Ba ngày sau Vưu Lương hành xuất phát đi Bắc Kinh, đi vô thanh vô tức, không có động tĩnh gì, vừa lúc khóa học quân sự kết thúc, sinh viên mới, sinh viên cũ đang dung hợp "múi giờ", cho nên phải 2-3 ngày sau mới có tiếng kêu rên trên Tieba của trường.
[Trời a, QAQ!! Học trưởng Vưu ra ngoài thực tập rồi!]
[Quá ngược! TMD Tôi vừa mới nhập học mà! Đã cạn lương thực nhanh như vậy sao..... Nhân gian còn gì đáng sống nữa [Nụ cười hoàn toàn biến mất]]
[Các bạn sinh viên mới gắng lên, phải biết rằng hơn một năm nữa học trưởng Vưu sẽ tốt nghiệp! Ngẫm lại thì có phải cảm thấy dễ chịu hơn không?]
[.....]
[Thật sự anh ấy đi quá đột ngột, trong lòng thấy vắng vẻ, tuy rằng ngày thường cũng không nhìn thấy được nhưng chỉ cần biết học trưởng Vưu ở trường là tôi luôn có một loại kích động, hiện tại.....]
[Thương tâm muốn chết.]
Vưu Lương Hành đi một mình đổi lấy tình cảnh bi thảm của vô số nữ sinh của đại học A, bất kể sinh viên mới hay cũ, phàm là người yêu thích mỹ quan đều ai thán dậy trời, tại đây, trong đám sinh viên mới của khoa văn học, Khang Thánh Triết càng thương tâm, đại biểu là đã cống hiến n ngày thương tâm đến suy sút.
Làm gì cũng không có tinh thần, ba phút lại thở dài một tiếng, những thứ khác không nói, cái bộ dáng lười biếng kia tuyệt đối đã tiến hóa thêm vài cấp.
Lương Sở Lâm bị hắn thở dài phiền muốn chết, nhịn không được vứt sách ra, quát:
"Khang Thánh Triết, cậu có bệnh phải không, Lương Lương ca đã đi bao nhiêu ngày rồi."
Khang Thánh Triết uể oải nói: "Tôi tương tư thành tật."
Lương Sở Lâm: "..... Rắm!" Tương tư trêu hắn hay chọc hắn, dựa vào cái gì bắt hắn chịu đựng kẻ này!
Người này rõ ràng có bệnh! Có bệnh thì nên trị đi đừng phiền người khác!
Khang Thánh Triết uể oải không vui, nhìn bộ dáng kia như thiên nhân vĩnh cách với người yêu.... nhưng thực tế liên hệ không ít chút nào.
Không phải khoa trương chứ mỗi ngày Vưu Lương Hành dành ít nhất 2 giờ để nói chuyện phiếm với hắn.
Bất quá dù có liên lạc nhưng không thể so với việc người ở ngay bên cạnh, Khang Thánh Triết càng nói chuyện nhiều thì càng thương nhớ nhiều, càng than thở nhiều, lại nhớ tới, hắn click mở WeChat của Vưu Lương Hành, đánh chữ:
---- Lương Lương đã rời tôi đi 701 giờ, nhớ anh.
Vưu Lương Hành:.......
Có thôi đi không, phiền toái.
Vưu Lương Hành rời trường làm hứng thú của Khang Thánh Triết giảm đi một nửa, nhưng mà thời gian từng giây từng phút trôi qua, nháy mắt cũng qua, Khang Thánh Triết là sinh viên mới nhập học cho nên cũng không thiếu bị người chú ý.
Bởi vì chiều cao cùng giá trị nhan sắc, trong giai đoạn học quân sự luôn có không ít xã đoàn đặc biệt tới mời hắn gia nhập, tennis, bóng đá, bóng bàn, cosplay, manga, anime, ngay cả mấy xã đoàn vũ đạo cũng nhờ người tới hỏi xem Khang Thánh Triết có muốn gia nhập hay không, bất quá, câu trả lời của kẻ này đều là: NO.
Không đi, không xem, không có khả năng.
Nghĩ cũng không muốn nghĩ rồi, đời này đều không chạm tới.
