Cuối cùng hắn cũng chịu tha thứ cho ta.
Hắn thương xót lau đôi gò má đã giàn giụa nước mắt của ta, cười thầm: “Nha đầu ngốc, hôm nay trẫm chưa nói nàng tiếng nào, nàng khóc gì chứ?”
Ta không nhịn được nhào vào lòng hắn òa khóc, dường như cảm giác thân thể hắn cứng đờ, rất nhanh ôm chặt ta, bàn tay to rộng vỗ lưng ta an ủi từng cái từng cái một.
Đêm đó, hoàng đế ở lại Vị Ương Cung.
Đêm khuya, xa xa ngoài cung vang lên tiếng gõ mõ, đã là canh tư. Ta yên lặng nằm bên cạnh hắn, nhưng không tài nào ngủ nổi. Hắn đã lạnh nhạt với ta rất lâu rất lâu rồi, tất cả hệt như một giấc mơ, không phải là sự thực.
Khi tất cả đã kết thúc, hắn ôm chặt ta, tựa như muốn nhập ta vào tận xương tủy. Toàn thân toàn là vết hôn chằng chịt, trên môi vẫn còn vương mùi vị lành lạnh của hắn.
Ta hơi động đậy, đôi tay của hắn đang ôm vòng sau lưng lập tức dùng sức bóp chặt lấy eo ta, không cho phép ta rời đi. Đến giờ ta mới biết, thì ra hắn cũng không ngủ.
Hắn thì thào nói mớ: “Nàng qua đây câu dẫn trẫm, lại muốn xin điều gì đây?”
“A?” Ta xoay người, hỏi hắn: “Hoàng thượng, người nói gì?”
Ta nhìn sâu vào mắt hắn, dục vọng trong mắt hắn đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại sự trấn tĩnh, thâm trầm như màn đêm, khiến cho người ta nhìn mãi không thấu.
Hắn cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, rồi như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lại trở nên tàn nhẫn, nhưng động tác vẫn vô cùng dịu dàng, chậm rãi đùa nghịch vài sợi tóc vương trên ngực hắn, mải miết vờn quanh đầu ngón tay.
Được một lúc, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Nàng có biết tại sao trẫm không giết Trữ vương không?”
Ta sợ đến nỗi không dám trả lời, chỉ lắc nhẹ đầu.
Hắn không tim không phổi cười: “Vì ta muốn để hắn thấy bức bối khó chịu. Dù cho hắn có bình bình an an mà sống, nhưng cả đời này cũng đừng mơ được nhìn thấy nàng thêm một lần nào nữa!”
Hắn thô bạo bóp cằm ta, hung ác nhìn ta đe dọa: “Nàng thì sao? Không được gặp hắn, nàng có khó chịu không?”
Hắn bóp rất mạnh, dường như muốn bóp nát cằm ta. Ta ở dưới người hắn chỉ biết run rẩy, hắn không nhịn được, trong mắt đã lộ ra tia khát máu: “Nói mau!”
Ta chỉ hé miệng, run rẩy đáp lời: “Thần thiếp là hoàng hậu của người, sao thần thiếp lại thấy khó chịu được?”
Đột nhiên hắn cúi đầu cắn môi ta, ta ưm lên một tiếng. Đau quá. Huyết dịch mang theo mùi tanh khó tả tràn ngập khoang miệng. Không đợi ta chuẩn bị xong, hắn đã thô bạo đâm vào, mạnh bạo như muốn xé rách thân ta.
Hắn điên rồi, điên thật rồi. Trước đây hắn đã từng ngược đãi ta thế này bao giờ đâu?
Trung Cung lấy lại vinh sủng khiến Thôi gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, không hề nhắc lại chuyện đưa Thôi Diệu vào cung nữa. Thế nhưng không bao lâu sau lại truyền ra tin quý phi mang thai.
