Sau Ngàn Hoa Là Ngọc Thụ

Chương 6



“Bốp!” Một cái bạt tai như trong dự tính, không hề nương tay. Ta ngậm một ngụm máu trong khoang miệng, cố gắng không nhổ ra.

Hắn buông ta ra rồi đứng dậy, phủi phủi tay áo bào rộng, như là đang phủi cái gì đó vô cùng dơ bẩn. Đôi mắt hắn thâm trầm như ánh trăng trong đêm tối lạnh lùng nhìn xuống ta, ánh mắt tựa như đang nhìn loài giun dế bé nhỏ đang quỳ rạp dưới chân mình.

Hắn trào phúng cười: “Trẫm một lòng cưng chiều nàng, bảo vệ nàng, nàng không cảm kích thì thôi, nhưng nàng vẫn mãi cố chấp. Trẫm sai rồi, một nữ nhân đê tiện như nàng sao có thể so sánh với A Chước?”

Ta vẫn ngậm máu trong miệng, nhìn hắn mỉm cười.

Hắn thấy nụ cười của ta, khóe miệng giương lên một độ cong khó coi, sau đó thở dài một tiếng: “Hoàng hậu, trẫm cũng không phải muốn nữ nhân đến điên, nàng cũng biết, chỉ cần trẫm bằng lòng, có bao nhiêu nữ nhân muốn bò lên long sàng của trẫm! Nàng đã không thích trẫm động vào người nàng, vậy trẫm không động nữa. Đối phó với loại nữ nhân đê tiện như nàng phải dùng cách đê tiện, cao cao tại thượng, nàng không xứng!”

Hắn chậm rãi ngồi xuống long ỷ, uy nghiêm hô vang: “Người đâu, hoàng hậu điên rồi, lôi ra ngoài!”

Ngự tiền đại thái giám Đức công công đang đứng hầu ngoài điện run rẩy bước vào, nhìn lướt qua ta quần áo xộc xệch đang té nhào trên mặt đất, sợ xanh mặt: “Hoàng thượng.”

“Truyền chỉ của trẫm, hoàng hậu Thôi thị phạm tội bất kính, cầm kiếm hành hung, từ hôm nay cấm túc ở Vị Ương cung, cả đời không được bước ra khỏi cung nửa bước.”

Đức công công chần chừ cầu xin cho ta: “Hoàng thượng chỉ là nhất thời nóng giận, không bằng để đến khi bình tĩnh…”

Hắn vung tay hất hết đồ trên long án, Đức công công sợ hãi quỳ sụp xuống cầu xin tha thứ.

Hắn gào lên: “Ngươi không muốn cái đầu của mình nữa phải không! Không nghe thấy trẫm nói gì sao? Từ nay về sau trẫm không muốn thấy mặt nàng ta nữa, càng không cho phép nàng ta bước chân vào Càn Khôn cung làm phiền trẫm!”

“Dạ dạ dạ.” Đức công công lau mồ hôi lạnh, đánh mắt ra hiệu để mấy tiểu thái giám nâng ta dậy đưa về cung.

Trong suốt quá trình, hắn thậm chí không thèm nhìn ta một cái, tựa như ta chỉ là mây khói thoáng qua, có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

Từ ngày ta bị cấm túc thì không nhận được thư của Thôi gia nữa, Vị Ương cung như một lồng giam hoa lệ nhất thiên hạ, giam một cái xác không hồn là ta trong một tấc vuông.

Tầm mắt của ta chỉ dừng lại ở mấy bức tường trong cung cấm, dù trên đỉnh đầu là trời xanh vạn trượng.

Dáng vẻ chán ghét ta đến tận xương tủy của người kia khắc thật sâu trong tâm trí ta, ta nghĩ chiếu thư phế hậu sẽ tới nhanh thôi, thế nhưng vài ngày trôi qua rồi vẫn không thấy động tĩnh gì.

Có khi ta nghe đám thái giám cung nữ bàn tán bên ngoài, Thôi gia thất thế là điều hiển nhiên, nhưng sau đó hoàng đế lại chiếu cáo thiên hạ, việc Thôi gia âm mưu soán vị là chuyện bịa đặt không có thật, tất cả chỉ là hiểu lầm.

Mấy tháng sau, mẫu thân liều mạng sai người đưa cho ta một bức thư báo bình an, tin tức này mới có thể chứng thực. Tuy rằng Thôi gia đã suy tàn, nhưng may mà chỉ mất chức, không bị rơi đầu. Bà còn đặc biệt kể cho ta một chuyện vui, Thôi Diệu xuất giá rồi.

Người Thôi Diệu gả cho là tôn tử (cháu trai) của Lễ bộ Thượng thư Cố Giản. Lễ bộ Thượng thư Cố Lương là người chính trực thanh liêm trong triều, không nịnh nọt hay bị đâm chọc, bởi vậy cũng không để ý đến chuyện Thôi gia thất thế kết thành nhi nữ thân gia.

