Bởi vì cảm xúc của Thiệu Kinh khó có thể khống chế, cho nên Phó Đình Viễn cũng không có cách nào khác nói với Thiệu Kinh chuyện không được dùng Chu Dật.
Cúp điện thoại, không hiểu sao tâm trạng của Phó Đình Viễn rất kém.
Trở lại phòng bệnh anh đi thẳng đến trước bàn làm việc của Du Ân, sau khi kéo cô đứng dậy thì ôm chặt vào lòng thấp giọng nỉ non: "Du Ân, anh cực kỳ may mắn khi không bỏ lỡ em."
Hành vi của vợ Thiệu Kinh đối với ông ta khiến Phó Đình Viễn chịu đả kích rất lớn, thậm chí còn có chút nghĩ mà sợ.
May quá, may mà anh đúng lúc nhận ra tâm ý của bản thân, may mà anh đúng lúc ra tay cứu vãn mọi thứ.
Nếu không chờ đến khi cô toàn hoàn chết tâm với anh, anh cũng chỉ có thể gào khóc giống như Thiệu Kinh.
Du Ân cảm nhận được cảm xúc của Phó Đình Viễn thay đổi: "Anh sao vậy?"
Phó Đình Viễn không có cách nào nói cho cô biết chuyện của Thiệu Kinh, bởi vì hiện tại cô còn không biết anh và Thiệu Kinh có qua lại.
Cho nên chỉ nhỏ giọng nói: "Chỉ là gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, bỗng nhiên cực kì cảm khái."
Du Ân cũng không nghĩ nhiều, không nói gì thêm.
Ba ngày sau Phó Đình Viễn ra viện, dưới sự kháng nghị của anh, Du Ân chỉ có thể theo anh vào ở căn nhà bọn họ đã từng sống cùng nhau ba năm.
Tính ra bọn họ ly hôn cũng sắp được hai năm rồi, lần nữa quay trở lại nơi này trong lòng Du Ân ít nhiều cũng cảm khái.
Nơi này vẫn không có gì thay đổi, vẫn là cách bày trí do chính tay cô chọn, ngoài cây cảnh và đám hoa cỏ đã tử trận.
Phó Đình Viễn làm gì có thời gian cùng tâm tình xử lý chúng nó, sau khi Du Ân rời đi không đến mấy tháng chúng nó không khô héo thì cũng chết queo, anh chỉ có thể sai người xử lý sạch sẽ.
Du Ân nhớ tới lại cảm thấy đau lòng, có rất nhiều chủng loại hoa đều có tiếng.
Phó Đình Viễn tự biết đuối lý, vì thế chủ động đề nghị: "Hôm nào anh cùng em đến chợ hoa mua một ít, hoặc là cho người vận chuyển hàng không từ nơi khác đến vài một chủng loại em thích."
Du Ân tức giận nói "Anh cho là hoa cỏ có thể tùy tiện nuôi trồng sao? Chúng nó cũng có sinh mạng, có đôi khi dù đã cố gắng chăm sóc, chúng nó cũng chưa chắc có thể thích ứng được với hoàn cảnh mới."
Phó Đình Viễn lập tức nhận sai: "Là anh không tốt."
Du Ân tiếp lời anh nói: "Tối nay phạt anh ngủ phòng khách."
Phó Đình Viễn bị lời cô nói chọc cho tức quá hóa cười, hai tay nắm chặt vai cô muốn kéo người quay lại: "Em đây là đang cố ý trốn tránh đúng không?"
Nếu hai người vẫn là vợ chồng, vậy thì bọn họ nhất định phải ngủ chung.
Mấy ngày qua ở bệnh viện hai người không có cách nào cùng giường chung gối, nay trở về nhà cô chắc chắn trốn không thoát.
Du Ân quả thật đang trốn tránh, song không đợi cô tìm cớ, chuông di động của Phó Đình Viễn đã vang lên.
Tuy rằng Phó Đình Viễn nghe điện thoại, nhưng tay vẫn không chịu buông Du Ân, nắm chặt thắt lưng của cô, kéo người về bên mình.
Mấy ngày nay Du Ân coi như đã nhìn thấu, Phó Đình Viễn chính là một con bạch tuộc không hơn, chỉ hận không thể 24 giờ đều dính lấy cô, cho nên cô dứt khoát không từ chối.
Có điều cuộc gọi này khiến Phó Đình Viễn không khỏi nhíu mày, sau đó sắc mặt càng lúc càng trầm.
Du Ân có thể nghe ra là Chu Mi gọi tới, chắc là về khu công nghiệp bên thành phố G.
Cúp điện thoại, Phó Đình Viễn trầm giọng nói: "Anh phải đến thành phố G một chuyến."
Du Ân hỏi anh: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ba của Đổng Tâm Khiết xuất hiện, chẳng những bắt chúng ta cho tiền mà còn giở công phu sư tử ngoạm muốn Phó thị cho thêm 10 triệu, còn trói Đổng Tâm Khiết đi, ông cụ Đổng bị tức đến nỗi nhập viện."
Phó Đình Viễn nhớ tới những nội dung vừa rồi Chu Mi nói trong điện thoại là giận muốn chết: "Số tiền Phó thị cho nhà họ Đổng đã cao hơn giá thị trường rất nhiều, ông ta vẫn còn muốn thêm 10 triệu, nằm mơ à!"