Thôi gia và Thượng Quan gia trên triều đã như nước với lửa, vậy nên đây chẳng phải là loại tin tức tốt lành gì.
Ta chỉ có thể mặt dày quấn lấy hoàng đế, chiếm thêm càng nhiều ân sủng, vậy mới khiến Thôi gia an tâm. Lần nào hoàng đế cũng cự tuyệt, nhưng sau đó lại hung hăng đẩy ngã ta xuống tra tấn một trận, cho đến khi ta khóc lóc xin tha hắn mới bằng lòng dừng lại.
Trong mắt người ngoài, dường như hắn càng ngày càng sủng ái ta. Chỉ có mình ta biết, hắn đã biến thành tàn nhẫn bạo ngược, hoàn toàn khác xa lời đồn.
Ta cứ cho rằng những việc mình làm là hữu dụng, nhưng Thôi gia vẫn ngày một suy tàn. Đầu tiên là một số quan viên Thôi gia bị điều chức, sau đó con cháu Thôi gia giữ những chức vụ trọng yếu trong triều cũng bị loại bỏ.
Thư Thôi gia gửi vào cung cứ một phong rồi lại một phong, ta như khóc trong hoa tuyết kể khổ sự bất lực của bản thân.
Ta chỉ có thể hồi âm trấn an họ, cách làm này có lẽ chỉ là tạm thời, có ta ở hậu cung, hoàng đế sẽ thu tay lại thôi, sẽ không đến mức quá đáng.
Cho đến khi Thượng Quan Chiến bẩm báo phụ thân ta muốn ép hoàng trưởng tử mưu đồ soán vị, hoàng đế lập tức hạ thánh chỉ bắt giữ và tra xét cả nhà Thôi thị, tia hy vọng cuối cùng của ta cũng bị dập tắt.
Ta cảm giác như trời sắp sụp xuống rồi!
Cô mẫu ra đi, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi Thôi gia lại có thể xuống dốc đến mức như vậy. Ta phụ sự kỳ vọng của Thôi gia, phụ lời gửi gắm của cô mẫu, sao có mặt mũi nhìn mặt họ đây. Đến cuối cùng, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất.
Ta muốn đi tìm hắn liều mạng!
Ta cầm thanh bảo kiếm phát ra ánh sáng tứ phương, đá văng người đang quỳ gối cầu xin, gắt gao kéo ta lại – Vụ Châu.
Vụ Châu ở đằng sau khóc lóc dập đầu: “Nương nương, người chớ nóng vội, người còn có hoàng trưởng tử. Vì tiểu hoàng tử, người muôn ngàn lần không được kích động!”
Tổ chim bị phá, trứng trong đó còn có thể yên không?
Ta nhất định phải hỏi hắn cho rõ, tại sao hắn phải làm như vậy?
Ta khí thế ngút trời cầm kiếm xông vào Càn Khôn Cung. Thị vệ canh giữ ngoài cung không có lấy một người ngăn lại, dường như bọn họ đã biết trước là ta sẽ tới.
Hoàng đế mặc một bộ trường bào màu xanh thêu vân mây, ngọc quan buộc cao, ung dung ngồi trước long án thưởng rượu. Vệ tần vừa xấu hổ vừa sợ hãi ngồi cách hắn vài bước, đàn tỳ bà trong ngực nàng vẫn phát ra âm thanh dễ nghe như trước nay nó vẫn từng như vậy.
Tình chàng ý thiếp, tình trong như nước.
Đã rất lâu rồi ta không thấy hoàng đế mặc thường phục. Bọn họ ân ái như vậy, thật giống như bao cặp vợ chồng bình phàm trong dân gian.
Trong hậu cung của hắn, nữ nhân muốn tranh thủ tình cảm của hắn không chỉ có một mình ta. So với mấy cái tài cầm kì thi họa của các nàng, hay luận về dịu dàng nồng ấm, ta đây suốt ngày chỉ biết khóc lóc bày ra mấy trò vặt vãnh có là cái gì?
