Nghe vậy, lòng Vân Thủy Dao liền trầm xuống.
Chu Tiểu Bảo đang tranh cãi khi đợi nhân viên bảo vệ tới, thì đột nhiên cậu ta nghe thấy một tiếng mãng vang lên: 'Vân Thủy Dao, cô là đang bôi nhọ những nhà cung cấp này của chúng tôi!"
"Mỹ phẩm của các cô xuất hiện vấn đề, các cô không biết tự mình tìm hiểu nguyên nhân, ngược lại còn đổ lỗi lên đầu chúng tôi! ” “Không chỉ các nạn nhân căn có một lời giải thích, mà chúng tôi cũng cần một lời giải thích”
"Bằng không, không chỉ ngừng hợp tác, chúng tôi còn sẽ kiện ra tòa, yêu cầu các cô bồi thường tổn thất ỉnh thần cho chúng tôï!"
Sở Phong nhíu mày, phát hiện người nói chuyện là một thanh niên thấp lùn, mập mạp như thùng phuy.
Phía sau anh ta có hơn chục nhà cung cấp đang đứng, bọn họ đều đang vô cùng phẫn nộ, cứ nhao nhao lên la hét
"Hoàng tổng, lời này của anh nghe không thích hợp lầm nhỉ?"
Vân Thủy Dao nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi đến quyết vấn đề chứ không phải là đến để kiếm chuyện."
"Tôi chỉ đang nghi ngờ, hoặc đang muốn thảo luận với anh xem có phải có khâu nào xảy ra sai sót, sao anh lại nói như vậy với chúng tôi?"
"Mỹ phẩm này đúng là do công ty chúng tôi sản xuất, nhưng nguyên liệu là do anh cung cấp, nếu thực. sự truy cứu trách nhiệm thì cũng là hai chúng ta cùng chia sẻ.."
"Bốp!"
Chưa kịp nói xong, người đàn ông béo phì tên Hoàng Đại Hải đột nhiên ném một quả trứng thối vẽ phía Vân Thủy Dao, lập tức làm vấy bẩn toàn bộ người cô ấy.
Đối mặt với sự quở trách, anh ta không hề công nhận mà còn ngạo mạn nói: “Bớt nói mấy lời nhảm đó với tôi đi, nhà thuốc Hoàng thị làm ăn từ bao đời nay, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra vấn đề gì, vậy tại sao sau khi tới chỗ mấy cô thì lại xảy ra chuyện rồi hả?”
Kể cả nếu thật sự có vấn đẽ, vậy lúc nghiệm thu hàng hóa, mấy cô đáng lẽ phải kiểm tra ra rồi không phải đợi đến lúc xảy ra chuyện rồi liền đổ hết lên thứ,đầu chúng tôi được.
"Anh dám ném trứng thối vào người Vân tổng sao?!"
Trần Thủy Linh thấy vậy không kiềm được tức giận, nhưng còn chưa kịp xả giận thì đã bị đối phương cười nhạo nói: "Cô ta bôi nhọ dược liệu của tôi, lẽ nào còn bắt tôi phải nhẫn nhịn sao? Nếu không đưa ra được lời giải thích rõ ràng thì đừng nói là ném trứng thối, cho dù cô ta là phụ nữ thì ông đây cũng sẽ đánh cho bầm dập như thường!"
"Đúng vậy, đánh chết bọn họ!”
“Mấy tên chủ doanh nghiệp đen tối, làm ăn gian đổi, chính là phải khiến cho chúng phải đóng cửa phá sản mới được!"
“Làm hại nhiều người như vậy, kiếm mấy đồng tiền bẩn thỉu, thật là vô liêm sỉ"
Dưới sự xúi giục của Hoàng Đại Hải, một nhóm nhà cung cấp và nạn nhân củng la hét, đòi chém, đòi giết, thậm chí còn nhặt gậy ném vào Vân Thủy Dao!
Thấy vậy, Chu Tiểu Bảo và những người khác nhanh chóng tới bảo vệ cho cô ấy, nhưng đối phương quá đông đảo và hung hăng, liên tục tấn công khiến bọn họ khó có thể chống đỡ lại được.
Vì căng thẳng, Trần Thủy Linh bước chân không vững, ngã nhào xuống đất, đồng thời cũng kéo Vân Thủy Dao ngã theo.
Ngay khi hai cây gậy chuẩn bị đập vào đầu hai người phụ nữ đó thì "soạt' một bóng người từ không trung lao tới.
Hắn dùng tay không nắm lấy vài cây gậy, chặn tất cả lại, đồng thời bẻ chúng gãy làm đôi!
“Tất cả dừng lại cho tôi!"
Sở Phong hung dữ hét lớn một tiếng, hắn đứng chân ở trước mặt hai người phụ nữ kia, đầu ngẩng cao, nhìn vô cùng uy nghiêm lẫm liệt!
Hắn đứng đó như một vị ma thần tràn đầy lực uy hiếp.
Đặc biệt là vừa rồi hẳn ra tay như tia chớp, nhẹ nhàng bẻ gãy cây gậy làm đôi, khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Trong nháy mắt đám đông lập tức ngừng công kích, còn nháo nhào lùi vẽ sau.
"Sở Phong!"
'Vân Thủy Dao vui mừng khôn xiết khi thấy Sở Phong xuất hiện.
Cô ấy biết đối phương sẽ không mặc kệ cô ấy, lúc nãy hắn không ra mặt nhất định là có nguyên nhân nào đó.
"Dao Dao, nào, đứng lên trước đi”
Sở Phong đi tới đỡ cô ấy đứng dậy, thuận thế nằm lấy tay của Trần Thủy Linh.
Cô ta có chút xấu hổ, khuôn mặt liền đỏ bừng lên.
Lúc nãy cô ta còn nghĩ hẳn nhát gan, nhưng không ngờ ngay thời khắc quan trọng hắn lại đứng ra thay mặt.
Nếu hẳn không xuất hiện kịp thời, thì cả cô ta và Vân Thủy Dao đều đã bị đánh cho bất tỉnh.
"Chuyện đó, Sở tiên sinh, lúc nãy tôi..."
"Chuyện lúc nãy đừng nhắc tới nữa, cô đứng dậy trước đi rồi nói"
Sau khi Sở Phong ngắt lời và đỡ cô ta đứng dậy,
đám người Tiểu Chu cũng chạy tới vây quanh cô ta. "Đội trưởng, anh tới rồi.
"Vừa rồi có chút hỗn loạn, chúng tôi không phản ứng kịp”
"Bây giờ có anh ở đây, chúng tôi như lại có trụ cột rồi."
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức cảnh giác, đưa Vân tổng và người của cô ấy rời khỏi đây, nếu những người này còn dám quậy phá, tôi..."
Anh ta còn chưa nói xong, Sở Phong đã lắc đầu nói: "Hôm nay chúng ta tới đây là để giải quyết vấn đề, nếu vấn đề không được giải quyết, chúng ta làm sao. có thể rời đi?"
"Ah?"
“Còn phải ở lại đây à?”
Chu Tiểu Bảo khó hiểu, đang định hỏi một câu, thì tiếng hét của Hoàng Đại Hải đột nhiên vang lên từ phía sau: “Ở đâu nhảy ra tên nhóc này vậy, dám ở đây quậy phá sao?"
“Tập đoàn Vân thị đã kiếm đủ tiền bẩn, còn muốn đổ lỗi cho các nhà cung cấp của chúng tôi, nếu hôm nay không đưa ra lời giải thích cho chúng tôi, thì đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây."
"M* kiếp thắng nhóc này gan to quá nhỉ, dám làm hỏng chuyện của chúng ta, ăn gan hùm gan báo rồi à?”
Nghe vậy, Sở Phong cười nhạo một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Ai nói là muốn rời đi chứ?
“Chúng tôi sẽ ở lại và giải quyết mọi việc."
"Anh muốn một lời giải thích đúng không, được, tôi sẽ cho anh một lời giải thích.”
Hoàng Đại Hải bĩu môi nói: "Anh cho rằng anh là ai chứ hả, anh có thể giải thích được cái gì? Anh có thể đại diện cho tập đoàn Vân thi sao
"Anh ấy có thể."
'Vân Thủy Dao ngất lời anh ta, cô ấy hít một hơi 'thật sâu và nghiêm túc nói: "Tên anh ấy là Sở Phong, anh ấy là đội trưởng đội an ninh của tập đoàn Vân thị chúng tôi, anh ấy có thể toàn quyền thay mặt tập đoàn
Vân thị chúng tôi ra bất kỳ quyết định nào.