Mà hai người Trình Lan và Tô Mai thì hai mặt nhìn nhau, nhớ tới mấy lời chửi mắng vừa rõi thì vẻ mặt cũng lộ rõ vẻ kinh hoảng.
“Thì ra là hội trưởng Ngô. Thực xin lỗi, thật xin lỗi, vừa rồi tôi nói ăn bậy bạ, ngài đại nhân đại lượng xin hãy bỏ qua cho chúng tôi, xin hãy bỏ qua cho chúng
Diệp Kim Long tức khắc không còn kiêu ngạo. nữa, khúm núm cố gắng lấy lòng Ngô Khải Hoa.
Đồng thời, trong lòng anh ta cũng rất tò mò, làm sao tên phế vật này có thể quen biết Ngô Khải Hoa được chứ, rõ ràng ông ta là cấp trên trực tiếp của cậu mình mà.
Ngô Khải Hoa hừ lạnh một tiếng, hung ác nói: "Bỏ qua cái rắm, tôi chưa từng thấy người nào lộng hành như các người đâu!”
Nếu không phải vừa rồi ngài Sở.
“Hội trưởng Ngô, không phải ông vẫn còn việc bận sao?"
" Giờ ông về trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Ngô Khải Hoa còn chưa nói hết câu, Sở Phong đã ngất lời ông ta, đồng thời còn khẽ đưa mắt, ra hiệu ông đừng nói nữa.
Chuyện cứu Lạc Thi Thi hôm nay thật ra cũng không phải là ý định của hắn, nếu không phải ông nội đã đích thân gọi điện thoại cho hẳn thì hắn cũng không tới đây.
Tuy rằng chuyện này đã giải quyết xong nhưng hắn cũng không trông chờ đối phương sẽ cảm kích mình, đồng thời cũng không muốn dinh líu gì với bọn. họ nữa.
Chuyện này kết thúc ở đây, không căn thêm thất gì nữa
Ngô Khải Hoa lập tức hiểu ý, gật đầu nói: "Đúng rồi ngài Sở, thương hội của tôi vẫn còn việc phải làm, tôi đi trước đây."
"Còn các người, tốt nhất là từ nay về sau nhớ giữ miệng mồm cho sạch sẽ, muốn nói gì cũng phải dùng tới đầu óc, đừng để miệng nhanh hơn não nữa!"
Nói xong.
Ông ta liền quay người lên xe và lái đi.
Đợi đối phương rời đi hẳn, Diệp Kim Long mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi anh ta thật sự đã bị dọa sợ. Nếu ông ta cứ nhất quyết truy cứu thì Diệp Kim Long cũng không bị tổn thất gì nhiều nhưng anh ta chỉ sợ sẽ làm liên lụy đến cậu của mình, đến lúc đó chắc chắn anh ta sẽ gánh không nổi hậu quả.
Dù sao thì nhà họ Diệp phát triển được như bây giờ cũng nhờ một phần công lao không nhỏ của cậu anh, hơn nữa nếu thiếu đi sự che chở của thương hội thì nhà họ Diệp chắc chắn sẽ bị tổn thất gần phân nửa gia sản!
"Tên phế vật kia, làm sao mày quen được hội trưởng Ngô, hơn nữa còn có vẻ thân thiết vậy hả?"
Diệp Kim Long mở miệng quát lớn.
Sở Phong còn chưa kịp nói gì, Trình Lan đã trợn mắt hừ lạnh nói: 'Anh ta thì quen biết cái rắm, nếu không phải anh ta là chồng trước của tổng giám đốc. Lạc thì có người nào thèm nhìn tới anh ta chứ? Anh. không thấy hội trưởng Ngô biết anh là Diệp thiếu thái độ đối xử cũng khác đấy sao?"
“Là sao?"
Tô Mai bối rối
Ngay cả bản thân Diệp Kim Long cũng nghe không hiểu.
Trình Lan khẽ mỉm cười nói: “Nếu chính miệng hội trưởng Ngô đã nói như vậy, thì chắc chắn chuyện hai cha con Hồng Kim Xương định cưỡng ép tổng giám đốc Lạc là sự thật”
"Mà nguyên nhân hai cha con bọn họ chưa kịp làm gì là vì có hội trưởng Ngô ở đây.
“Hội trưởng Ngô là ai? Ông ấy là hội trưởng thương hội, còn cậu của Diệp thiếu gia lại là bí thư trưởng của thương hội, chẳng lẽ đây không phải là do. cậu của Diệp thiếu gia mở lời nhờ ông ấy đến đây cứu tổng giám đốc Lạc sao?"
Hiss.
Nghe vậy, Sở Phong không khỏi hít vào một hơi thật dài.
Não của người phụ nữ này cũng lớn thật đấy, đến chuyện như vậy mà cô ta cũng nghĩ ra được?
Tô Mai chưa kịp nói gì đã bị thuyết phục, bà ta lập tức mừng rỡ gật đầu: "Đúng, nhất định là như vậy rồi
“Hội trưởng Ngô là người quyền cao chức trọng, trước giờ chúng ta vẫn luôn muốn làm quen nhưng. không có cơ hội nào."
"May mà lăn này có ông ấy đột nhiên xuất hiện,cứu được Thi Thỉ ra ngoài, ngoại trừ nhờ có mối quan hệ của Diệp thiếu gia thì tôi không nghĩ ra lý do nào khác nữa!"
Nói đến đây.
Bà ta liền mang vẻ mặt phấn khích bước tới gần
Diệp Kim Long, sụt sịt nói: "Cảm ơn cậu, Diệp thiếu gia 'Đại ân đại đức mà cậu dành cho nhà chúng tôi, tôi thật sự không biết phải làm thế nào để báo đáp nữa, trước tiên là thư mời, sau lại thêm khoản đầu tư mười tý.
Bây giờ còn nhanh tay cứu được Thi Thi khỏi động quỷ, không cần phải nói thêm gì nữa, tôi đã quyết định rồi, cậu sẽ là con rế của tôi, bất kế Thi Thi có đồng ý hay không, cậu vẫn sẽ là con rể của nhà họ Lạc!"
"Cái này...."
Nghe được lời đối phương nói, vẻ mặt Diệp Kim Long lại đầy vẻ xấu hổ.
Thật sao?
Tuy nói là anh đã báo chuyện này cho cậu mình biết nhưng hình như cậu của anh đâu có để ý đến chuyện này.
Hơn nữa, lúc đó ông ấy còn chửi anh ta một trận,theo lý mà nói thì không thể nào là ông ấy làm được.
Nhưng mà người cứu Lạc Thỉ Thi ra lại là lãnh đạo của cậu anh ta, Ngô Khải Hoa.
Là bí thư trưởng của thương hội nên có lẽ bình thường ông ấy cũng có quan hệ rất tốt với lãnh đạo, chắc là anh đã hiểu lầm cậu mình thật rồi
Ông ấy miệng cứng lòng mềm, ngoài miệng thì chửi nhưng thật ra vừa quay về đã âm thầm giải quyết hết tất cả
Nghĩ tới đây, anh ta lập tức lấy được tự tin, xua tay cười nói: "Dì à, dĩ khách khí sáo quá rồi, cháu và Thi Thi là bạn tốt, thậm chí là sau này còn kết hôn với nhau, trở thành người một nhà nữa, dì cần gì phải cảm ơn cháu chứ?”
“Chỉ trách lúc ấy cháu nói năng chưa rõ ràng, nếu sớm biết hai cha con bọn họ muốn bắt nạt Thi Thi như. vậy thì cháu đã bất bọn họ xuống quỳ xuống nhận lỗi
"Diệp thiếu gia uy vũ, dám đối đầu trực tiếp với cả gia tộc hạng nhất. Vậy là sau này nhà họ Lạc của chúng ta đã có chỗ dựa rồi, đế xem còn ai dám ức hiếp chúng ta không?”
"Trên mặt Trình Lan lộ rõ vẻ vui mừng, sau khi sùng bái tâng bốc anh ta một hồi, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Sở Phong, sắc mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng: "Còn tên phế vật này, anh đã thấy rõ chưa?”
"Đường đường là hội trưởng thương hội mà Diệp thiếu gia cũng mời tới được, còn anh thì sao? Suốt ngày chỉ biết mượn tên tuổi nhà họ Diệp đi chèo kéo quan hê khắp nơi, anh đúng là đồ không biết xấu hổi"