Hoàng đế thấy ra xông đến hỏi tội, trong tay còn cầm một thanh bảo kiếm sắc bén, trong mắt hắn không hề che giấu vẻ châm biếm, vô cùng bình tĩnh hỏi ta: “Hoàng hậu đang làm gì vậy? Không tặng canh mà đổi sang kiếm rồi sao?”
Ta giận đến nỗi toàn thân phát run, ngay cả đứng cũng không vững. Hắn luôn biết cách chế nhạo, đạp lòng tự trọng của ta xuống đáy vực.
Vệ tần thấy thế vội vã đứng dậy xin cáo lui. Trong đại điện trống trải, chẳng biết tự lúc nào đã nổi lên một trận gió ngầm quanh quẩn khắp cung, như ma quỷ lập lờ.
Ta chĩa thẳng kiếm vào hắn, suy sụp nói: “Ta không đến đây tặng gì cho ngươi cả! Ta hỏi ngươi, đến cùng Thôi gia đã làm sai điều gì, tại sao ngươi phải ép Thôi gia vào đường cùng?”
Hắn quay về vẻ lạnh lùng, nói: “Bọn họ đã làm sai điều gì? Chuyện này nàng phải đi hỏi người nhà nàng chứ, hỏi ta làm gì?”
Ta tiến lên trước mấy bước, mũi kiếm đã tới gần ngực hắn. Ta hung ác uy hiếp hắn: “Ngươi rút chiếu chỉ tịch thu tài sản kia về đi!”
Trước mũi kiếm sắc lạnh gần kề, hắn không chút lo sợ liếc mắt một cái, sau đó lại nở nụ cười: “Sao? Nếu trẫm không rút chiếu chỉ về, hoàng hậu sẽ giết trẫm ư?”
“Ngươi rút về đi, phụ thân ta bị người ta đổ oan, chúng ta chưa từng có ý nghĩ muốn mưu quyền soán vị!” Ta hốt hoảng giải thích: “Là Thượng Quan Chiến, còn có Thượng Quan Phi Quỳnh. Bọn họ lòng lang dạ thú, vu oan giá họa, muốn hại chết cả nhà Thôi gia!”
Hắn không động đậy: “Hoàng hậu vừa chĩa kiếm vào ngực trẫm vừa nói nhà các người oan uổng, nàng nói trẫm có nên tin hay không?”
“Ta…” Ta ấp úng, đến nửa ngày cũng không đáp trả được, nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt thanh kiếm trong tay, không lung lay nói: “Nói tóm lại, ngươi cứ rút thánh chỉ kia trước đi đã! Nếu không…”
“Nếu không thì nàng tính làm gì?” Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn ta, không thèm để ý mũi kiếm trước ngực tiến lên trước một bước.
“Xoẹt!” Là âm thanh dao kiếm đâm vào da thịt. Có máu chảy ra từng giọt, rất nhanh đã nhuốm đỏ cả bộ áo bào của hắn.
Ta sợ đến thất thần, vội vàng lùi lại: “Ngươi điên rồi sao?”
Hắn khẽ cười một tiếng, tay nhanh như chớp bắt được cổ tay đang run rẩy của ta, dùng một tay hất văng thanh kiếm ta đang cầm trong tay.
“Loảng xoảng!” Kiếm bị văng ra xa, rơi xuống đất tạo ra âm thanh chói tai.
Ta chưa kịp tránh đã bị hắn gắt gao vây lại. Hắn không chút lưu tình bắt lấy cằm ta, dùng sức nâng lên. Mặt ta bị ngón tay hắn ép vào đau đến biến dạng.
Đáy mắt hắn tràn ngập chán ghét, cười tự giễu một tiếng rồi mới nói: “Trẫm điên rồi đấy. Điên mới bất chấp nuông chiều, bảo vệ nàng như vậy!”