Từ trong thâm tâm, ta thấy vui thay A Diệu. Trước đây tiểu nha đầu này luôn là người làm loạn trong phủ đến gà bay chó sủa, bây giờ cũng xuất giá rồi. Không biết ngày muội ấy xuất giá, sẽ có những chuyện thú vị gì nhỉ?

Ta đọc xong thư, bất giác lệ rơi đầy mặt. Ta rất muốn về nhà.

Không biết qua bao lâu sau, vào một đêm khuya nọ, một cung nữ đột nhiên xông vào Vị Ương cung, quỳ trên đất liên tục dập đầu, dập đến nỗi trán ứa máu.

Vụ Châu không đành lòng để nàng ta dập đầu tiếp nữa nên đánh thức ta, ta khoác áo ngồi dậy, nghe cung nữ kia cầu xin trong gió rét thê lương: “Hoàng hậu nương nương, người mau đi cứu Thái phi đi! Thái phi nương nương không ổn rồi!”

Ta vội hỏi nàng: “Hứa thái phi làm sao vậy?” (Cho những bạn không nhớ: Hứa thái phi là mẹ ruột của Trữ vương)

Cung nữ kia nói: “Nô tì là người hầu hạ của Hứa thái phi, Lan Tâm. Thái phi nương nương đột nhiên đổ bệnh nặng, sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Quả thật từ trước đến nay thân thể Hứa thái phi vẫn luôn không được khỏe, là “mỹ nhân bệnh” trong lời của tiên đế.

Ta cuống quít hỏi: “Vậy ngươi mau gọi thái y của thái y viện đến xem bệnh đi! Đến xin ta làm gì?”

Lan Tâm khóc nói: “Sao có thể chưa mời được cơ chứ? Nhưng người bên thái y viện nói Trữ vương là tội nhân, Thái phi nương nương chết đi cũng được, bọn họ không dám mạo hiểm đắc tội hoàng thượng chạy đi cứu chữa! Hiện tại trong hậu cung này Thái phi không quen ai, nô tì nghĩ, chỉ có hoàng hậu mới có thể giúp người thôi!”

Ta uất hận, đám cẩu nô tài này!

Ta xoay người nói với Vụ Châu: “Đi, mang phượng ấn của bổn cung ra đây, đưa cho Lan Tâm đi mời thái y.”

Vụ Châu lưỡng lự: “Nương nương?”

Ta lạnh mặt nói: “Ngày nào hắn chưa phế ta, thì ngày ấy ta vẫn là hoàng hậu của Đại Châu. Ta cũng không tin lá gan của đám cẩu nô tài này to đến mức chống lại lệnh của hoàng hậu Đại Châu!”

Ta ở Vị Ương cung lo lắng chờ kết quả, Lan Tâm mất hồn mất vía mang phượng ấn về, lúc thấy ta, môi nàng run run, như không đành lòng nói ra điều gì.

Ta hỏi nàng: “Thái y đã đi xem bệnh cho Thái phi chưa?”

Nàng lắc đầu, quỳ trước mặt ta khóc lóc kể lể: “Nương nương, nô tì đến thái y viện, mang phượng ấn ra rồi, thái y viện lại nói nếu là Thôi hoàng hậu bị cấm túc kia nhúng tay vào chuyện này, họ lại càng không dám xía vào!”

Ta thấy choáng váng, trong thoáng chốc đứng không vững nữa, may mà có Vụ Châu đứng sau đỡ lại.

Lửa giận lấp đầy tim ta, ta cười nhạt: “Không cần đi nữa, đám thái y đó cũng bị hắn giật dây rồi.”

Lan Tâm khó hiểu: “Nương nương?”

Ta quay đầu phân phó Vụ Châu: “Chuẩn bị cho ta một bộ y phục của cung nữ, ta muốn đi thăm Thái phi nương nương.”

Vụ Châu lưỡng lự: “Nương nương, hoàng thượng nói người không được bước chân ra khỏi Vị Ương cung nửa bước, lính gác bên ngoài nhiều như vậy, nhỡ đâu bị phát hiện…” Chưa nói hết câu, em ấy thấy ta ngày càng lạnh mặt, muốn nói rồi lại thôi.

Cung điện Thái phi ở trống rỗng, ta nghi hoặc hỏi Lan Tâm: “Sao chỗ của Thái phi lại thế này? Thượng Cung cục không mang đồ mới tới hay sao?”

Mặt Lan Tâm khổ sở như bị người ta đánh, ấp úng nói: “Từ khi Trữ vương điện hạ bị kết tội cách chức đi Ký Châu, bọn nô tài đã tự ý cắt xén bổng lộc của Thái phi, nương nương và nô tì ngày thường còn đói bụng, sao còn tâm trạng quan tâm mấy đồ bày biện gì nữa!”

Ta kinh hãi: “Sao ngươi không nói cho bổn cung, để bổn cung thay các ngươi làm chủ?”

Lan Tâm thở dài: “Thái phi nói, hoàng thượng vốn định ban chết cho Trữ vương điện hạ, cuối cùng lại chừa cho một đường sống, trong đó nhất định có công lao của hoàng hậu người. Bà còn nói, vì Trữ vương điện hạ mà người và hoàng thượng có khúc mắc, bà không dám vì chuyện nhỏ nhặt này làm phiền người thêm nữa!”

Nàng đột nhiên quỳ xuống, đau khổ cầu xin: “Hoàng hậu nương nương, mặc kệ là người và hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hết thảy mọi chuyện đều không liên quan đến Thái phi nương nương! Thái phi nương nương là người tốt, người có thể đi cầu xin hoàng thượng, để hoàng thượng phái một thái y đến trị bệnh cho Thái phi không?”

Ta chỉ có thể cười khổ, hắn chán ghét vứt bỏ ta đến nỗi này, giam ta trong cung cấm không khác gì lao tù hơn nửa năm qua. Kể cả bây giờ ta có đi cầu xin hắn, cũng không thấy được người của hắn, hoàn toàn không có cơ hội!

Khuôn mặt Thái phi trắng bệch ảm đạm như tấm màn lụa, bà nằm trên giường hấp hối, nghe thấy động tĩnh mới suy yếu mở mắt: “Lan Tâm?”

Ta vội vàng bước lên nắm lấy tay bà: “Thái phi, là con, A Giảo.”

Thái phi lộ ra nụ cười, như vô cùng vui vẻ: “A Giảo, con tới rồi, con tới thăm ta rồi.”

Từ ngày ta gả cho hoàng đế, bà không hề gọi khuê danh của ta nữa, đều tôn kính gọi ta là thái tử phi, sau này là hoàng hậu. Qua nhiều năm như vậy, giờ phút này đây nghe lại một tiếng “A Giảo” bà gọi ta, chuyện xưa như hiện ra trước mắt, trong lòng thấy ấm áp, nhưng ta vẫn cố kiềm chế không rơi lệ.

Thái phi đột nhiên ho kịch liệt, đến khi mở khăn tay ra, một vệt máu đỏ tươi đâm thẳng vào mắt ta. Bà lại lờ đi thu khăn tay lại, cười nói: “Tới là tốt rồi, trước khi chết không được gặp con trai, lại được gặp con, trong lòng cũng không còn gì vướng bận.”

Cuối cùng nước mắt cũng rơi, ta nghẹn ngào nói không nên lời: “Thái phi…”

Bà dịu dàng giúp ta lau nước mắt trên mặt, ngẩn người nói: “A Giảo, kì thực trong lòng ta, con vẫn luôn là con dâu của ta, chẳng qua nhi tử của ta không có phúc mà thôi. Trước đây con hay theo Trữ vương vào cung thăm ta, ta vừa nhìn thấy con đã thích rồi.”

Hồi ức u ám đã phai màu được tái hiện trong lời nói dịu dàng của bà như hiện ra rõ ràng trước mắt. Ta và Trữ vương cùng nhau chơi đùa, Hứa Huệ phi ngồi một bên nhìn hai chúng ta cười. Chúng ta chơi mệt rồi, bà sẽ tự tay làm bánh hạnh nhân cho chúng ta ăn…

Hồi ức quay trở về thực tại, Thái phi lấy từ bên gối ra một bọc đồ, mở ra, chính là bánh hạnh nhân.

Bà cười nói: “A Giảo, ta nhớ trước đây con thích ăn món này, nên ta vẫn hay làm, luôn nghĩ có thể một ngày nào đó biết đâu con tới đây thăm ta một chút.”

Ưu tư trong lòng lại như sóng biển ngập trời, bà ngay đến bản thân mình còn đói bụng, nhưng lúc nào cũng hy vọng ta đến thăm, thay ta giữ lại phần bánh hạnh nhân. Ta không nhịn được nữa, rúc vào lòng bà gào khóc: “Thái phi, con có lỗi với người.”

Bà thấy phản ứng của ta mà ngây ngẩn cả người, chỉ đành xoa dịu: “Đứa trẻ ngoan, con không sai, con không có lỗi với ai cả.”

Sau khi trở về Vị Ương cung, tâm trạng ta nhảy lên nhảy xuống, đứng ngồi không yên.

Ta luôn nghĩ, bệnh tình của Hứa thái phi đến tột cùng là nặng đến thế nào? Nếu bệnh tình nguy kịch mà ta cứ tiếp tục thờ ơ, chẳng phải hại chết bà hay sao?

Nhưng nếu ta đi cầu xin hoàng đế, ta làm cách nào để gặp hắn, rồi thuyết phục hắn đây? Hắn hận ta như vậy, nếu ta nói mình muốn cứu Hứa thái phi, không biết hắn có một mực khoanh tay đứng nhìn, tiện thể làm ta tức chết hay không!

Nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn quyết định mạo hiểm một lần. Ta cứ nghĩ ta bước ra khỏi Vị Ương cung sẽ bị ngăn cản như mọi ngày, không ngờ lại không.

Liễn phượng của ta một đường thông suốt đến Càn Khôn cung, đến khi ta xuống kiệu rồi, ngự tiền thái giám mới báo cho ta biết, hoàng đế không ở Càn Khôn cung, mà ở Trường Nhạc cung của quý phi.

Ta lại vội vã lên đường đến Trường Nhạc cung, định cứ liều mạng xông vào trước đã, gặp được hoàng đế rồi tính sau.

Ngự tiền thị vệ đứng canh bên ngoài Trường Nhạc cung ngăn ta lại, cười châm biếm: “Hoàng hậu thứ tội, hoàng thượng đang cùng quý phi ở đài Chu Tước uống rượu mua vui, không tiện gặp người.”

Ta bày ra khí thế mà tự ta thấy rất đủ uy nghiêm, quát lớn: “Ngươi tránh ra cho bổn cung.”

Thủ lĩnh thị vệ vẫn quyết không nhường đường, quả nhiên không thèm để hoàng hậu là ta đây vào trong mắt.

Ta thật sự không còn cách nào, chỉ có thể nghĩ ra một cách ngu xuẩn nhất.

Ta thở hồng hộc lùi lại hai bước, chỉ thẳng mặt hắn mắng: “Nô tài không có quy củ, ngươi không nhường đường đúng không?”

Hắn tưởng ta sắp ra chiêu gì, ánh mắt thoắt cái trở nên khẩn trương, tâm thế sẵn sàng đón địch.

Không ngờ ta chỉ gióng trống khua chiêng, một mực không chịu thua, tựa như quay lại bộ mặt căn bản không tồn tại: “Ngươi không nhường đường thì hoàng thượng sẽ không ra được đúng không? Ngươi đợi đấy, đến khi hoàng thượng ra ngoài, bổn cung sẽ bảo hoàng thượng phạt ngươi cái tội bất kính!”

Hắn cố hết sức kiềm chế mới miễn cưỡng kìm được mình không bật cười, rất đứng đắn hồi bẩm ta: “Ty chức cũng đang phụng mệnh hoàng thượng hành sự, cũng xin hoàng hậu nương nương thông cảm.”

Vì vậy ta phải ngồi chờ bên ngoài Trường Nhạc cung trong ngày đông gió rét thấu xương, đứng nhìn mặt trời không chút hơi ấm từ đông chuyển qua tây mà vẫn chưa thấy hoàng đế ra ngoài.

Ta giận đến nỗi mắng chửi trong lòng, hôn quân! Hôn quân! Ban ngày ban mặt uống rượu mua vui, vui một phát hết luôn cả ngày! Trước đây trước mặt ta không phải suốt ngày trưng ra cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa, động một chút là “Trẫm còn có chính vụ phải xử lý”, “Trẫm còn phải phê duyệt tấu chương” đấy à…

Mãi đến khi thân thể ta lạnh đến nỗi sắp không thể cử động được nữa thì mới thấy Đức công công lâu rồi không gặp chầm chậm bước ra, cúi đầu khom lưng với ta, cười nói: “Hoàng hậu nương nương!”

Ta ra vẻ phải bước vào Trường Nhạc cung bằng được, nói: “Bổn cung muốn gặp hoàng thượng!”

Đức công công ngăn cản trước mặt ta: “Nương nương, hoàng thượng nói không muốn gặp người, ủy thác lão nô nói với nương nương một câu. Hoàng thượng nói, nếu nương nương đến vì chuyện của Hứa thái phi, vậy thì hãy trở về đi!”

Đúng là tự rước nhục vào người!

Hắn quả nhiên muốn làm ta tức chết!

Ta không gặp được hắn, vậy chuyển qua chất vấn Đức công công: “Có phải hắn đã sớm biết ta đứng bên ngoài chờ hắn, sớm biết ta tới cầu xin hắn điều gì không! Cũng phải, thủ đoạn của hắn ta đã từng được lĩnh giáo rồi, nơi nào mà không có tai mắt của hắn. Hắn đến cùng là có ý gì?”

Đức công công không cao không thấp nói: “Hoàng hậu nương nương đừng quên, người vẫn đang bị cấm túc, hoàng thượng không truy cứu người kháng chỉ bất tuân đã là nương tay rồi.”

Ta cũng không thèm để tâm, chỉ hỏi: “Rốt cuộc hắn muốn ở trong đó bao lâu? Đến khi nào mới chịu ra?”

Đức công công có chút thương hại nhìn ta: “Cái này thì nô tài cũng khó nói được. Nếu hoàng thượng muốn thì sẽ ra ngay, nếu hoàng thượng không muốn, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc được.”

