Sau đó bọn họ đã xuống lầu rồi đi thắng ra cửa.
Khi nhìn thấy Sở Phong khiên Lạc Thị Thi say rượu đi ra, cả đám bảo vệ đều câm như hến.
Nhớ đến thủ đoạn của hẳn, không có người nào. đám lỗ mãng tiến lên ngăn cản cho nên cả đám chỉ biết im lặng đứng nhìn, trong lòng thầm buồn bực, chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?
Không phải đã nói là hôm nay Hồng thiếu gia muốn chăm sóc” cho người phụ nữ này thật tốt sao, nãy giờ mới trôi qua có bao lâu đâu đã được khiên ra rồi?
“Này, tên đội trưởng kia, anh mau đi lấy cái gì đó giúp tống giám đốc Lạc tỉnh rượu đi”
“Nhanh lên!"
Ngô Khải Hoa trừng mất nhìn đội trưởng, sau đó lại ra hiệu cho Sở Phong thả Lạc Thi Thí xuống
Sở Phong cau mày, cảm giác có vẻ ông ta đang có việc gì đó, nếu vừa rồi không có ông ta giúp đỡ, hẳn cũng không thể hành động thuận lợi như vậy.
Không lâu sau, sau khi hắn đặt Lạc Thi Thi xuống, đội trưởng lập tức bước tới đút đường glucose để giải rượu cô, hai người thì tự tránh sang một bên.
"Hội trưởng Ngô, ông có chuyện gì muốn nói sao?"
Sở Phong nghỉ ngờ nhìn ông ta, khó hiểu nói: 'Đêm qua chúng ta đã cùng nhau nói chuyện rồi, nếu như thật sự xảy ra chuyện, tại sao ông không lên tiếng nói ra..”
“Còn không phải là do tôi ngại sao? Tuy vừa rồi tôi không giúp được gì nhiều nhưng cũng đã cứu được. tổng giám đốc Lạc ra ngoài. Ít nhiều gì cũng xem như là đã lập công, giờ muốn xin ngài giúp cũng dễ nói hơn"
Ngô Khải Hoa xấu hổ cười cười, tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Thần y Sở, lão Liên mà đêm qua chúng ta gặp, ngài còn nhớ không?"
"Đương nhiên là còn, đặc biệt là cháu gái của ông ta..."
"Là như vầy, thân phận của lão Liên đó có chút đặc biệt, hơn nữa còn có ơn cất nhắc đề bạt tôi, địa vị cũng tương đương với Vân Chấn Thiên”
“Cũng như ngài từng thấy đó, thật sự bây giờ ông ấy đang bị bệnh rất nặng, chỉ còn sống được vài ngày.
nữa thôi, cho nên tôi nghĩ...”
"Cái này sai rồi hội trưởng Ngô."
Ông ta còn chưa nói xong, Sở Phong đã lên tiếng cắt ngang: 'Không phải đêm qua lão Liên đã khẳng lịnh là mình không có bệnh sao? Hiện tại ông đột nhiên nói với tôi chuyện này là vì ông muốn tôi ra tay. cứu ông ta sao?"
Rõ ràng lúc đó ông ta cứ kiên trì không nhận, hẳn cũng không muốn nói nhiều làm gì
Thật ra lúc đó hắn cũng không có ý định cứu ông. ta, hắn chỉ muốn nhắc nhở đối phương một chút mà thôi.
Nếu như ông ta không muốn nhận thì hắn cũng không cần giúp.
“Haizz..."
Ngô Khải Hoa thở dài, lúng túng nói: "Ngài hiểu lầm rồi thần y Sở, không phải là ông ấy không muốn để ngài chữa trị mà là lúc đó ông ấy vẫn còn hơi nghỉ ngờ. ngài”
“Nhưng mà sáng sớm nay ông ấy đã liên hệ với tôi, ông ấy hy vọng ngài có thể xem bệnh cho ông ấy.."
"Không xem”
Sở Phong lắc đầu nói: "Ông cũng biết quy tắc của đấy, lúc trước tôi ra tay là vì nhà họ Lạc”
“Giờ đã ly hôn với Lạc Thi Thi nên tôi và nhà họ Lạc cũng không còn quan hệ gì nữa”
“Cho nên, trừ khi tôi đạt được lợi ích gì đó, nêu không tôi sẽ không ra tay đâu”
Nhìn thấy thái độ quả quyết của Sở Phong, Ngô. 'Được rồi, tôi hiểu cảm giác của
"Nhưng mà lão Liên rất quan trọng đối với sự phát triển sau này của tôi”
“Vốn đĩ tôi cũng không muốn làm phiền ngài nhưng lão Liên cứ nhất quyết kiên trì, còn nói là muốn tặng ngài một món quà lớn”
" Ồ?"
Sở Phong nhướng mày, có hứng thú nhìn ông ta: “Là quả gì?"
“Ông ấy chưa nói, nhưng ông ấy khẳng định món quà này sẽ làm ngài hài lòng”
"Ha ha”
Sở Phong cười nói: "Tôi thật sự muốn biết rốt cục là ông ta sẽ tặng món quà gì”
"Nếu thật sự làm tôi hài lòng, muốn tôi ra tay cứu cũng không phải là không được..."
"Két!"
Đúng lúc này, bổng nhiên có tiếng phanh gấp vang lên, là Tô Mai mang theo Trình Lan và Diệp Kim Long chạy tới!
“Thi Thi!"
"Tổng giám đốc Lạc!"
Tô Mai gào lên một tiếng sau đó liễn đấy Sở Phong ra, chạy đến trước mặt Lạc Thi Thi, khẩn trương hét lên: "Con gái, con mau tỉnh lại đi, đừng dọa mẹ”
Vừa la hét, bà ta vừa lay mạnh nhưng Lạc Thị Thi đang say bí tỉ, cho dù đã uống hết thuốc giải rượu. nhưng Lạc Thi Thi vẫn tạm thời chưa tỉnh táo lại được.
Chuyện này khiến Tô Mai hết sức tức giận, bà ta quay đầu trừng mắt nhìn Sở Phong, hét: "Đồ rác rưởi, rốt cục cậu đã làm cái quái gì với con gái tôi vậy?!"
Sắc mặt Sở Phong thay đổi, lạnh lùng nói: "Tô Mai, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không nói bậy được đâu."
“Tôi có thể làm gì cô ta chứ? Tôi chỉ..."
“Anh chỉ hợp tác cùng Hồng Thái Bảo ức hiếp tổng giám đốc Lạc thôi đúng không?”
Trình Lan hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy hận ý. nói: “Biết nhà họ Hồng đã ra tay với nhà họ Lạc nên anh mới sợ hãi, chủ động tới đây nhận lỗi chứ gì?”
“Thấy tổng giám đốc Lạc đến đây, anh muốn tỏ lòng thành với Hồng Thái Bảo nên đã giúp anh ta ức hiếp tổng giám đốc Lạc đúng không?"
"Đúng là không biết xấu hổ!"
Diệp Kim Long bĩu môi, giễu cợt nói:"Mày đúng là đõ phế vật hẹp hòi mà, vì Thi Thi đã ly hôn với mày cho. nên mày muốn trả thù cô ấy đúng không?"
"Không chỉ lòng dạ hẹp hòi mà còn hèn hạ xấu xa, loại cặn bã như mày nên bị phanh thây xé xác, lột da sống..."
"Câm miệng!"
Nhìn thấy ba người la hét hệt như chó điên cần bậy, Ngô Khải Hoa đứng cạnh không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Cô Liên bị cha con Hồng Kim Xương. chuốc say để cưỡng ép. Nếu không nhờ tôi và ngài Sở đến kịp thời thì hậu quả sẽ thám đến mức nào chứ. Các người không biết cảm kích thì thôi đi, tại sao còn đứng đây la lối om sòm như vậy chứ..."
"Cmn, ông là ai hả?"
Diệp Cẩn Long đi tới gần, khinh thường trừng mắt nhìn ông ta chẩm chẩm: "Lão già ông ở đây kể công làm gì chứ?"
"Nếu cha con Hồng Kim Xương thật sự muốn làm gì Thi Thi thì cô ấy còn trụ được đến bây giờ sao? Ông. nói phét mà không sợ đau đầu lưỡi à!"
"Tôi là Ngô Khải Hoa."
"Mặc kệ ông là Ngô Khải Hoa hay Ngô Khải.
Diệp Kim Long không thèm quan tâm lời ông ta nói nhưng đang mắng giữa chừng thì bất ngờ dừng lại, hô hấp cũng thoáng chậm lại kinh hãi nhìn đối phương: "Ông, ông nói cái gì?”
"Ông là Ngô Khải Hoa?"
“Hội trưởng thương hội Tây Kinh?!"
Ngô Khải Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng nói: “Không sai, chính là tôi, cậu có ý kiến gì sao?"
Ầm!
Sau khi nhận được câu trả lời của đối phương, đầu óc Diệp Kim Long lập tức choáng váng, sắc mặt cũng trở nên khó coi.