Lúc trước vì để cho ông cụ Đổng có thể sảng khoái ký tên, anh đã đưa ra cái giá rất cao, hiện tại bắt anh bỏ ra thêm 10 triệu, không thể không nói con trai của ông cụ Đổng thật đúng là tham lam cùng cực.
"Trói Đổng Tâm Khiết đi sao?" Du Ân vừa kinh ngạc lại khó hiểu: “Nhưng đó không phải là con gái ông ta à?"
Phó Đình Viễn khinh thường nói: "Có vài người vì tiền mà không tiếc bất cứ thứ gì."
"Chu Mi nói ba Đổng Tâm Khiết quanh năm không làm việc đàng hoàng, ông cụ Đổng trong cơn giận dữ đã cắt đứt nguồn kinh tế của ông ta, bởi vậy từ lúc Đổng Tâm Khiết còn rất nhỏ ông ta đã chơi trò mất tích, mẹ Đổng Tâm Khiết qua đời từ sớm, mấy năm nay đều do ông cụ Đổng một tay nuôi lớn Đổng Tâm Khiết."
"Lần này có lẽ nhìn thấy trên báo chí tin tức Phó thị muốn mua lại mảnh đất kia làm khu công nghiệp, biết có thể có lợi, cho nên mới xuất hiện."
Bắt cóc chính con gái mình dùng để vơ vét tài sản, Du Ân cảm thấy được chuyện này quả thực điên rồ, lần đầu nghe thấy.
Du Ân lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Một mình Chu Mi xử lý chuyện này chắc chắn rất khó, vậy anh nhanh đi đi, em giúp anh thu dọn hành lý."
Phó Đình Viễn giữ chặt cô: "Như vậy thì anh không thể cùng em đến chỗ bà Hàn rồi."
Hai người vốn định ngày mai khởi hành đến chỗ bà Hàn, Du Ân tiếp tục điều trị cơ thể, toàn bộ kế hoạch lần này đều bị xáo trộn.
Nói thật, Phó Đình Viễn không hề muốn tách khỏi Du Ân, anh chơi chiêu bài khổ nhục kế, khó khăn lắm mới ở chung được với cô mấy ngày...
Du Ân an ủi anh: "Bản thân em tự đi được, chuyện nhà họ Đổng là chuyện lớn, anh yên tâm đi xử lý đi."
Phó Đình Viễn chăm chú nhìn cô, đáy mắt đều là không nỡ.
Cũng không biết khi ấy đầu óc Du Ân đụng phải chỗ nào, bật thốt một câu: "Bằng không em đến thành phố G với anh vậy."
Đến chỗ bà Hàn, muộn mấy ngày cũng không quan trọng.
Du Ân không biết mình bị choáng đầu thế nào, vừa thấy vẻ mặt không nỡ của Phó Đình Viễn là cảm thấy không đành lòng.
"Thật sao?" Trên mặt Phó Đình Viễn lập tức hiện lên vẻ vui mừng: “Thật tốt quá!"
Bởi vì quá vui mừng, anh không nhịn được cúi đầu dùng sức hôn Du Ân một miếng: "Như vậy anh không cần chịu nỗi khổ tương tư nữa rồi."
Du Ân bị anh hôn cho đỏ mặt, giơ tay đẩy anh: "Em đi thu dọn hành lý."
Du Ân thu dọn hành lý đơn giản cho hai người, lại gọi điện thoại cho bà Hàn, nói mình muốn cùng Phó Đình Viễn đi công tác một chuyến.
Mấy ngày nay thông qua mẹ Hứa Hàng, bà Hàn cũng biết được rõ ràng tình huống giữa hai người, cái gì mà mất trí nhớ, cái gì mà vợ chồng.
Bà Hàn đã cả bó tuổi, có sóng gió nào mà chưa trải qua?
Cho nên từ đầu đến cuối bà đều không phát biểu ý kiến gì, nếu còn có tình, hai người có thể tiếp tục đi tiếp, đương nhiên là chuyện tốt.
Trước lúc cúp điện thoại, bà Hàn cân nhắc một chút mới mở miệng: "Nếu bà đã điều trị cho con một thời gian, cũng đến lúc nên thử xem nó có hiệu quả hay không rồi."
Lúc này Du Ân còn chưa hiểu lời này của bà Hàn là có ý gì, bà Hàn dứt khoát chọc thủng tầng cửa sổ kia: "Ý của bà là, không có việc gì thì sinh hoạt vợ chồng nhiều chút, nếu không làm sao biết được hiệu quả điều trị đến đâu?"
Du Ân hơi đỏ mặt, cầm di động một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Cô đâu biết rằng bà Hàn sẽ đột nhiên dẫn ra đề tài này với mình, xấu hổ quá đi mất.
Bà Hàn còn nói: "Hai người các con đều còn trẻ, đang tuổi sung sức như lang như hổ, cho dù điều trị tạm thời không có hiệu quả thì cũng coi như là hưởng thụ mà?"
Lần này Du Ân mặt đỏ tới mang tai.
"Được rồi, bà không trêu cháu nữa, nhớ kỹ lời bà nói là được." Bà Hàn cười cúp điện thoại.