Mẹ kiếp tên hôn quân!

Coi ta là đứa bé ba tuổi đấy à, ta nhổ vào!

Không phải mỗi ngày hắn đều phải lên triều đó sao?

Sắc trời ngày càng tối, ngọn đèn dầu lay lắt, một hàng đèn ngọc lưu ly trong ngõ hẹp gần gần xa xa sáng lên. Gió lạnh thổi ngày càng mạnh, như lưỡi dao cắt vào da thịt đau nhức. Đợi thêm chút nữa, rào rào rào rào, tuyết bắt đầu rơi.

Toàn thân ta cóng đến chết lặng, ngay cả run rẩy cũng không nổi nữa, nhưng lỗ tai lại trở nên minh mẫn lạ thường, nên mới mơ hồ nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ Trường Nhạc cung. Nhưng giờ đây ta đã lạnh đến nỗi không muốn tốn công tốn sức mắng hắn nữa.

Mãi lâu sau mới có một tiểu thái giám lảo đảo chạy đến trước mặt ta nói: “Hoàng hậu nương nương, sao người vẫn chờ ở chỗ này! Trong cung mới truyền tin, Thái phi đã qua đời rồi.”

“Cái gì?” Ta bắt tay áo hắn hỏi: “Thái phi chết rồi?”

“Dạ phải, nương nương, người đừng chờ nữa.” Tiểu thái giám nói xong không nhịn được lau nước mắt: “Không chỉ có Thái phi nương nương chết, mà cả cung nữ hầu hạ bên người Lan Tâm cũng đập đầu vào tường tự vẫn, đi cùng thái phi rồi.”

Ta cố gắng chống đỡ thân thể run rẩy không biết vì tức giận hay lạnh cóng nói: “Dìu ta đứng dậy, bổn cung còn phải đi lo liệu tang sự của Thái phi, không thể ngã xuống được.”

Sau khi quay về Vị Ương cung, vừa mới bước chân vào điện, Vọng Nhi lúc này mới ba tuổi thấy ta thì mừng rỡ nhào vào lòng ta, nói bằng giọng sữa: “Mẫu hậu, hôm nay người đi đâu vậy? Sao muộn thế này rồi mới về?”

Vụ Châu bên cạnh cười khanh khách nói: “Tiểu điện hạ mới một ngày không thấy nương nương đã lo lắng lắm rồi, nói nhất định phải chờ đến khi người quay về mới chịu đi ngủ.”

Vọng Nhi tựa như nhận ra điều gì, cái đầu nho nhỏ ngẩng lên, nghi hoặc hỏi ta: “Mẫu hậu, sao người lại khóc?”

Ta vội vàng lau sạch nước mắt: “Không sao đâu, Vọng Nhi hiểu chuyện như vậy mẫu hậu đã rất vui rồi. Đã muộn thế này rồi, con mau theo ma ma đi ngủ đi.”

Vọng Nhi phụng phịu không chịu đi: “Mẫu hậu, con nghe Vụ Châu cô cô nói người đi gặp phụ hoàng. Người đã gặp được chưa? Tại sao lâu như vậy rồi mà phụ hoàng chưa đến thăm con?”

Ta chỉ đành dỗ dành nó: “Hôm nay lúc ta đi gặp phụ hoàng con, phụ hoàng nói gần đây quá bận rộn chuyện triều chính nên không có thời gian đến thăm con. Phụ hoàng còn nói Vọng Nhi ngoan như vậy, nhất định sẽ thông cảm cho phụ hoàng.”

Vọng Nhi gật đầu cười: “Đúng vậy, con là ngoan nhất.”

Dỗ Vọng Nhi ngủ xong, ta thu lại dáng vẻ miễn cưỡng vui cười của mình, lạnh giọng phân phó: “Vụ Châu, đóng cửa cung lại.”

Vụ Châu càng thấy khó hiểu: “Nương nương? Theo người nói, thị vệ bên ngoài hôm nay đã không còn ngăn cản nữa rồi, nô tì còn tưởng rằng… Lẽ nào người không…”

Ta nghẹn ngào khóc nức nở, đau lòng nói: “Thái phi chết rồi. Hắn không muốn gặp ta, cũng không muốn cứu Thái phi. Đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn canh cánh trong lòng, giận chó đánh mèo hại đến người vô tội, không chịu tha thứ cho Trữ vương, cũng không chịu tha thứ cho ta. Nếu như ta cầu xin cách nào cũng không được, vậy thì từ nay về sau ta sẽ không đi cầu nữa.”

“Nương nương đừng nản chí, người còn trẻ, đường còn dài. Lần trước hoàng thượng không lạnh nhạt nương nương được lâu, sau này lại đột nhiên chuyển biến tốt hơn… Nô tì nhìn ra được, trong lòng hoàng thượng nhất định có người…”

Ta thở dài: “Bây giờ không giống xưa nữa rồi. Hắn yêu người nào, ta yêu người nào, hết thảy đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là… hắn là hoàng đế. Chỉ tiếc rằng ta tỉnh ngộ quá muộn, mắc phải sai lầm lớn không thể vãn hồi.”

Ta đã ngây ngốc ở lãnh cung quá lâu, lâu đến mức quên cả thời gian. Là bốn năm, hay năm năm rồi?

Hàng ngày Vọng Nhi đều đến cung học nghe phu tử giảng bài, lúc quay về khoe với ta: “Mẫu hậu, hôm nay nhi thần ở chỗ phu tử nhìn thấy phụ hoàng đó.”

Ta khẩn trương đến độ trái tim cũng phát run, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “À, phụ hoàng nói gì với con?”

“Phụ hoàng hỏi việc học của con, ngoài ra không hỏi thêm gì nữa.”

Ta vẫn chưa chết tâm: “Phụ hoàng có nhắc tới mẫu hậu không?”

Vọng Nhi lắc đầu: “Phụ hoàng không nhắc tới mẫu hậu, nhưng có nhắc tới quý phi nương nương. Phụ hoàng nói Vũ Nhi cũng đến tuổi học chữ rồi, về sau sẽ cùng con học bài.”

Vũ Nhi là hoàng tử do quý phi sinh ra. Thôi gia suy tàn, Thượng Quan gia lại lên như mặt trời ban trưa. Ta vốn cho rằng Vọng Nhi phải là thái tử tương lai, nhưng thế cục xoay vần, hơn nữa hoàng thất đề phòng Thôi gia, cái danh đích trưởng tử này cũng chỉ là trên danh nghĩa, gượng gạo vô cùng.

Vọng Nhi thấy ta rầu rĩ thì an ủi: “Mẫu hậu, người sao vậy?”

Ta nhìn thẳng vào mắt nó, nghiêm túc nói: “Vọng Nhi, con có muốn làm thái tử không?”

Vọng Nhi gật đầu, nhưng ánh mắt mang theo một tia không tự tin: “Mẫu hậu, con có thể làm thái tử ư?”

Theo tuổi của nó, những lời dùng để lừa nó đã dần không còn hữu hiệu nữa rồi. Nó dường như trưởng thành sớm hơn bình thường, dùng ánh mắt không phải của một đứa trẻ nên có cẩn thận nhìn quanh bốn phía, như hiểu rõ trong hoàng cung này ẩn chứa sát khí khắp nơi.

Ta cười khẽ: “Có thể. Có mẫu hậu giúp con, con đương nhiên có thể.”

Ta kéo tay nó đến trước bàn, thay nó mài mực sắp giấy: “Con còn nhớ chữ đầu tiên mẫu hậu dạy con viết không? Con viết một lần đi.”

Nó nhăn mày, ngừng hô hấp, một nét bút một nét họa, chữ viết tinh tế cực kì.

“Chữ này đọc thế nào?”

Nó đáp: “Thôi.”

“Đúng rồi. Mẫu hậu họ gì?”

“Thôi.”

Ta tán thưởng nhìn nó: “Đứa trẻ ngoan, mẫu hậu liều mạng sinh ra con, sau này con được làm thái tử, thậm chí ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cũng không được phép quên, trên người con còn chảy dòng máu của Thôi gia. Vinh quang của Thôi gia cũng là vinh quang của con, con nhớ kĩ chưa?”

Nó trịnh trọng gật đầu: “Nhi thần nhớ kĩ.”

Cô mẫu, A Giảo vô dụng, chuyện người giao phó con không làm được, chỉ có thể mang hết những gì mình có đặt cược vào con trai.

Từ nhỏ Vọng Nhi tư chất thông minh, không ngu xuẩn như ta. Nó sẽ không cô phụ Thôi gia, nó nhất định sẽ làm được.

Ta nghĩ một ngày một đêm tìm đối sách, cuối cùng quyết định triệu kiến Vệ Thục nghi.

Nhìn hoàn cảnh hiện giờ của ta, Vệ thị hoàn toàn có thể không màng mặt mũi của ta không tới, nhưng nàng vẫn thật sự tôn trọng ta mà tới.

Hoàng đế trọng võ khinh văn, cả nhà Vệ thị bây giờ cũng giống hoàn cảnh của Thượng Quan gia, mơ hồ hình thành thế giằng co. Nếu có bọn họ đứng sau giúp đỡ Vọng Nhi đối nghịch với Thượng Quan gia, chuyện Vọng Nhi lên làm thái tử lại càng thêm chắc chắn.

Nhưng sao bọn họ có thể vô duyên vô cớ hỗ trợ đây?

Ta nói rõ thỉnh cầu của mình cho Vệ thị nghe, quả nhiên bị nàng khéo léo cự tuyệt. Ta đành ngoan cố hạ quyết tâm: “Thục phi, dù hoàng thượng có sủng ái ngươi cỡ nào, chiếu cố Vệ gia của ngươi đến đâu, về sau ngươi cũng không thể có con được nữa đúng không?”

Nàng chấn động, không khỏi hồi tưởng lại vết sẹo của quá khứ: “Phải, thần thiếp từ nhỏ đã phải làm việc vất vả, có một năm mùa đông ngồi xổm giặt y phục, thật sự rất mệt, kết quả không cẩn thận rơi vào một kẽ nứt trên băng tuyết. Lúc được cứu lên, thân thể của thần thiếp đã bị băng đá phá hủy rồi.”

Ta thương xót thở dài: “Vậy ngươi có bằng lòng coi Vọng Nhi là cốt nhục của mình không?”

Nàng khó hiểu: “Hoàng hậu?”

Ta thản nhiên nói: “Ta đã chuẩn bị xong chiếu thư, sau khi ta chết đi, ta sẽ để Vọng Nhi làm con thừa tự của ngươi trên danh nghĩa. Còn về sau ngươi có thể ngồi vào cái ghế của ta bây giờ hay không, còn phải xem bản lĩnh của ngươi.”

Nàng lập tức sợ hãi đứng bật dậy: “Hoàng hậu, tuyệt đối không thể!”

Ta chỉ hỏi lại nàng một lần: “Ngươi có bằng lòng coi Vọng Nhi là cốt nhục của mình không?”

Nàng nhu nhược nhìn ta, dáng vẻ như vô cùng hèn nhát, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.

Vườn ngự uyển trước cửa cung vẫn vắng vẻ hiu quạnh như thế. Gió thu thổi qua, thổi lên tầng tầng lá rụng, lúc cao lúc thấp thành một vòng luẩn quẩn. Bóng tối vô tận xâm chiếm, tựa như vĩnh viễn không thấy điểm kết thúc.

Nơi đây sớm đã trở thành phần mộ không người đặt chân, dù cho ta sống hay chết, cũng không khác nhau là bao.

Ta ngơ ngẩn ngồi trước cửa tẩm cung, mơ màng hỏi: “Vọng Nhi đâu rồi?”

Vụ Châu vẫn trông coi bên giường trả lời: “Nương nương sao vậy? Tiểu điện hạ đi Cung học rồi, vẫn chưa quay về.”

Ta cười khổ, hỏi nàng: “Vụ Châu, ta bị giam ở đây bao lâu rồi? Tại sao ta có cảm giác cả đời này cũng không bước chân ra được khỏi cửa cung.”

Ta thấy nàng lặng lẽ lau đi giọt lệ bên khóe mắt, sau đó quay đầu cười với ta: “Nương nương, người đã đợi lâu như vậy, đừng ngại chờ thêm một chút, thời gian còn dài, một ngày nào đó hoàng thượng sẽ nghĩ thông.”

Ta thở dài một hơi: “Ngươi ra ngoài trước đi! Ta muốn ngủ.”

Vụ Châu tuân lệnh, cẩn thận buông màn, chỉnh lại chăn đệm: “Nương nương, trời lạnh rồi, nô tì đắp thêm một lớp chăn nữa cho người, như vậy người sẽ không thấy lạnh nữa.”

Ta gật đầu, nhìn nàng rời đi, sau đó cởi y phục, bình tĩnh ngồi dậy, lấy từ dưới gối ra một bình sứ, còn có một chiếu thư vẫn còn nguyên phong ấn.

Hạc Đỉnh Hồng ngon nhất, lúc vào cổ họng lại vô sắc vô vị.

Ta nằm xuống giường, toàn thân cứng đờ, lẳng lặng chờ độc dược phát tác.

“Hoàng hậu!”

Là giọng của hắn. Ta nghe nói con người trước khi chết thường gặp ảo giác, nhưng sao có thể là hắn được đây?

Ta không tin được quay đầu.

“Rầm” một tiếng, cửa điện bị một nguồn sức mạnh đá văng ra, thật sự là hắn. Toàn thân hắn run lên, đầu đầy mồ hôi, đôi mắt hung ác như muốn giết người.

Sao hắn lại tới đây?

Bao nhiêu năm rồi không thấy hắn, hắn quả nhiên thay đổi rất nhiều, giờ đây còn có cả ria mép.

Xấu thật. Ta vừa nghĩ vừa nhịn không nổi mỉm cười.

Nhưng hắn không hề cười, xồng xộc tiến lên hất văng bình sứ trong tay ta. Bình sứ vỡ tan tành, nhưng không có một chút thuốc nào đổ ra.

Hắn thấy vậy, thân thể run rẩy càng thêm kịch liệt, lập tức dùng hai tay nắm chặt mặt ta, ép miệng ta mở ra, đưa ngón tay vào tận họng ta móc ra: “Nhổ ra, nhổ hết ra cho trẫm!”

Ta chưa bị thuốc độc chết, thiếu chút nữa bị hắn phát điên hại chết rồi.

Hắn nổi khùng: “Nàng có nhổ ra không thì bảo?” nói rồi dùng sức đánh một chưởng vào áo lót của ta.

“Khụ khụ khụ” Ta đau đến mức toàn thân cuộn lên, suy yếu nghiêng ngả thân người.

Trong đầu ta mịt mờ như sương, thậm chí dần dần có chút mơ hồ, cổ họng đau như bị lửa đốt. Không biết là do thuốc độc phát tác, hay là vì hắn đang giữ cổ ta.

Hắn lập tức dùng sức lôi kéo ta, toàn thân vẫn run rẩy, bắt đầu nói năng lộn xộn: “A Giảo, nàng kiên trì một chút nữa thôi, thái y sẽ tới ngay. A Giảo, trẫm không cho phép nàng chết. Nếu nàng mà chết, ta sẽ… ta sẽ giết Trữ vương! A Giảo, nàng có nghe không?”

Hắn vừa nói vừa kích động vỗ mạnh vào mặt ta, cuối cùng cũng khiến ta lấy lại một tia lý trí, nhưng tất cả mọi thứ trong tầm mắt của ta đã bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Ta mơ mơ màng màng thấy, hình như hắn khóc.

Ngực của hắn khiến thân thể rét run của ta cuối cùng cũng cảm nhận được một chút hơi ấm, đột nhiên ta lại nhớ về buổi tối rất nhiều năm về trước.

Lúc đó, A Chước là thái tử phi của hắn, Ninh vương và ta, bốn người chúng ta quây quần ngồi ở Thanh Lương điện, cho người theo hầu lui ra, cùng nhau thưởng rượu ngắm trăng.

Núi cao trăng tỏ, vân đạm phong khinh.

Ta đắm chìm trong hồi ức sớm đã bị chôn vùi, không khỏi thốt lên một tiếng: “Tỷ phu.”

Mắt hắn lập tức dại đi, lại càng dùng sức ôm ta thật chặt: “Đừng sợ, tỷ phu ở đây, A Giảo, nàng đừng sợ…”

Cơn đau không ngừng trào dâng, khóe miệng ta không kiềm nổi phun ra một ngụm máu tươi: “Tỷ phu… Khụ khụ… Ta sợ mình xuống đó gặp tỷ tỷ, nàng sẽ trách ta.”

Hắn ghé sát tai ta nhẹ nhàng nói: “Nha đầu ngốc, sao tỷ tỷ có thể trách nàng được, là tỷ phu không tốt, trăm phương ngàn kế muốn cưới nàng, là tỷ phu không tốt…”

Ta đau đến nỗi ngón tay cũng không giơ lên nổi, nhưng vẫn cố chống đỡ lướt nhẹ qua khuôn mặt đã nhòe đi của hắn: “Tỷ phu, ta đi trước, người đừng buồn.”

Hắn đột nhiên phát điên hét lên: “Ai cho phép nàng đi! Nàng mở mắt ra, A Giảo, nàng mở mắt ra mau!”

Hắn không ngừng dùng tay cố mở đôi mắt đã khép chặt của ta, giọng nói ngày một yếu đi, cuối cùng bất lực bật khóc: “Chẳng phải nàng thích Lão Ngũ sao? Bây giờ ta triệu hồi hắn từ Ký Châu về cho nàng được không? A Giảo, nàng mở mắt ra đi, nếu nàng không mở mắt, nàng sẽ không được nhìn thấy hắn nữa. A Giảo…”

Đau đớn giằng xé, ta lại bị hắn điên cuồng lay thân thể, cuối cùng lâm vào bóng đêm vô tận.

Đại Tuần năm thứ chín, đầu thu.

Hoàng hậu Thôi thị chết, truy phong thụy hào Hiếu Thuần hoàng hậu, chôn tại Quỳnh Lăng.

Hoàng đế cả đời có hai vị Thôi hoàng hậu, lịch sử gọi là đại tiểu Thôi hậu, tuy nhiên đều là hồng nhan bạc mệnh, vì bệnh mà mất sớm.

Sau khi tiểu Thôi hậu ra đi, không lập thêm hậu nữa.

Đại Tuần năm thứ mười tám, hoàng đế băng hà, hưởng thọ bốn mươi hai tuổi. Sau khi hoàng đế chết, người chỉ hợp táng cùng một chỗ với Hiếu Thuần hoàng hậu, mà quan tài của đại Thôi hậu Hiếu Nhu hoàng hậu được an bài ở vị trí khác.

Vì vậy, tư liệu lịch sử ghi lại, có rất nhiều cách nói, năm dài tháng rộng biến thành một giai thoại nam si nữ oán, thành câu chuyện qua lời kể của những nhà thuyết thư nhân trong những quán trà.

—— HOÀN ——

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv