Bộ dạng Vưu Lương Hành cởi trần Khang Thánh Triết đã từng thấy, lần trước kinh hồng thoáng qua khi trong khách sạn ở Bắc Kinh, ký ức của hắn có thể nói phi thường khắc sâu, khi thoảng có rảnh hắn vẫn nhớ tới hai tuyến nhân ngư soái khí bức người kia, càng không cần phải nói vân da, cơ bắp cân xứng và vòng eo tinh tế làm người nhìn thấy khó có thể quên được.
Bất quá uy lực lần này hiển nhiên không giống bình thường, không chỉ có không tầm thường mà còn gây ra bạo kính lớn hơn so với lần trước, chỉ liếc mắt nhìn qua một cái mà Khang Thánh Triết cơ hồ bị K.O tại chỗ.
Vưu Lương Hành dũng mãnh phát lực đấm vào bao cát, bởi vì tập trung cao độ mà mồ hôi rơi như mưa. Vì mồ hôi quá nhiều cho nên Vưu Lương Hành đã cởi áo trên do đó cơ bắp xinh đẹp kiên cố không có chỗ nào che giấu.
Màu da của hắn cũng không trắng nõn nhưng cũng không quá đen, là một màu bánh mật vừa đủ, bởi vì được mồ hôi tẩm ướt cho nên cả người toát lên vẻ gợi cảm không nói lên lời, hormone nam tính vô thanh vô sắc lan tỏa xâm chiếm lấy chung quanh, cứ như là vừa được vớt ra từ trong vại mật.
Vưu Lương Hành tung ra một quyền, nhiệt độ trong nhà phảng phất như tăng thêm một độ, Khang Thánh Triết nhìn đường cong xinh đẹp của cánh tay, phía trên còn một tầng mồ hôi mỏng.
Khang Thánh Triết cảm nhận được cái đẹp của lực lượng đồng thời nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm trong lồng ngực, cổ họng khô khốc khó nhịn.
Hắn khàn khàn nói: "Nóng quá a~~~"
Liêu Túc nói: "Nóng sao?"
Khang Thánh Triết nói: "Nóng."
Trong phòng cũng không quá nóng, nhưng Khang Thánh Triết đã nóng tới muốn bốc cháy, Liêu Túc với tâm thái là fan cuồng tuy mình không nóng cũng không phá đám, chỉ mờ mịt đưa tầm mắt dời lên trên người Vưu Lương Hành, vừa lúc Vưu Lương Hành vung một quyền ra, mồ hôi lộp bộp lộp bộp rơi xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy vui sướng đầm đìa.
"Chậc chậc chậc, Lương ca thật soái, tôi cũng không thể so được với thể lực của cậu ấy, bộ dạng đẹp trai còn chưa nói, còn nỗ lực như vậy, khó trách có nhiều nữ sinh thích cậu ta như vậy, chắc cậu cũng không biết, chỉ trong năm thứ 2 mà không biết có bao nhiêu người chìa thư tình cho tôi để gửi cho cậu ấy đâu."
Khang Thánh Triết chợt nói:
"Có rất nhiều người gửi thư tình cho anh ấy sao?"
Liêu Túc nói:
"Còn không phải sao, nhan sắc như thế kia cơ mà, bất quá đáng tiếc, mọi người chỉ biết cậu ta có khuôn mặt đẹp mà không biết dáng người của cậu ta còn đẹp hơn, phốc, ha ha ha ha ha, mà càng nghĩ càng buồn cười, đúng rồi, K thần, cậu đã nhìn cơ bụng của cậu ta chưa, có phải thấy đẹp hơn so với những học sinh khoa thể dục như tôi hay không."
Đoạn đầu Khang Thánh Triết chỉ nghe mà không nói gì, tới đoạn sau thì đôi mắt hắn nhìn gắt gao vào bụng của Vưu Lương Hành, không tiếng động gật gật đầu:
"Đẹp cực kỳ."
"Đúng không, đàn ông có cơ bụng, thì phần eo đều đẹp, tôi nói với cậu nhé, eo của Lương ca tuyệt đối ngạo thi quần hùng, người bình thường không thể so sánh được...."
Khi hai người đang cao hứng nói chuyện thì Vưu Lương Hành nghe thấy bên cạnh có tiếng nói nên liếc mắt qua, vô tình như trừng người, ánh mắt sắc bén cộng thêm với những đường quyền có lực.
Vừa soái vừa hung.
Liêu Túc hít một hơi rồi thở dài:
"Ngọa tào, TMD thực dọa người."
Cả người Khang Thánh Triết lại chấn động, chợt xoay người sang chỗ khác, hơi hơi khom lưng, thoáng chốc sau mới nói:
"..... WC ở đâu vậy?"
Liêu Túc: "Hả? WC sao? Ở phía sau, cậu muốn đi WC à? Tôi mang cậu đi nhé."
Không biết vì sao Khang Thánh Triệt lại vội vàng nói:
"Không cần, tôi tự đi được."
Trước khi đi hắn còn lưu luyến không rời mắt liếc nhìn Vưu Lương Hành một cái, Liêu Túc chỉ hướng WC cho Khang Thánh Triết xong cảm thấy tư thế đi của hắn có chút kỳ quái, nhưng bởi vì đang chú ý tới Vưu Lương Hành cho nên cũng chỉ lướt qua.
Khang Thánh Triết vào nhà WC có chút lâu, mất hơn mười mấy phút, sau khi hắn chầm chậm đi từ WC ra thì Vưu Lương Hành đã tập xong, đang nói chuyện với một vị huấn luyện viên trung tuổi.
Liêu Túc tươi cười đầy mặt muốn nói gì đó với Khang Thánh Triết nhưng lại phát hiện ánh mắt của người kia lại dính lên phần eo bụng của Vưu Lương Hành, hắn chớp chớp mắt, trong lòng như được khai sáng, lập tức nói tiếp đề tài vừa rồi, hắn hưng phấn nói:
"K thần, tôi nói với cậu một bí mật nhé."
Khang Thánh Triết thất thần: "Anh nói đi."
Liêu Túc cười nói:
"Cậu biết làm như thế nào để hấp dẫn ánh mắt người mình thích không?"
Có thể là đề tài đánh trúng điểm yếu nào đó, Khang Thánh Triết chợt quay đầu hỏi:
"Anh biết?"
Liêu Túc cười hắc hắc nói:
"Tôi biết a, tuy rằng tôi vẫn còn độc thân nhưng tôi biết bí quyết nhé, đàn ông, muốn hấp dẫn thị giác của người khác phái, ngoài đẹp trai ra thì phải có cơ bụng nha!"
Khang Thánh Triết không có hứng thú nói: ".....Ồ."
Hắn không phải là đồ ngốc, vừa thấy Liêu Túc nói đi nói lại đề tài này lập tức hứng thú không cao.
Liêu Túc vội la lên:
"Này, tôi không phải vì khuyên cậu tập thể hình mà nói vậy. đây là sự thật nhé! Cậu xem đi, đàn ông chỗ khác thì không nói nhưng phần eo phải tốt đi, là eo đấy, eo không tốt thì nhân sinh sao có thể hạnh phúc được! Lại nói về cơ bụng, cậu có biết phụ nữ đối với đàn ông không có cơ bụng thì cảm thấy thế nào không?"
Khang Thánh Triết nói: "Thấy thế nào?"
Liêu Túc: "Nhìn cũng không thèm nhìn nha!"
Khang Thánh Triết nói: "Ồ!"
Liêu Túc: "...."
Đề tài về quan hệ tình yêu này dùng để khuyên bảo sao không thể dùng được nha, quả thực là dầu muối không ăn, Liêu Túc có chút nhụt chí, hắn đang cảm khái từ nội tâm thì Khang Thánh Triết chợt nói:
"Vậy nam sinh thì sao?"
Liêu Túc: "Hả?"
Khang Thánh Triết lập lại:
"Nam sinh thì thế nào?"
Liêu Túc mộng bức với câu hỏi bất thình lình như vậy, hắn tự hỏi khá lâu sau đó ôm ý niệm cố gắng đả động Khang Thánh Triết, hắn trả lời:
"Nam sinh.... nam sinh thì cũng giống nữ sinh a!"
Thần thái Khang Thánh Triết nghiêm túc nhíu mày hỏi:
"Không thèm nhìn sao?"
Liêu Túc: "Không nhìn!"
Không biết Khang Thánh Triết nghĩ tới cái gì mà thần sắc càng ngày càng vi diệu, nội tâm Liêu Túc bắt đầu sinh ra chút hy vọng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
Khang Thánh Triết chợt hừ một tiếng nói:
"Hừ, thích nhìn ai thì nhìn."
Liêu Túc: "...."
Cậu thắng rồi.
Nếu lại khuyên nữa thì tôi là chó.
Khi hai người đang nói chuyện thì Vưu Lương Hành cũng đã nói xong, vừa lau mồ hôi vừa đi tới, ánh mắt đầu tiên của hắn là dừng trên mặt Khang Thánh Triết, mà người kia thì dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn chằm chằm, trong lòng hắn nhạy dựng lên, hơi hơi nhìn chếch sang chỗ khác.