Nhiệt triều chiêu sinh vừa mới qua đi, Lương Sở Lâm đã tham gia 2-3 cái xã đoàn mà Khang Thánh Triết một cái cũng không tham gia, không chỉ như vậy, hàng ngày người này còn phát huy đến tận cùng tác phong "Tôi là kẻ lười biếng", một tháng trôi qua, tất cả mọi người chung quanh đều đã hiểu biết tính tình của hắn, cho nên có chuyện gì cũng đều dung túng hắn.
Nhưng mà sự tình xưa này đều có sự trùng hợp, tránh được mùng 1 nhưng không tránh khỏi 15, sau một tháng học tập, trường học tổ chức một trận thi đấu bóng rổ giữa các khoa với nhau, tin tức vừa công bố, hội học sinh của khoa lập tức tiến hành nhìn chằm chằm Khang Thánh Triết.
"Thành tích của cậu tốt như vậy, chương trình học lại không nhiều, tới tham dự đội bóng rổ đi, thời gian cũng không dài đâu, chỉ cần luyện hơn 10 ngày, chơi 7-8 trận gì đó thôi."
Tới khuyên là một cán sự thuộc hội học sinh của khoa, là nam, còn là học trưởng, hắn là thành viên trong đội bóng rổ của trường, vừa nhìn thấy Khang Thánh Triết thì hai mắt đã sáng lên, theo đuôi từ phòng học tới ký túc xã của Liêu Túc và Vưu Lương Hành mà Khang Thánh Triết đang tạm trú với thái độ cực kỳ thành khẩn.
"Bạn học à, với chiều cao này của bạn không chơi bóng rổ thì quá lãng phí!"
"Thật đó, bạn xem đi, bạn chỉ cần giơ tay là bóng đã vào rổ rồi, đây là thiên phú, hãy gia nhập đội bóng của chúng tôi, nói không chừng khoa Văn học chúng ta có thể thắng đó!"
"Bạn học à, bạn học ơi?"
Liêu Túc ở một bên thậm chí còn cảm thấy đáng thương nói:
"Đừng gọi nữa, cậu ta ngủ rồi."
Học trưởng: "...."
Người nhiệt tình yêu thích vận động chưa bao giờ chịu nhận thua, vị học trưởng này tự mình cổ vũ chính mình nói:
"Chiều tôi lại tới."
".... Cũng được." Liêu Túc chép miệng, không nhịn được cảm thấy vị này có chút đáng thương, theo hắn biết thì, Khang Thánh Triết mà đáp ứng thì mặt trời đều mọc phía tây rồi.
Quả nhiên, Khang Thánh Triết vừa tỉnh lại đã chạy trốn không thấy bóng dáng, không lưu tình né tránh vị học trưởng kia, thời gian vào trưa, hắn và Lương Sở Lâm đi tới cửa hàng tạp hóa duy nhất trong trường.
"Nước tranh quýt, lạnh."
Khanh Thánh Triết nhìn Lương Sở Lâm lấy đồ uống, ngơ ngác nói:
"Của tôi đâu."
Lương Sở Lâm: "Tự mình lấy đi."
Khang Thánh Triết cực kỳ thất vọng:
"Tại sao cậu lại lười như vậy?"
Lương Sở Lâm: "...."
Tôi lười????
Tôi không bằng cậu đâu.!!!
Vưu Lương Hành rời trường đã một tháng, ngoài miệng Lương Sở Lâm luôn nói muốn tránh Khang Thánh Triết càng xa càng tốt nhưng thực tế lại càng ngày càng gần, hiện tại, cơ hồ toàn trường đều biết về "tổ hợp lồi lõm" của bọn họ.
"Thôi." Ngay lúc Lương Sở Lâm cho rằng Khang Thánh Triết sẽ đứng dậy tự mình đi lấy thì hắn thả lỏng vai, ghé vào mặt bàn.
"Vốn dĩ cũng không khát lắm, không uống nữa."
Lười đến nước này sao, Lương Sở Lâm chỉ có thể nói:
"Thật nhiều tật xấu."
Khang Thánh Triết mở Wechat ra nhìn tin nhắn vừa gửi cho Vưu Lương Hành nhưng chưa thấy trả lời, hắn si ngốc nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, thở dài nói:
"Có phải Lương Lương rất mệt hay không nhỉ?"
Lương Sở Lâm oán hận cắm ống hút vào chai đồ uống lạnh, nói tiếp:
"Hẳn là rất mệt, nghe nói năm 3 thực tấp rất cực khổ, đặc biệt là như Lương Lương ca, một mình làm một hạng mục, mà Lương Lương ca có nói với cậu, anh ấy làm về đề tài gì không?"
Khang Thánh Triết nghĩ nghĩ nói: "Chưa nói."
Nhắc về Vưu Lương Hành, cả người Khang Thánh Triết tựa như chậm trễ lại, nói chuyện cũng không muốn nói, thở ngắn than dài.
Lương Sở Lâm gật gật khóe miệng, nhất thời đành phải nói sang chuyện khác:
"Đúng rồi, cậu thật sự không tham gia đội bóng rổ sao? Lịch thi đấu chỉ có 5 ngày, cũng không được mấy trận, nếu không cậu tham gia đi, chơi tốt có thể nhận thưởng cũng được."
Khang Thánh Triết lười nhác nói: "Cậu thích bóng rổ sao?"
Lương Sở Lâm vui vẻ nói: "Thích nha."
Khang Thánh Triết: "Vậy cậu tham gia đi."
"Tôi cũng muốn." Đột nhiên Lương Sở Lâm nhăn mi lại.
"Nhưng người ta lại không cần tôi, nói tới lại cảm thấy tức, cậu cao như vậy thật lãng phí."
Khang Thánh Triết liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
"Cậu lớn lên lùn như vậy cũng trách tôi sao."
Lương Sở Lâm: "....."
Ngươi không nói lời nào có thể chết hay sao! Đại hỗn đản này!
Lương Sở Lâm tức giận thiếu chút nữa bốc khói mà Khang Thánh Triết còn đang đắm chìm trong việc chờ đợi Vưu Lương Hành trả lời, chờ đợi trong chốc lát không thấy có kết quả, Khang Thánh Triết tạm thời rời khỏi Wechat, ấn vào Vương Giả Vinh Diệu, hỏi:
"Chơi game không?"
Lương Sở Lâm: "Không chơi."
Cùng lúc đó, có người ở phía sau lên tiếng nói: "Tôi chơi."
Không đợi Khang Thánh Triết quay đầu lại, người kia đã vòng tới trước mặt, đúng là vị học trưởng trong đội bóng rổ.
Khang Thánh Triết liếc nhìn hắn một cái, tuy rằng bị bám đuôi nhưng dù sao cũng không có ác ý, cho nên cũng không phản cảm:
"Tổ đội sao?"
Vị học trưởng kia lắc đầu, nói:
"Không, tôi muốn PK với cậu."
Trong nháy mắt, vô hình chung âm điệu của Khang Thánh Triết mang chút hứng thú.
"Anh PK với tôi sao?"
Người kia cũng không chậm trễ, gật đầu nói:
"Đúng vậy, PK, tôi đã hỏi thăm qua học trưởng Liêu, biết cậu chơi game rất khá, bất quá tôi cũng không kém, chúng ta cược 1 ván đi, nếu tôi thắng cậu phải tham dự vào đội bóng rổ, nếu cậu thắng tôi sẽ không tìm cậu nữa, thế nào."
Nghe qua thì cũng không có chỗ tốt nào, nhưng Khang Thánh Triết rõ ràng không thèm để ý, chỉ hứng thú nói:
"Anh cảm thấy anh có thể thắng tôi hay sao?"
Học trưởng nói: "Cậu chỉ cần nói, cậu dám hay không thôi."
Lời đã nói tới đây, có chút khích tướng, Khang Thánh Triết lười nhác đã một tháng, lúc này bỗng nhiên có chút hứng thú, hắn gợi lên một tia cười, thong thả nói:
"..... Được nha."
Biết mình lợi hại còn muốn PK, Khang Thánh Triết rất tò mò trình độ của vị học trưởng này, hắn mở ra tìm kiếm, mặt đối mặt thêm vị này là bạn tốt, hỏi:
"Thuê phòng không?"
Vị học trưởng này có chút khẩn trương nói:
"Ừ, thuê phòng đánh, nhưng để tôi mời."
