lý Đường rồi, lúc nay còn dám nói như thế, không biết là trẻ con hay ???

Lú này, giọng nói trẻ con đó lại nói:

- Được rồi, ngươi cứ giữ vững tinh thần chuẩn bị cho tốt, ta đi trước xem một cái!

Tiếng nói vừa dứt, liền có một đứa nhỏ chạy ra khỏi tấm bình phong, Dương Phàm đứng ngoài, người nọ không đoán được, dừng lại không kịp, va vào đùi hắn, kêu ôi một tiếng, tay ôm mũi, nước mắt lưng tròng, Dương Phàm tập trung nhìn, cũng là một tiểu cô nương mặc y phục rực rỡ, tóc mai như sương, môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv