Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 399: Con mồi mỹ vị



Phó Đình Viễn đi ra từ phòng tắm, liếc thấy sắc mặt Du Ân hồng thấu, lúc này đang cầm di động ngẩn người.

Cảm xúc trong đáy mắt anh không khỏi thâm sâu, bởi vì ở trong ấn tượng của anh, dáng vẻ này của Du Ân, phần lớn xuất hiện trong lúc thân thiết với anh.

Trái cổ của anh lăn vài vòng, anh đi qua thấp giọng hỏi cô: "Sao vậy? Sao mặt em lại đỏ thế?"

Du Ân vừa thấy anh lại nghĩ đến những lời bà Hàn nói, nhiệt độ trên mặt nhất thời càng thêm cao.

Cô mở to mắt: "Không có gì, vừa rồi em mới gọi điện thoại cho bà Hàn, nói ngày mai không đến chỗ bà ấy."

"Em đi tắm rửa đây." Du Ân nói xong vội vàng đi tới phòng tắm.

Phó Đình Viễn có vẻ đăm chiêu nhìn bóng lưng có chút kích động của cô, cầm di động vội gọi điện thoại cho bà Hàn, xác minh những điều bà ấy mới nói với Du Ân.

Lúc biết được nội dung cuộc trò chuyện của hai người, Phó Đình Viễn bỗng chốc miệng khô lưỡi đắng.

Phải biết rằng, cách lần trước anh và Du Ân hoan ái đã cực kỳ xa xôi rồi.



Nói ra anh đã hai năm sống như hòa thượng, năm đầu ly hôn anh hoàn toàn không có hứng thú ở phương diện nào đó, về sau Du Ân trở lại, bọn họ hiếm khi được hai ba lần, kể ra có cũng như không...

Cúp điện thoại của bà Hàn, Phó Đình Viễn tiện tay tắt đèn phòng ngủ, sau đó chân dài bước đến phòng tắm, lười biếng dựa vào tường bên cạnh phòng tắm chờ đợi.

Từ trước đến nay Du Ân luôn khá thẹn thùng, tắt đèn có thể khiến cô thả lỏng hơn.

Du Ân ở trong phòng tắm cả nửa ngày, tắm rửa sấy khô tóc lại dưỡng da, Phó Đình Viễn một mực kiên nhẫn chờ bên ngoài.

Tâm trạng của anh lúc này giống như sói đói chờ ăn thịt con mồi mĩ vị, đương nhiên phải đợi cô tự mình lau khô lại sức thơm ngào ngạt, như vậy ăn mới càng ngon miệng hơn, không phải sao.

Du Ân mới vừa ra khỏi phòng tắm đã bị Phó Đình Viễn bế lên, trong động tác của người đàn ông không hề che giấu sự xâm lược.

Du Ân ở trong lòng anh kinh hô: "Anh muốn làm gì?"

"Không phải bà Hàn đã nói rồi sao, đã đến lúc chúng ta nên thử xem hiệu quả điều trị thế nào rồi." Phó Đình Viễn vừa nói xong đã ném người lên giường lớn.

Du Ân không nghĩ tới anh lại gọi điện thoại cho bà Hàn, nhất thời xấu hổ không thôi, có điều cô đã nghĩ ra cái cớ từ chối: "Ngày mai chúng ta còn phải lên máy bay."

Phó Đình Viễn ném cho cô một câu: "Không sao, ngày mai nếu em nhũn chân không đi được anh có thể ôm em, không trì hoãn việc chúng ta lên máy bay."

Du Ân bị lời nói trắng trợn này của anh khiến cho vừa thẹn vừa cáu, nhưng Phó Đình Viễn hiển nhiên không cho cô cơ hội kháng cự, lấn người đến đốt lửa tình.

Hôm sau Du Ân quả thật nhũn chân không bò dậy nổi, nhớ tới tối hôm qua người đàn ông này đáng giận cỡ nào, cô trực tiếp không dậy nữa.

Tối hôm qua cô năm lần bảy lượt xin tha, nhưng anh không hề thương hoa tiếc ngọc, vậy thì cô cần gì phải cân nhắc đến cảm xúc của anh.

Anh còn nói cái gì mà: "Nếu muốn thử, đương nhiên phải cố gắng hết sức mới được."

Tóm lại cả đêm anh dùng đủ mọi lý do, lăn qua lăn lại khiến cô suýt nữa rã người.

Phó Đình Viễn ăn mặc chỉnh tề đi ra từ phòng thay quần áo, Du Ân vẫn làm tổ trên giường.

Nhìn thấy dáng vẻ sảng khoái tinh thần của người đàn ông, Du Ân nhất thời càng thêm tức, dứt khoát nói: "Em không muốn cùng anh đến thành phố G nữa, không còn sức, tự anh đi đi."

"Khó mà làm được." Tâm tình Phó Đình Viễn rất tốt, anh cười, khom lưng đến nói: “Chuyện đã đồng ý với anh, em không thể đổi ý."

"Vậy tối hôm qua ngay từ đầu anh đã đồng ý những gì với em." Du Ân xấu hổ giận dữ lên án: “Anh nói sắp xong rồi, kết quả thì sao?"

Phó Đình Viễn giang tay, giọng điệu cực kì vô tội: "Thì anh làm đến khi sắp sửa xong mà."

Du Ân "..."

Anh đang khoe khoang thể lực của mình đúng không?

Phó Đình Viễn nhân cơ hội ôm người thấp giọng nỉ non: "Em không đi không được, thật đó."

"Anh không thể tách rời em."

"Cầu xin em, đi cùng anh đi."

Người đàn ông dịu dàng dỗ dành, trong lòng Du Ân nhất thời lại mềm lòng.

20 phút sau, hai người xuống lầu ngồi vào trong xe, tài xế lái xe đưa bọn họ đến sân bay.

Du Ân ngồi ở ghế sau dựa vào Phó Đình Viễn chợp mắt một lúc, sau khi lên máy bay lại dựa vào người anh, cả quá trình đều ngủ không biết trời đâu đất đâu.

Kết thúc hai tiếng phi hành, lúc đặt chân đến sân bay thành phố G, Chu Mi lái xe tới đón bọn họ.

Du Ân liếc thấy sắc mặt Chu Mi không tốt, vội lôi kéo tay cô ấy quan tâm hỏi han: "Có phải cô không khỏe không? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"

Chu Mi có chút yếu ớt khẽ lắc đầu: "Không sao, chỉ là mấy ngày qua bị cái tên họ Đổng kia lăn qua lăn lại ăn ngủ không ngon thôi."

Phó Đình Viễn nhìn thoáng qua Chu Mi, lạnh nhạt nói: "Vậy thì tôi lái xe, cô đưa bọn tôi đến bệnh viện gặp ông cụ Đổng rồi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện bên này giao cho tôi là được."

"Được." Chu Mi cảm kích đồng ý.

Ba người chạy tới bệnh viện, sau khi Chu Mi nhìn thấy Phó Đình Viễn vào phòng bệnh của ông cụ Đổng, bỗng nhiên túm chặt tay Du Ân.

Du Ân bị động tác của cô ấy dọa sợ, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cánh tay kia của Chu Mi ôm bụng dưới gian nan ngồi xổm trên đất.

Du Ân vội vàng đỡ cô ấy: "Chu Mi, cô sao vậy?"

Chu Mi yếu ớt nói: "Cô có thể đưa tôi đến khoa phụ sản không?"

"Được." Du Ân sốt ruột đỡ cô ấy tìm người hỏi thăm khoa phụ sản đi thế nào.

Bởi vì sắc mặt Chu Mi thật sự không tốt, Du Ân khẩn trương muốn chết, cho nên cũng không nghĩ xem vì sao Chu Mi lại muốn đến khoa phụ sản.

Đợi đến khoa phụ sản, nghe thấy bác sĩ nói thai nhi của Chu Mi có chút bất ổn cần nằm giường giữ thai, Du Ân ngẩn ra, cả người chìm trong hoang mang.

"Cô, con của cô không phải…" Du Ân muốn nói là không phải đứa bé của Dịch Thận Chi đã bị Chu Mi bỏ rồi sao, sao hiện tại trong bụng vẫn còn một đứa?

Chu Mi khẽ vỗ tay cô ấy: "Đợi lát nữa sẽ giải thích với cô."

Say khi cùng Chu Mi đi tiêm thuốc giữ thai, lại giúp Chu Mi lấy thuốc, lúc này Du Ân mới có thể ngồi xuống nghe Chu Mi kể lại những chuyện đã xảy ra.

"Con... tôi không phá." Chu Mi cười tự giễu một tiếng: “Tôi không nỡ, đây là con của tôi và người đàn ông tôi yêu, sao tôi nỡ bỏ nó chứ?"

"Nói với anh ta là tôi đã phá thai, chỉ là vì muốn bảo vệ đứa nhỏ này."

"Cô cũng biết, anh ấy là con riêng, bởi vì nhà họ Dịch thật sự không có ai kế thừa, cho nên anh ấy mới được nhận về. Tiếng xấu con riêng mang đến bao nhiêu thống khổ cho anh ấy, cho nên anh ấy tuyệt đối sẽ không cho phép mình có con riêng, cho nên tôi chỉ có thể làm như vậy."

Chu Mi nói đến đây, trong giọng đều là chua xót khổ sở.

Dịch Thận Chi không yêu cô ấy sâu đậm, đương nhiên sẽ không cưới cô ấy, vậy đứa nhỏ này sẽ trở thành con riêng.

Dịch Thận Chi không muốn nghe đến hai chữ kia, cho nên chắc chắn sẽ không giữ đứa nhỏ này.

Mà cô ấy lại muốn giữ lại, cho nên cô ấy chỉ có thể lựa chọn lừa dối.

Du Ân đau lòng rơi nước mắt: "Sao cô phải khổ vậy hả? Dẫn theo một đứa bé, tương lai của cô cũng không được tốt."

Chu Mi đỏ mắt nói: "Yêu phải người xuất chúng như rồng trong biển người thế này rồi, cô cho rằng tôi còn có thể yêu người đàn ông khác sao?"

"Tương lai tôi chắc chắn sẽ không yêu đương nữa, lại càng không kết hôn, tôi sẽ nuôi nấng đứa nhỏ này, sống cuộc sống thật tốt, sẽ không gặp lại Dịch Thận Chi, càng không để cho Dịch Thận Chi biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv