“Tư Tư, quả nhiên là khu đô thị đệ nhất của Tây Kinh, bên trong so với bên ngoài nhìn còn đẹp hơn nữa."
Bước vào tiểu khu, nhìn ngầm những tòa nhà xung quanh, Vương Đông Mai mặt tràn đây vẻ phấn chấn, bà ấy cảm giác như đang ở trong cung điện vậy.
Diệp Kim Long khẽ cười rồi gật đầu nói: "Dì à, nếu dì thích, sau này dì có thể chuyển đến đây để sống.”
“Tôi và Thi Thi đã có một phòng tân hôn, sau này chúng ta có thể nói ba tôi mua thêm một phòng khác."
Nghe vậy, Lạc Thi Thi lập tức đỏ mặt, đang định phản bác lại thì đột nhiên cô cau mày nghỉ ngờ nói: "Sở Phong?"
“Con gái, con sao vậy?"
“Sao con lại vô cổ nhắc đến thứ rác rưởi đó làm gì chứ, so với Diệp thiếu gia, nó chẳng là gì cả..."
“Không phải, là Sở Phong, sao anh ấy lại đi vào đây?
Nghe vậy, hai người Diệp Kim Long mặt tràn đầy kinh ngạc, theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy Sở Phong đang đứng trong sân.
Nhìn xung quanh, dường như anh ấy đang tìm kiếm thứ gì đó ở khắp mọi nơi.
“Tại sao thứ rác rưởi này lại có thể vào đây?" Vương Đông Mai kinh ngạc nói.
Lạc Thi Thi trầm tư suy nghĩ, cau mày nói: "Chẳng lẽ anh ấy thật sự là chủ của nơi này...”
“Không thể nào!"
Diệp Kim Long hét lớn và chế giễu nói: "Làm sao mà thứ rác rưởi đó lại là chủ nhân của nơi này được. chứ?"
“Nơi này có hơn mười vạn mét vuông, hẳn chỉ là một tên khốn kiếp bị đuối ra khỏi cửa, hẳn làm gì có. tiền chứ?
“Trước khi tới đây, tôi để ý thấy bức tường bên cạnh đang được sửa chữa, chắc chắn là hẳn trèo tường vào, nhìn đáng vẻ lấm la lấm lét của hần thì chắc chẩn là muốn vào trộm đồ!"
Nghe vậy, hai mẹ con đều sửng sốt.
Lạc Thi Thi còn đang do dự thì Vương Đông Mai đã bị thuyết phục hoàn toàn, bà ấy gật đầu nói: "Diệp thiếu gia nói có lý!"
“Cư dân ở đây đều là những người giàu có và danh giá, những thứ sưu tầm được ở trong nhà họ. chắc chẩn là rất đắt tiền”
“Tùy tiện trộm một thứ đem ra ngoài cũng được khối tiền, chúng ta mau chóng nấp đi, lát nữa bắt tận tay nó rồi trực tiếp giao nó cho cảnh sát!”
"Được, tôi cũng nghĩ như vậy!"
Diệp Kim Long gật gật đầu rồi nhìn về phía Sở Phong, trên môi nở một nụ cười kỳ lạ.
Tên vô dụng này hết lần này đến lăn khác gây rắc. rối cho anh ta, lần này nằm được thóp của hẳn rồi để xem hắn làm sao trở mình được.
Vẫn còn muốn nối lại tiền duyên với Lạc Thi Thỉ sao?
Năm mơ đi nhé!
Lập tức, hai người họ muốn nấp đi, nhưng Lạc Thi Thi lại do dự, cau mày nói: "Mẹ, làm như vậy có vẻ không thích hợp lảm?"
"Nếu Sở Phong thật sự muốn trộm đõ, có phải là anh ấy đang túng quẫn, gặp phải phiền toái gì không?"
“Vậy anh ấy..."
“Con quan tâm nó nhiều như vậy làm gì hả?"
'Vương Đông Mai bĩu môi, xem thường nói:" Lúc ly hôn con đã cho nó nhiều tiền như vậy, là do nó giả bộ cao ngạo không thèm lấy, giờ không có tiền thì còn trách ai được chứ?"
“Con gái, con chính là quá lương thiện rồi, mẹ nói cho con biết, đối xử với người khác thì được, nhưng đối với thứ rác rưởi này thì con nhất định phải tuyệt tình, giải quyết tận gốc mới được!"
“Không dạy cho nó một bài học, thì nó thật sự. không biết trời cao đất dày là gì đâu!"
“Nhưng mà mẹ..."
“Được rồi Thi Thi, mau núp đi, kẻo lát nữa nó phát hiện ra con đó!
Thấy Lạc Thi Thi vẫn muốn thay mặt Sở Phong lên tiếng, Diệp Kim Long liền kéo cô trốn ra sau gốc cây.
Rất nhanh, Sở Phong đã tìm được phương hướng, không lề mề, hẳn nhanh chóng rời khỏi sân, đi đến bên cạnh con đường lót đá xanh, một đường đi thẳng lên đỉnh núi.
“Cái quái gì vậy?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Kim Long sửng sốt, trợn mắt há mồm.
'Vương Đông Mai thì khó hiểu nói: "Thế này là thế nào vậy Diệp thiếu gia, tên rác rưởi đó làm gì vậy?"
“Hắn cứ như vậy mà đi thẳng lên đỉnh núi!" Diệp Kim Long hít sâu một hơi, sợ hãi nói: "Trên đó chí có một cái biệt thự, nếu nói về dinh thự, thì biệt thự Thiên Sơn mới đúng là một dinh thự chân chính. "
“Tôi nghe nói nó được một ông chủ bí ẩn mua lại, nhưng ông ta chưa bao giờ ở trong đó. Tuy nhiên, từ chỉ phí xây dựng cho đến trang trí, nó ít nhất có giá trị một tỷ, một chiếc bình hoa tùy ý ở bên trong cũng có giá trị hàng chục, thậm chí hàng triệu.
Nghe vậy, Vương Đông Mai trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ, bà ấy trừng mắt nhìn bóng lưng Sở Phong, hừ lạnh nói: "Tên rác tưới này cũng to gan thật, vậy mà dám đi trộm đồ của căn biệt thự đó, chắc hắn là nó muốn làm một mẻ lớn luôn rồi."
"Nếu đúng như Diệp thiếu gia nói, chủ nhân của. biệt thự đó có lý lịch không hề tăm thường, nếu như Sở Phong bị phát hiện trộm đồ, vậy..."
“Hắn chết là cái chắc!”
Diệp Kim Long hưng phấn hét lên rồi cười nhạo nói: "Trộm đồ của người bình thường cũng chỉ bị bắt tạm giam hoặc đi tù 1,2 năm”
“Nhưng nếu trộm đô của đại nhân vật, dù không. bị xử tử thì cũng sẽ bị lột da, lăn này tên phế vật đó hết
cơ hội để trở mình rồi!
Nhìn thấy Sở Phong sắp đi đến sườn núi, anh ta sợ bỏ lỡ cơ hội bắt tận tay nên vội vàng đi theo hẳn!
Vương Đông Mai cũng hưng phấn, nghĩ tới lăn trước bị đánh, lần này cuối cùng đã có cơ hội để báo thù, thế là bà ấy liền lập tức kéo Lạc Thi Thi chạy theo.
Hơn nữa.
Bà ấy biết con gái mình là người có tấm lòng nhân hậu, cho dù tên vô dụng này hết lần này đến lần khác làm chuyện xấu, thì cô cũng không muốn làm ầm chuyện lên để khiến hắn xấu mặt.
Vi vậy, điện thoại di động của cô đã được bà ấy lấy đi trước đế tránh cô báo tin đi!
Lên đến đỉnh núi.
Trước biệt thự là một vách đá thẳng đứng được. rào quanh lại, đứng ở đây để nhìn thẳng xuống dưới