Ta giãy giụa hòng tránh khỏi lòng bàn tay của hắn, hắn thô bạo kéo lại, người vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt lạnh lùng nhìn ta: “Nàng cho rằng trẫm muốn làm khó dễ Thôi gia của nàng sao?”
Ta mắng: “Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi bị Thượng Quan Phi Quỳnh mê hoặc không còn thần trí, chuyện gì mà không làm được!”
Hắn bị mắng, vậy mà vẫn nhẹ nhàng cười: “Hoàng hậu ghen sao?”
“Không!” Ta không thừa nhận, trong mắt trào lửa giận, không cam tâm chịu yếu thế trừng mắt nhìn hắn.
Tâm trạng của hắn dường như tốt hơn một chút, buông ta ra rồi ngồi lại lên long án, vết thương trước ngực vẫn hở miệng chảy máu không ngừng, nhưng hắn lại bình tĩnh đến lạ kì.
Ta cố gắng gạt đi vệt máu lớn trên vạt áo hắn, cố gắng không để tâm đến nó, sau đó nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: “Đây là di chỉ của phụ hoàng, người đã dặn ta sau khi thái hậu đã về với cõi tiên rồi thì động thủ diệt trừ Thôi gia, tránh tai họa kéo dài.”
Giống như sấm sét giữa trời quang. Sao có thể như vậy?
Cô mẫu và tiên hoàng ân ái đến thế, thậm chí vì quá nhớ nhung tiên hoàng nên cô mẫu mới ra đi sớm! Vậy mà tiên hoàng lại luôn tâm tâm niệm niệm muốn tiêu diệt cả nhà cô mẫu!
Không phải vậy đâu, tuyệt đối không thể như vậy!
Hắn nhìn ta đầy thương xót, tựa như biết ta đang nghĩ gì: “A Giảo, nàng không tin đúng không? Dù phụ hoàng có yêu mẫu hậu nhiều đến đâu đi nữa, cũng không sánh bằng giang sơn xã tắc!”
Chỉ bằng một câu nói, lại làm niềm tin của ta sụp đổ trong nháy mắt.
“Thôi thị được hưởng vinh hoa phú quý quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi vượt qua giới hạn của thần tử. Lý gia trừ việc nhường ngôi vị hoàng đế, đã không thể cho các nàng thêm thứ gì. Cả đời mẫu hậu không có con trai trưởng cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là phụ hoàng đã tính toán an bài. Người không muốn hoàng tử sinh ra mang huyết mạch của Thôi gia.”
Giọng hắn vẫn bình thản như cũ, nhưng từng câu từng chữ đâm vào tai ta lại thành thứ kim châm sắc nhọn nhất, đâm mạnh đến nỗi toàn thân ta đau đớn không thôi.
Ta không tin được lùi về sau một bước, hắn thấy ta run rẩy lại nhìn ta dịu dàng mỉm cười, tựa như đang an ủi ta. Bộ mặt giả tạo của hắn làm ta lập tức muốn nôn mửa.
Hắn che miệng vết thương, bước qua dìu ta: “A Giảo, nàng đừng sợ, trẫm sẽ không đuổi cùng giết tận. Nàng yên tâm, nàng chính là hoàng hậu danh chính ngôn thuận của trẫm.”
Ta đẩy hắn ra, cười nhạt: “Tiên đế vô tình, chẳng biết hoàng thượng thế nào?”
Hắn bị ta gạt đi ý tốt của mình, sắc mặt trong thoáng chốc lại lạnh tanh, lửa giận như mây đen ngưng đọng giữa hai hàng lông mày: “Hoàng hậu nói thế là có ý gì?”
Từ Đông Cung đến hoàng cung, năm tháng đằng đẵng, có một cái tên ta chưa từng nhắc đến dù chỉ một lần trước mặt hắn, là không muốn nhắc, càng không dám nhắc.
