Trần Thủy Linh theo bản năng kéo cô ấy lại, nhỏ giọng nói: "Cô phải nghĩ cho kỹ nhé, anh ấy vừa cứu chúng ta là thật."
"Nhưng đây là chuyện hệ trọng, nếu cho anh ấy quyền quyết định..."
"Câm miệng!"
Vân Thủy Dao trừng mắt nhìn cô ta, khế quát: "Người là do cô mời đến, ngay cả cô cũng không có niềm tin vào anh ấy thì còn ai có niềm tin vào anh ấy nữa hả?”
"Dù sao trong lòng tôi, chỉ cần có anh ấy ở đây, dù có chuyện gì lớn xảy ra thì cũng không có vấn đề gì"
"Anh ấy nói để anh ấy xử lý thì để anh ấy xử lý, nếu cô còn nhiều chuyện lần nữa, thì bây giờ trở về ngay đi"
Cô ấy có niềm tin vô điều kiện vào Sở Phong.
Đừng nói là hẳn sẽ không làm mọi chuyện hỏng bét, cho dù hẳn có làm hỏng thật, thì cô ấy cũng không trách hẳn.
Suy cho cùng thì bây giờ cô ấy cũng không có cách gì giải quyết được nữa rồi, vì vấn đề chất lượng mà hình tượng của công ty đã bị sụp đổ hoàn toàn rồi.
Vẽ phần nhà cung cấp, cô ấy cũng không có được. bất kỳ ưu thế gì, Sở Phong ra mặt coi như là còn nước còn tất vậy.
Sở dĩ trước đây cô ấy không nói cho hẳn biết là vì cô ấy không muốn nợ hắn quá nhiều ân tình, nhưng bây giờ hẳn vậy mà đã tới rồi, vậy thì cứ để hắn muốn làm gì thì làm.
"Vâng,Vân tổng."
Trần Thủy Linh đang định nói gì nhưng lại thôi.
Cô ta hiểu tính tình của Vân Thủy Dao, chỉ cần cô ấy đã quyết định điều gì đó rồi thì ngay cả chín con trâu cũng không kéo ý định của cô ấy quay trở lại được.
Tuy nhiên, trong lòng cô ta lại cảm thấy buồn bực. vô cùng, tuy rằng hắn y thuật cao siêu, võ công cũng khá, lúc nãy còn ra tay cứu cô ta.
Nhưng tình huống bây giờ, muốn thuận lợi giải quyết vấn đề thì đúng là khó như lên trời vậy.
"Để một tên đội trưởng an ninh ra giải quyết vấn đề, tập đoàn Vân thị hết người rồi sao?”
Đối mặt Sở Phong, Hoàng Đại Hải cười nhạo một tiếng: 'Nhóc con, cậu nói cậu giải quyết được vấn đề đúng không? Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu muốn giải quyết như thế nào?"
“Ở đây nhiều nạn nhân như vậy, chắc chắn cần phải bồi thường rồi”.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
“Nếu như không muốn bị kiện ra tòa hoặc phá sản thì phí tổn hại danh dự đối với các nhà cung cấp của chúng tôi thế nào cũng phải được bồi thường đến mấy ngàn vạn nhỉ”.
"Nếu như các cậu ngoan ngoãn lấy tiền ra bồi thường thì chúng tôi cũng sẽ không truy cứu nữa, nếu không...”
"Ấy, mấy anh đang ăn cướp đấy à?"
Chu Tiểu Bảo nhịn không được mắng: "Những tổn thất của tập đoàn chúng tôi còn chưa tìm được người
để bồi thường, anh dựa vào cái gì mà đòi chúng tôi bồi thường tiền cho các anh chứ?"
“Còn mở mồm ra đòi mấy ngàn vạn, anh cho rằng chúng ta là cái máy in tiền, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu sao...”
“Tiểu Chu, câm miệng!"
Sở Phong trừng mắt nhìn cậu ta, ra hiệu hãn sẽ tự mình xử lý
Sau đó, hẳn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hoàng Đại Hải vẻ mặt tự đắc, gật đầu nói: "Được, mấy ngàn vạn thì mấy ngàn vạn vậy."
"Nếu anh lấy tiền ra thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, và những chuyện xấu anh đã làm, tập đoàn Vân thị chúng tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa”
Dù sao anh cũng chỉ là một quân cờ, không cần thiết phải so đo với anh, anh nói xem phải không?”
"Giỡn gì vậy?"
Nghe vậy, Hoàng Đại Hải vẻ mặt ngơ ngác, nghi hoặc nói: "Tên nhóc này bị điên à, cậu đang nói nhảm cái gì vậy”
Không chỉ anh ta mà còn ngay cả những người khác cũng không hiểu ý của hẳn.
Trần Thủy Linh đang định hỏi thì bị Vân Thủy Dao ngăn lại.
Mặc dù cô ấy cũng không hiểu, nhưng cô ấy đã nói rồi, quyền quyết định đều đã giao cả cho hắn, cô ấy sẽ không can thiệp vào.
Ngược lại cô ấy muốn xem đối phương sẽ xử lý vấn đề này như thế nào.
Dù sao cô ấy cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu con đường các nhà cung cấp không đi được thì cô ấy sẽ phá sản thôi.
Dù có tốn bao nhiêu tiền thì cô ấy cũng phải trấn áp chuyện này xuống.
Cũng không có gì đáng ngại.
Số tiền đầu tư trước đây vào các công ty lớn sẽ tạm thời được thu hồi đợi sau khi giải quyết các vấn đề gấp trước mắt rồi tính sau.
"Tôi đã nói rất rõ ràng, ta chỉ cho anh một cơ hội”
"Tự mình lấy tiền ra, xoa dịu cơn tức giận của những nạn nhân và nhà cung cấp này, thì vấn đề này coi như kết thúc”
"Nếu không, hậu quả sẽ do chính anh gánh chịu!"
Trước đây hắn không chắc chắn lắm, nhưng khi đối mặt với đối phương, thì hẳn gần như chắc chắn rồi.
Chất lạ trộn lẫn trong mỹ phẩm đều đến từ người của anh ta.
Trong ngón tay anh ta vừa chỉ vào mình vẫn còn sót lại, sự thật như thế nào, nhìn thoáng qua đã có thể thấy,
Tuy nhiên, theo như hẳn thấy thì anh chàng này cũng chí là một quân cờ, còn ai là người chơi cờ thực sự đăng sau vẫn còn phải đi điều tra thêm.
"Ngu xuẩn!"
Nhìn thấy Sở Phong vẫn đang uy hiếp mình, Hoàng Đại Hải như kẻ ngu ngốc nhìn hẳn, không đồng ý nói: "Mấy cậu đã làm sai, còn muốn tôi bồi thường, cậu điên rồi hả."
“Tôi không nói nhảm với cậu nữa, nếu như cậu đã không giải quyết được vấn đề thì tôi đi tìm Vân Thủy Dao, cậu..."
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải không?"
“Được, tôi sẽ thành toàn cho anh”
Sở Phong ngắt lời, đi về phía trước, không nói một lời, trực tiếp kéo hai cái hộp ra.
"Đợt dược liệu này, từ lớn nhất đến nhỏ nhất, theo thứ tự là Chiết Hỗ Thảo, Thủy Tinh Đằng, Mã Long Mao cùng với Cam Vi Hồ."
"Các loại dược liệu đều được mô tả chỉ tiết trên mỹ phẩm, bây giờ tôi sẽ lấy chất dịch ra, nó có thể tạo ra các phản ứng hóa học phản ánh tác dụng của dược liệu”
Vừa nói
Hắn vừa nghiêng mỹ phẩm để rót ra, chất lỏng chảy ra dần đần hòa vào dược liệu.
Nhìn thấy hắn nói chuyện rõ ràng mạch lạc, mọi người lập tức có hứng thú, chăm chú theo dõi
Về phần Hoàng Đại Hải thì trong lòng anh ta lại vô. cùng kinh hãi.
Tên nhóc này rốt cuộc từ đâu tới?
Vậy mà có thể nói rõ ràng chỉ tiết các dược liệu này như vậy.
Đã vậy còn biết dược liệu có thể gây ra phản ứng hóa học với chất lỏng, trong lòng anh ta lập tức cảm thấy hoang mang, sợ hãi.
Liệu anh chàng này thực sự có bản lĩnh đem chân tướng sự thật điều tra ra không?
Chuyện này anh ta tự cho rằng mình đã làm vô. cùng sạch sẽ, đừng nói là là người ngoài nghề, ngay cả các chuyện gia cũng không thể phát hiện ra bất cứ điều gì đáng nghi
Hơn nữa, thủ đoạn, phương pháp đều do anh ta nghiên cứu ra, người khác không thể biết được.
Nhưng hắn.....