Vưu Lương Hành nói: "Tôi biết rồi."
Hai người đều cực kỳ nghiêm túc, Khang Thánh Triết ôm lấy eo của Vưu Lương Hành không buông tay, lúc này, Vưu Lương Hành không hề túm hắn ra nữa, mặc hắn ôm, tuy rằng không khí chung quanh đã yên lặng không một tiếng động nhưng không thể ngăn trở nỗi lòng của mỗi người.
Một lát sau Khang Thánh Triết nói:
"Bao giờ anh đi."
Vưu Lương Hành nói: "Hai ba ngày nữa."
Khang Thánh Triết rầu rĩ ""Ừm" một tiếng, ngẩng đầu lên nói:
"Lương Lương, anh đi những 2 tháng như vậy, tôi không yên tâm."
Đối mặt với sự lo lắng trắng ra như vậy Vưu Lương Hành không khỏi có chút động dung:
"Có gì phải lo lắng, tôi là một người trưởng thành, đế đô lại là nhà của tôi....."
Hắn mới nói được một nửa, trong giây lát Khang Thánh Triết như cố lấy dũng khí, trịnh trọng nói:
"Nếu không như này đi, trước khi đi anh lấy một thứ từ tôi, để hộ thân."
Không hiểu vì sao giữa mày Vưu Lương Hành lại giật giật, hắn có một dự cảm không tốt.
.... Hộ thân?
Vưu Lương Hành không rảnh truy cứu từ ngữ không thể hiểu được này, hắn hỏi lại:
"Cái gì?"
Khang Thánh Triết nhấp môi, tựa như có chút ngượng ngùng:
"Một "huyết" của tôi."
Vưu Lương Hành cảm thấy dây thần kinh nào đó trong đầu bị chặt đứt, hắn xác nhận lại, hỏi:
"Cái gì của cậu."
Khang Thánh Triết: "Một huyết."
Vưu Lương Hành: "...."
Khang Thánh Triết sợ Vưu Lương Hành không hiểu, còn giải thích thêm:
"Một huyết đó, chính là đêm.... "
Ngay lập tức Vưu Lương Hành không nói hai lời vỗ một cái lên trán hắn, chữ "đầu" trong miệng Khang Thánh Triết bị vỗ tới bay sạch.
Khang Thánh Triết ăn đau rầm rì nửa ngày, khóc lóc kể lể:
"Lương Lương, tôi có chút choáng váng."
Mí mắt Vưu Lương Hành vì tức giật mà giật giật như muốn rút gân:
"Choáng vàng còn có lá gan nói hươu nói vượn sao!"
Khang Thánh Triết cãi lại:
"Ai nói bậy a, tôi nói nghiêm túc đó, cực kỳ nghiêm túc, Lương Lương, anh thật sự không lấy sao?"
Vưu Lương Hành: "Không lấy!"
"Qua thôn này lại không còn cửa hàng nữa đâu đó."
Vưu Lương Hành: ".... Câm miệng đi!"
Sự tiếc hận của Khang Thánh Triết bộc lộ ra ngoài:
"Lương Lương, đã tới lúc này rồi anh cũng không cần thẹn thùng, nếu anh không dám chủ động thì tôi có thể."
Hắn vừa nói vừa kéo chiếc áo vừa mới mặc không bao lâu ra, Vưu Lương Hành không biết người này như thế nào nữa, nói một câu cũng run bần bật mặt đỏ tim đập nhanh, nhưng một khi phát bệnh quật lên thì lại cực kỳ không biết xấu hổ, mắt thấy cái bụng trắng trắng sắp lộ ra, Vưu Lương hành vội vàng duỗi tay túm chặt lại.
Nhưng mà trong nháy mắt khi hắn bắt được góc áo của Khang Thánh Triết, thì kẻ này quay một cái giống như cá mặn xoay người, không mỹ quan lắm đè Vưu Lương Hành xuống chiếc giường phía dưới.
Vưu Lương Hành kinh hãi hô lên:
"Khang Thánh Triết...."
Lời nói này bị một xúc cảm mềm mại nhẹ nhàng lấp kín, hơi ấm từ Khang Thánh Triết giao điệp truyền tới, nửa giây sau, Khang Thánh Triết rời khỏi cánh môi của Vưu Lương Hành, trịnh trọng nói ra lời uy hiếp mà hắn thấy có lực sát thương mạnh nhất.