Cả ngày lẫn đêm ta bị cái tên này tra tấn. Có lúc nửa đêm tỉnh mộng, hay có khi đột nhiên thức giấc, lại nhớ tới nam nhân đang nằm chung gối ngủ bên cạnh người đã từng là tỷ phu của mình.
Nhưng đến lúc này rồi, ta bắt buộc phải nói ra cái tên này.
Ta chất vấn hắn, thanh âm bình tĩnh đến nỗi dường như không phải phát ra từ miệng ta: “Hoàng thượng, người đối xử với Thôi gia như vậy thì đối mặt thế nào với A Chước đây? Dù tỷ ấy đã chết rồi, nhưng nếu tỷ ấy dưới hoàng tuyền mà biết được, chắc chắn sẽ không tha thứ cho người.”
Hắn nghe thấy cái tên này, lớp mặt nạ giả dối vỡ vụn trong nháy mắt, nét âm trầm trên khuôn mặt như sắp nổ tung. Có đau, có khổ, có cay, duy chỉ không có vui.
Ta thầm nghĩ, đánh địch thì phải đánh vào điểm yếu lòng, vì vậy nhẹ nhàng nắm tay hắn, dịu giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, vì A Chước, người không thể thu tay lại được hay sao?”
Hắn lặng yên nhìn ta, đáy mắt thâm sâu khó lường, chỉ trong thoáng chốc mà biến đổi không ngừng, tràn ra vô số loại cảm xúc ta nhìn không thấu, cuối cùng dần trở về yên lặng.
Hắn cười nhạt: “Hoàng hậu dựa vào đâu mà cho rằng, ngay đến chuyện phụ hoàng không làm được, trẫm sẽ vì một người đã chết mà thu tay?”
Nụ cười của ta cứng đờ, thanh âm càng ngày càng hòa nhã: “Hoàng thượng, dù tỷ tỷ của ta mất sớm, nhưng tốt xấu gì hai người cũng là một đôi lưỡng tình tương duyệt, bầu bạn với người ba năm. Sau khi tỷ ấy đi rồi, chẳng phải lúc nào người cũng nhớ…”
Hắn nghiến răng nghiến lợi ngắt lời ta: “Vậy còn nàng thì sao? Nàng theo trẫm sáu năm, là người ở bên cạnh trẫm lâu nhất, chẳng lẽ chưa từng có lưỡng tình tương duyệt với trẫm sao?”
Có ý gì?
Ta kinh ngạc buông lỏng tay hắn ra, hắn từng bước từng bước ép sát: “Sao vậy? Hoàng hậu không dám nói nữa rồi ư? Có phải hoàng hậu không dám thừa nhận, nàng gả cho trẫm từng ấy năm, nhưng chưa từng có một giây phút nào thích trẫm!”
Mặt ta biến sắc, bỗng thấy đáng sợ lạ thường: “Người…”
Hắn giơ tay lên kéo mũ phượng của ta, ngăn thân thể đang không ngừng lùi lại của ta. Đồ trang sức phiền phức tán loạn rơi xuống đất, mái tóc đen như thác nước xõa ra.
Da đầu ta bị hắn túm đau đến ngã nhào xuống đất. Hắn nhân tiện hung hăng đè ta xuống, cúi đầu muốn hôn lên môi ta. Ta sợ hắn cắn ta nên quay đầu đi, nhắm mắt né tránh. Hắn hôn trượt, nụ hôn cứng đờ dừng ở trên gáy.
Một lúc lâu sau hắn vẫn không động đậy. Ta cảm thấy ngực hắn phập phồng dính sát vào người ta, sau đó bên tai truyền tới thanh âm lạnh lẽo xen lẫn nụ cười tự giễu: “Thôi gia ngã xuống, nàng đã không muốn hậu hạ trẫm nữa ư?”
Ta cố gắng hết sức kiềm chế lửa giận đang hừng hực bốc lên vạn trượng, không muốn để ý đến hắn.