Nếu là PK, ai mở cũng không sao cả, Khang Thánh Triết nói:
"Tùy tiện."
Rất nhanh, vị học trưởng này gửi lời mời tới, mắt Khang Thánh Triết nhíu lại, phát hiện không phải một chọi một mà là năm vs năm.
Nếu là PK 2 người, hà tất phải mở phòng 5vs5.
Khang Thánh Tiết cũng không nói ra nghi vấn chỉ tùy tay ấn vào đồng ý, giây tiếp theo, hắn vào giao diện tổ đội, bên người có 4 vị trí không, mà ở phía đối diện đã tràn đầy, trừ học trưởng ra đã có 4 người khác.
Một người là Vương Giả, 2 người là Tinh Diệu, còn 2 người Kim Cương tính cả vị học trưởng này.
Lương Sở Lâm ở ngoài bàng quan phải câm lặng thốt lên: "......" Ngọa tào.
Thao tác này có chút vượt quá tưởng tượng đi.
Vị học trưởng giả vờ khụ khụ giải thích:
"... Đều là người trong đội bóng, về sau chúng ta đều quen biết.... quen biết."
Lương Sở Lâm: "..... Ồ, Ồ."
Nói là muốn PK lại kéo theo 4 người tới giúp đỡ, học trưởng cũng biết mình không phúc hậu nhưng vẫn nói:
"Bạn học Khang à, tôi xác thật đã nói muốn PK với cậu, nhưng chưa từng nói phải 1 chọi 1, Vương Giả Vinh Diếu vốn là trò chơi đối chiến giữa nhiều người, nếu cậu muốn thì có thể kéo thêm người vào."
Tuy rằng lời nói này có chút đê tiện nhưng lại là một đạo lý thông tục: Có thể quần ẩu vì sao lại phải một mình đấu? Đương nhiên, có thể đổi phương thức biểu đạt là: --- Đúng vậy, chúng tôi muốn quần ẩu cậu đó!
Vì đội bóng rổ không biết xấu hổ mà Khang Thánh Triết cảm thấy bội phục họ.
Học trưởng đã nói vậy, nhưng tâm lý rõ ràng biết hẳn là Khang Thánh Triết không thể kéo người khác vào. Tính ra đội bóng rổ bọn họ đã có đủ 5 người, Khang Thánh Triết nào có dễ dàng kêu đủ 5 người nhanh như vậy, còn nữa, dù cho gọi được 1-2 người nữa cũng không sao, nhìn đẳng cấp của Khang Thánh Triết mới chỉ là kim cương, mà nhìn đội hình với đẳng cấp lộng lẫy của bọn họ đi, cơ hồ chỉ có thắng.
Đúng như học trưởng suy nghĩ, Lương Sở Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua giao diện bạn tốt của Khang Thánh Triết, số lượng kia, haizzz cực kỳ thê thảm, lướt lên lướt xuống cũng chưa tới 10 người, mà cả 10 người này không một ai online cả.
Không một ai cả.....
Lẻ loi hiu quạnh, nhìn thật đáng thương.
Trong lòng Lương Sở Lâm thổn thức, chậc lưỡi hỏi:
"Khang Thánh Triết, nếu không tôi online nhé?"
Lương Sở Lâm cũng đã thêm bạn tốt với Khang Thánh Triết, hiện tại online thì hắn có thể trực tiếp kéo qua, Khang Thánh Triết liếc qua hắn một cái, nhìn chằm chằm 2 giây, chậm rãi nói:
"Thôi, cậu quá cúi bắp."
Lương Sở Lâm - người đã lên Tinh Diệu vô ngữ: "...."
Có tin hay không ta bóp chết ngươi!!! Bóp chết ngươi a a a a a!
Khang Thánh Triết cự tuyệt Lương Sở Lâm sau đó mới quay lại giao diện trò chơi, hắn cũng không mời bất luận người nào, mà ấn thêm vào những vị trí không bên cạnh, 4 NPC.
Lương Sở Lâm: "....."
Học trưởng: "....."
NPC, vậy đó chân chính sẽ là 1vs5.
Học trưởng nói: ".... Bạn học à, cậu xác định sao?"
Khang Thánh Triết ngửa đầu cười, nụ cười có một loại ý vị không rõ:
"Xác định."