"Đồng chí Vưu Lương Hành, xin mời anh phối hợp một chút, bằng không khi hôn răng tôi sẽ rất đau a, không, siêu đau a."
Vưu Lương Hành: "...."
Khang Thánh Triết: "Chuẩn bị tốt chưa, tôi tới đây."
Vưu Lương Hành: "Đừng tới, cậu cút đi."
Lời thì nói như vậy nhưng khi Khang Thánh Triết hôn thì hắn lại không trốn tránh cũng không đẩy người kia ra, tay hắn do dự một chút sau đó thuận thế đặt lên lưng Khang Thánh Triết, khi chạm vào lưng người kia, Vưu Lương Hành có thể cảm thấy rõ ràng, ngược lại với bộ dạng mặt dày mày dạn quấn lên của Khang Thánh Triết, lưng kẻ này đang run rẩy như thế nào.
Rõ ràng là khẩn trương muốn chết.
Vưu Lương Hành dở khóc dở cười, hắn thật sự không hiểu Khang Thánh Triết, nhưng mà cố tình không hiểu cũng không quan hệ gì. Bởi vì hắn thật sự không có biện pháp ứng đối, chỉ sợ một ngày nào đó chính mình sẽ tức giận ra bệnh mất.
Cánh môi chạm vào nhau, nụ hôn triền miên, nhiệt độ hai người càng lúc càng cao, Vưu Lương Hành không rảnh suy nghĩ quá nhiều, hắn thuận thế hé miệng, bỗng nhiên bên tai nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ.
"Ưm... Khang... Khang Thánh Triết....."
Khang Thánh Triết hừ hừ nói: "Ư?"
Vưu Lương Hành đẩy hắn ra thở dốc nói:
"Dường như có động tĩnh."
Khang Thánh Triết nói: "Động tĩnh gì, không có động tĩnh a."
Vưu Lương Hành nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Có người ở cửa."
Yết hầu của Khang Thánh Triết khô khốc, mông lung liếc ra cửa một cái không nhìn thấy bóng người, hắn nheo mắt lại, mơ hồ nói không rõ, cuối cùng còn như cầu xin:
"Không có ai, anh nhìn lầm rồi, Lương Lương.... Lương Lương..... Mặc kệ người khác, mở miệng a.... mở miệng ra a!"
Trọng lượng trên người ngày càng thêm rõ ràng, không biết do nhiệt độ càng ngày càng cao hay do âm thanh bên tai mê hoặc quá mức mà Vưu Lương Hành nhắm mắt lại, bất tri bất giác nước chảy bèo trôi.
Nóng.
Cực nóng.
Nụ hôn cực nóng trên chiếc giường này tựa như tỏa ra bốn phía, cách một tấm ván cửa mỏng manh, Liêu Túc nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu bộ dạng cứng đơ như một kẻ si ngốc bán thân bất toại.
Vưu Lương Hành không nghe lầm, ở cửa có người. Chính là đồng chí Liêu Túc sau khi hứng chịu bạo kích co rút như chú chim cút này.
..... Rốt cuộc hắn vừa mới thấy gì, là mơ sao? Lương ca và K thần, hai người bọn họ đang dùng miệng đánh nhau gì đó sao.... là hắn nhìn lầm đúng không!
Thân thể Liêu Túc run rẩy không ngừng, vất vả lắm mới thu đủ dũng khí liếc mắt nhìn vào trong một cái, lập tức lại lùi về tới như bị gì đó chọc thẳng vào mắt.
Không nhìn lầm! Là thật!!!
Hai người kia đang lăn lăn trên một cái giường a!
Mẹ nó đây là như thế nào a! Hai người này ở bên nhau? Đang yêu đương sao??? Liêu Túc chịu đả kích rất lớn, càng nghĩ càng ngốc, càng nghĩ càng sợ hãi, cẩn thận xem xét lại khoảng thời gian quen biết của bọn họ, là chuyển nhà hay là hàng xóm gì đó, lại bá vai bá cổ gì đó, lúc ấy không cảm thấy gì, nhưng hiện tại càng nghĩ càng ớn lạnh.
Hừm lừa dối hắn, ở sau lưng hắn phát triển tới tình trạng này rồi a!
Rốt cuộc thì hai người này có gì luẩn quẩn trong lòng để từng bước từng bước trở thành tự sản tự tiêu như này trong khi bộ dạng có thể thành nam chính trong bất cứ câu truyện nào chứ.... Đại học A có nhiều mỹ nữ như vậy không tính ngắt lấy một đóa hoa hay sao....!
Liêu Túc không rõ ràng được ý nghĩ trong lòng mình như thế nào, chúng lộn xộn không rõ đầu đuôi, hắn ngồi xổm ở cửa sau vài phút, bộ dáng hắn như biến thành hóa thạch trôi theo làn gió.
"Liêu ca?"
Liêu Túc si si ngốc ngốc hoàn hồn lại, Lương Sở Lâm đang vắt tay áo đầy nước mưa nhìn hắn, Liêu Túc nói:
"..... Tiểu Lâm Tử? Tại sao em lại ở đây?"
Lương Sở Lâm nghi hoặc hỏi:
"A? Không phải anh gọi em tới đây sao?"
Suy nghĩ của Liêu Túc trở về, hắn hắng giọng nói:
"Ồ, ô đúng rồi, đúng rồi, anh có chút ngây ngốc, đầu óc không tốt lắm."
Lương Sở Lâm chợt thấy buồn cười, Liêu Túc là học sinh khoa thể dục, lại để đầu húi cua, ngoài mặt giống một thanh nhiên nhiệt huyết, thực tế đúng thật là thanh niên nhiệt huyết, trong ngoài như một, tuy nói nhiều nhưng làm việc nghiêm túc có thể dựa dẫm, Lương Sở Lâm mới quen hắn vài ngày nhưng đã thấy Liêu Túc luôn đầu tàu gương mẫu vừa cười ngây ngô vừa làm tốt mọi thứ, đây là lần đầu Lương Sở Lâm thấy bộ dáng mơ mơ màng màng của hắn.
Cảm thấy.... cảm thấy có chút đáng yêu không nói rõ.
Ngốc ngốc đáng yêu.
Liêu Túc nói: "Anh đáng yêu sao? Em mới đáng yêu, đáng yêu tới anh muốn sờ một chút."
Lương Sở Lâm sửng sốt, lúc này hắn mới phát hiện chính mình lại nói ra những ý nghĩ trong đầu, vốn đã ngượng ngùng nghe xong lời Liêu Túc nói hắn càng đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Liêu Túc cũng hậu tri hậu giác phát hiện, vừa rồi nhìn tới hình ảnh nam nam quanh quẩn trong đầu, hắn mới thuận miệng nói ra vậy mà càng nghĩ càng làm người quẫn bách.
Hai người lâm vào một loại trầm mặc vi diệu.
Lương Sở Lâm xấu hổ nói sang chuyện khác:
"Lương Lương ca đâu anh?"
Vừa nhắc tới Vưu Lương Hành, sắc mặt Liêu Túc cứng đờ:
"Trong ký túc xá.... Khang Thánh Triết cũng ở."
Vốn dĩ Lương Sở Lâm không nghĩ nhiều, nhưng nhìn sắc mặt quỷ dị của Liêu Túc hắn chợt sửng sốt, chợt nghĩ tới gì đó:
"Khang Thánh Triết! Đại hỗn đản kia có phải đang bắt nạt Lương Lương ca đúng không a!"
Nói xong liền muốn xông vào ký túc xá, Liêu Túc sao có thể để hắn xông vào, trực tiếp chặn ngang, ôm lấy, nói:
"Đừng đừng đừng! Đứng đi vào, hai người bọn họ..."
Lương Sở Lâm gấp muốn chết, hỏi:
"Hai người bọn họ đang làm gì."
Liêu Túc cắn răng nói:
"Hai người họ có chút mâu thuẫn, đang đánh nhau đó!"
Lương Sở Lâm buông lỏng, mờ mịt hỏi: ".... Đánh nhau sao?"
Liêu Túc: "..... Đúng, đánh nhau."
Lương Sở Lâm nói: "Vậy sao anh không vào can bọn họ?"
Liêu Túc nói: "Đàn ông mà, sao có thể không cọ xát chút được, để bọn họ tự mình giải quyết đi, một lát là tốt rồi."
Lời này người khác nói Lương Sở Lâm sẽ không tin nhưng người ngay thẳng như Liêu Túc thì hắn tin 100%, nhưng nghĩ lại cẩn thận thì người có thể vững chắc ổn định ở vị trí phó thủ lĩnh giúp đỡ công việc cho Vưu Lương Hành không chút sai lầm suốt hai năm sao lại không có chút bản lĩnh dùng "khuôn mặt đúng đắn" để lừa người được.
Vì thế Lương Sở Lâm cực kỳ tin tưởng nói:
"Vậy a."
Khó trách sắc mặt của Liêu ca lại quái dị như vậy, tình cảm của Liêu ca với hai người bọn họ không tồi, hai người lại đánh nhau như vậy thì Liêu ca lo lắng không phải chuyện bình thường sao. Bất quá mặc dù vậy, hắn vẫn có một vấn đề quan trọng muốn hỏi, Lương Sở Lâm nói:
"Hai người bọn họ ai chiếm thế thượng phong a, Lương Lương ca không có việc gì đúng không a?"
Lúc lướt qua Liêu Túc có chút choáng váng, hoảng loạn nào có phân rõ được ai trên ai dưới, hắn ậm ừ nói:
"Không có việc gì, nếu so sánh với K... Khang Thánh Triết, thì khẳng định Lương ca chiếm thế thượng phong."
Vừa nghe vậy, Lương Sở Lâm lập tức yên tâm:
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tốt nhất là đánh chết Khang Thánh Triết kia."
Liêu Túc sợ đứng đây nói chuyện thì nếu bên trong phòng vang ra tiếng động gì thì không tốt lắm, hắn nói:
"Bên ngoài còn mưa đó, anh đưa em về ký túc đổi quần áo nhé, chốc lát nữa chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn gì đó luôn."
Lương Sở Lâm mỉm cười nói: "Được ạ."
Liêu Túc cũng nở nụ cười lôi kéo Lương Sở Lâm đi vài bước, bỗng hắn chợt nhớ ra một việc cực kỳ nghiêm trọng.
Vưu Lương Hành và Khang Thánh đang thân mật ở đâu, nếu hắn nhớ không lầm thì đó là giường dưới, giường dưới.... vậy không phải giường của hắn sao....!
TMD.....!
Liêu Túc nhăn mặt, cứng lưỡi hô lên:
"Ngọa tào."
Lương Sở Lâm bị hoảng sợ hỏi:
"Làm sao vậy?"
Liêu Túc nói: "... Anh phải về ký túc ngay lập tức."
Lương Sở Lâm: "Vì sao?"
Liêu Túc không thể mở miệng nói sợ hai người kia xxoo ở trên giường của hắn được, chỉ có thể nghĩ nát óc ra một cái cớ:
"Anh ngẫm lại thì để vậy cũng không được, dù sao Khang Thánh Triết cũng là sinh viên mới, mấy ngày trước còn bị Lương ca đánh gãy răng, này, này, nếu lại đánh hỏng chỗ nào đó thì thực sự không tốt lắm, dù sao chúng ta là học trưởng năm 3 rồi cần phải chú ý ảnh hưởng một chút."
Lương Sở Lâm ước gì Khang Thánh Triết bị đánh nhiều hơn cho nên hắn giữ chặt Liêu Túc lại:
"Nào có ảnh hưởng gì, đều là do Khang Thánh Triết tự tìm, Lương Lương ca tốt như vậy nào sẽ tùy tiện đánh người."
Liêu Túc: "Nhưng mà...."
Lương Sở Lâm lấy ra lời khuyên mà Liêu Túc vừa mới nói:
"Đàn ông mà, sao có thể không thể cọ xát chút, để họ tự mình giải quyết đi, một chút là tốt rồi."
Lương Sở Lâm chớp mắt nói: "Anh thấy có đúng không?"
Liêu Túc: ".... Quá đúng."
Lương Sở Lâm ngoan ngoãn gật đầu, hai người dần dần đi xa, đi, đi, Lương Sở Lâm chợt cả kinh hỏi:
"Liêu ca, sao anh lại khóc?"
Liêu Túc: "Anh không khóc, chỉ là hai tròng mắt này không nghe sai sử thôi..."
Lương Sở Lâm: "....."