Hắn dùng lực xoay cằm ta lại, ép ta nhìn thẳng vào mắt mình: “Phải, là trẫm thích nàng, luyến tiếc nàng. Coi như không có Thôi gia, trẫm vẫn có hàng ngàn hàng vạn cách khiến nàng ngoan ngoãn nằm xuống, cam tâm tình nguyện cầu xin trẫm sủng hạnh nàng!”
Bị hạ nhục như vậy khiến ta quên cả tôn ti trên dưới, mở miệng quát lớn: “Ngươi nằm mơ!”
Ai ngờ hắn lạnh lùng cười, không nhanh không chậm nói: “Nàng có tin không, nếu nàng còn dám không có tôn ti trừng mắt nhìn trẫm như vậy, trẫm sẽ lập tức hạ thánh chỉ, tám trăm dặm gửi tới Ký Châu ban chết cho Trữ vương!”
Tóc ta dựng đứng: “Ngươi dám?”
Đầu ngón tay hắn lạnh như băng, cũng như một con rắn độc nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đã đổ đầy mồ hôi lạnh của ta, lướt đến lọn tóc mai bên gò má thì thản nhiên nói: “A Giảo, trẫm là thiên tử, muốn giết ai thì giết, có gì mà không dám? Nếu nàng còn không nghe lời, trẫm sẽ giết thế tử của Trữ vương. Nhưng tính tình nàng cố chấp như vậy, chắc chắn vẫn muốn tiếp tục làm loạn. Được rồi, tiểu nha đầu A Diệu kia vẫn chưa thành gia lập thất, không bằng trẫm để nàng ta tiến cung thì sao nhỉ? Nàng nói xem, nếu thật sự làm như vậy, người nhà của nàng có vui mừng hay không…”
Cuối cùng ta cũng không nhịn được nữa giơ tay lên cho hắn một bạt tai, nhưng lại bị hắn bắt cổ tay trước, bóp chặt đến nỗi xương của ta như phát ra tiếng kêu.
Hắn thấy ta đau đớn, nhưng vẫn tàn nhẫn mỉm cười, nhìn tràn đầy mãn nguyện!
Trong đầu ta nảy ra vô số suy nghĩ, nhưng đều là nước cờ chết, cuối cùng khẽ cười, chủ động vòng tay qua ôm cổ hắn làm nũng: “Tỷ phu, người buông tay ra đi, người nắm tay ta đau quá!”
Toàn thân hắn chấn động, nổi da gà như bị ta độc ác đánh gục, xốc cổ áo ta lên, trợn trừng mắt nhìn ta: “Nàng gọi ta là gì?”
Ta không thèm đếm xỉa đến ánh mắt như muốn giết người của hắn, hé môi liếm yết hầu gần trong gang tấc của hắn, cười nói: “Tỷ phu, người thích ta như vậy phải không? Ta cứ tưởng tỷ phu yêu A Chước, bây giờ mới biết tỷ phu không phải người bình thường, còn có cả sở thích này.”
Hắn buồn nôn muốn đẩy ta ra, ta lại càng dán chặt hơn: “Không phải tỷ phu muốn ta hầu hạ người thật tốt sao? Sao A Giảo lại dám không nghe lời người được cơ chứ? Về sau cứ khi nào chúng ta hoan hảo (tạm dịch thuần: làm tình), ta nhất định sẽ theo ý thích của tỷ phu, gọi một tiếng tỷ phu thật ngọt!”
Hắn bóp mặt ta, lực mạnh đến nỗi gần như muốn nghiền nát ta vậy, sự lạnh lùng nơi đáy mắt đã xuống đến tận cùng, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Hoàng hậu, nàng thử gọi trẫm như vậy một câu nữa xem?”
Ta híp mắt cười nhìn hắn, ngọt ngào mà dõng dạc phun ra hai chữ: “Tỷ phu.”