Liêu Túc ăn mệt, đến bên người Vưu Lương Hành thở dài nói:
"Tôi từ bỏ, tôi không được rồi."
Nghe thấy lời này, lập tức Vưu Lương Hành lĩnh ngộ hàm nghĩa ẩn sâu bên trong, bất quá tính cách hắn cũng sảng khoái, không dùng đề tài này trêu chọc Liêu Túc nữa mà nhanh chóng nói sang chuyện khác:
"Cậu còn tập nữa không?"
Liêu Túc lộ vẻ do dự, có chút muốn tập nhưng lại không thể bỏ qua cơ hội ở chung với Khang Thánh Triết.
Vưu Lương Hành trừng mắt:
"Còn muốn tập thì cho cậu 3 giây, ba, hai ----."
Liêu Túc vội nói:
"Luyện, luyện, luyện mà! Tôi sẽ tìm máy chạy bộ, chạy 20 km để ra mồ hôi mới được."
Nói xong hắn lại nhìn Khang Thánh Triết nói:
"Tôi sẽ chạy rất nhanh thôi, hai người chờ tôi trong chốc lát nhé, quanh đây có rất nhiều quán ăn ngon, tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé, K thần, phần của cậu tôi mời."
Liêu Túc là người rộng rãi, hành sự tùy tâm, nói đi là đi, hắn vừa rút lui thì xuất hiện không gian chỉ có hai người khó mà có được.
Vưu Lương Hành vừa vận động xong, nhiệt lượng trên người tỏa ra, dựa vào gần có thể phảng phất như nhìn thấy nhiệt khí tản ra từ người hắn, Khang Thánh Triết không nhịn được sờ soạng lưng của Vưu Lương Hành một chút.
Vưu Lương Hành cứng đờ, thân hình hơi nghiêng về phía trước, không chờ hắn hỏi Khang Thánh Triết làm sao thì tay của người kia đã duỗi ra trước mặt hắn, còn oán giận nói:
"Tay ướt rồi."
Vưu Lương Hành: "...."
Cho nên ai bảo người này sờ.
Vưu Lương Hành trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục lau mồ hôi, Khang Thánh Triết tiến đến trước mặt hắn, hơi cúi đầu.
"Anh cũng lau tay cho tôi đi."
Bỗng nhiên khoảng cách kéo gần, Vưu Lương Hành có thể nhìn thấy lông mi thật dài của người kia, hắn hơi lui về sau một chút, quăng chiếc khăn lông lên đầu Khang Thánh Triết, nói:
"Tự mình lau đi."
Khang Thánh Triết không thèm che giấu sự thất vọng, chỉ lau lau sơ qua vào chiếc khăn lông, toàn bộ tâm tư hắn đặt hết lên người Vưu Lương Hành, không hiểu sao nội tâm luôn luôn ầm ĩ.
Lại nói tiếp, hôm nay vốn dĩ hắn chỉ tính tới đây nhìn thấy mặt người kia, chưa từng có ý tưởng dư thừa nào khác, nhưng không nghĩ rằng, giờ phút này, tay chân như không chịu khống chế, luôn muốn sờ vào người kia một chút, chạm vào người kia một cái.
Hắn đã độc thân 20 năm, chưa từng phát hiện ra mình lại háo sắc như vậy, vừa nhìn thấy Vưu Lương Hành đánh quyền anh là cả người như mất trí, lúc vừa rồi, Liêu Túc thấy Vưu Lương Hành hung thần ác sát cực kỳ dọa người nhưng mà trong mắt hắn, lại cảm thấy Vưu Lương Hành sắc khí tràn đầy, làm hai chân hắn như nhũn ra.
Tuy rằng cũng không nhũn mà còn.......
..... Thôi, không thể nói, không thể nói.
Da mặt Khang Thánh Triết vốn dày, cũng không thèm nghĩ quá nhiều, hắn gãi gãi đầu, hỏi:
"Anh đánh quyền anh bao lâu rồi?"
Vưu Lương Hành nói: "10 năm."
"Từ nhỏ đã học rồi sao?"
Vưu Lương Hành trả lời: "Ừ."
Gia thế của Vưu Lương Hành khá phức tạp, cha mẹ hắn nhìn như nuôi thả nhưng thực chất chưa từng lơi lỏng việc giáo dục hắn, từ nhỏ tới lớn, chương trình học của Vưu Lương Hành nhiều hơn rất nhiều so với những đứa nhỏ bình thường, âm nhạc, hội họa, vân vân.... nhưng trong đó, thứ duy nhất hắn yêu thích kiên trì nỗ lực tới tận bây giờ chính là quyền anh.
"Lúc đánh quyền anh tôi luôn cảm thấy rất tốt, cực kỳ tốt."
Không cần phải nói nhiều, có thể nghe được ba chữ "cực kỳ tốt" từ trong miệng Vưu Lương Hành đã có thể thấy được cảm tình của hắn đối với môn quyền anh rồi.
Là chân ái.
Khang Thánh Triết gật đầu nói:
"Bất quá luyện quyền anh từ nhỏ như vậy, cha mẹ anh không đau lòng sao?"
Vưu Lương Hành nói: "Vì sao lại đau lòng?"
Khang Thánh Triết nói: "Vì sẽ bị thương."
Vưu Lương Hành kỳ quái hỏi:
"Đánh quyền anh mà thôi vì sao sẽ bị thương?"
Khang Thánh Triết:
"Vậy đánh quyền anh không dễ dàng bị thương sao?"
Vưu Lương Hành sửng sốt, nghiêm túc tự hỏi trong chớp mắt rồi trả lời:
"Tôi không rõ lắm, từ nhỏ tới lớn người bị thương đều là người khác."
Khang Thánh Triết: "...."
Hắn cảm thấy càng lấn sâu vào đề tài này càng nguy hiểm vì thế ngoan ngoãn ngậm miệng, khi rời tầm mắt ra chỗ khác hắn nhìn thấy Liêu Túc ở chỗ xa xa trên máy chạy bộ, vừa thấy bọn họ nhìn qua lập tức phất tay nở một nụ cười tươi rói.
Khang Thánh Triết không khỏi nói:
"Hắn dường như rất thích chạy bộ."
Không chỉ là bởi vì thích chạy mà còn vì hắn là fans của cậu..... Vưu Lương Hành yên lặng bổ sung trong lòng, bất quá nói tới Liêu Túc thì Vưu Lương Hành tĩnh tâm tự hỏi trong chốc lát, suy xét việc chưa thông báo với Khang Thánh Triết đã vội vàng giới thiệu hai người, vì thế mở miệng nói:
"Con người Liêu Túc cũng tốt, nhưng chỉ là có chút ồn ào, nếu hắn nói gì không đúng thì cậu đừng quá để ý."
Người không thích vận động thì trời sinh đã không thích, nói nhiều có khả năng làm Khang Thánh Triết không vui, Vưu Lương Hành giải thích hai câu, vừa nói xong Khang Thánh Triết mỉm cười gật đầu, nói:
"Không thèm để ý, đương nhiên không thèm để ý, kỳ thật một câu tôi cũng không để trong lòng."
Vưu Lương Hành: "...."
Thần thái của người kia vừa đứng đắn lại nghiêm túc, nhưng nếu Liêu Túc nghe thấy những lời này, sợ là hắn sẽ rơi lệ đầy mặt mất.
Cuối cùng Vưu Lương Hành cũng biết vẻ mặt với biểu tình ăn mệt của Liêu Túc vừa rồi từ đâu mà tới, nhất thời có chút đồng tình.
Khang Thánh Triết tươi cười nhìn chằm chằm Vưu Lương Hành không bỏ, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe, chậm rì rì nói:
"Đúng rồi, Liêu Túc vừa mới nói với tôi, đàn ông con trai nếu không có cơ bụng....."
Vừa nói, Khang Thánh Triết vừa vén áo mình lên, đang muốn mở miệng nói tiếp thì nhìn thấy ánh mắt trốn tránh co quắp dời tầm mắt đi của Vưu Lương Hành.
Khang Thánh Triết: "...."
Hắn lộ ra cái bụng trăng trắng của mình nỗ lực thò tới nói:
"Lương Lương, anh nhanh xem này."
Bởi vì có chút tâm tư không thể nói rõ, Vưu Lương Hành xoay đầu không động, nói thật, lần trước chỉ nhìn thoáng qua một cái mà hắn đã nhớ nhiều ngày như vậy, giờ lại nhìn một cái chẳng phải sẽ ngủ cũng nằm mơ thấy sao, bị một cái bụng trăng trắng quẩn quanh trong mơ, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ a.
Vưu Lương Hành lãnh đạm nói:
"Không xem."
Khang Thánh Triết: "..... Anh xem một cái đi."
Vưu Lương Hành: "Không xem."
Khang Thánh Triết: ".... Chỉ xem một cái thôi mà."
Vưu Lương Hành: "Không xem."
Khang Thánh Triết mím chặt môi, tức giận, sau một lúc lâu, hắn bừng bừng nhảy lên, bực bội nói:
"Huấn luyện viên! Huấn luyện viên! Tôi muốn làm thẻ! Làm thẻ 1 năm!"