Lộ Thiên Tinh bực bội quẫy đuôi, nằm không yên.
Cậu bật dậy bơi qua bơi lại dọc theo tường kính, cố tỉnh táo suy nghĩ thật kĩ.
Không dễ, mọi sự kiện rối ren bị vúi thành một cục không tài nào tìm được đầu mối.
Trong đó vấn đề lớn nhất chính là —— nếu chuyện đúng như cậu suy đoán thì tại sao ký ức cậu lại khác?
Cậu nhớ rõ mình bị tai nạn xe sắp chết rồi xuyên đến đây, nhớ rõ mình có một gia đình hạnh phúc, nhớ rõ cô em gái mình.. Thậm chí việc cậu đồng ý với hệ thống cũng vì em gái, hệ thống có cả bằng chứng em gái cậu tồn tại nữa.
Cậu không có ký ức về thế giới ban đầu.
Lộ Thiên Tinh thậm chí nghi ngờ có phải Phàn Vân Cảnh đã tìm nhầm người hay không? Có lẽ người ở thế giới ban đầu không còn nữa, cậu chỉ là người được bổ sung vào mà thôi.
Đương nhiên, ý tưởng này tự nghe thì tốt chứ nếu bị Phàn Vân Cảnh biết thì chắc chắn hắn sẽ tức giận.
Không biết ảnh đang là gì nhỉ, tăng ca hay nghỉ ngơi......
Đột nhiên lại nghĩ vẩn vơ, trong đầu chỉ còn mỗi Phàn Vân Cảnh. Lộ Thiên Thiên lo hắn lén làm việc không chịu dưỡng thương cho tốt, lại lo hắn không uống thuốc thay băng đúng giờ. Càng nghĩ càng không yên tâm, cuối cùng nhịn không được mở ngăn kéo lấy điện thoại ra.
Chắc giờ ảnh chưa ngủ đâu nhỉ?
Lộ Thiên Tinh nhìn thời gian, thử gửi một tin nhắn: "Anh ngủ chưa?"
Phàn Vân Cảnh trả lời ngay: "Chưa, nhớ anh à?"
Lộ Thiên Tinh: "Đâu."
Phàn Vân Cảnh gửi một cái icon: "Nhưng anh nhớ em, nhớ rã rời cả người."
Lộ Thiên Tinh bối rối: "Bị đau ở vị trí xương sườn không? Do vết thương anh chưa lành đó, anh uống thuốc chưa?"
Phàn Vân Cảnh: "......"
Hắn cười cười trả lời: "Chưa, đợi thầy Lộ nhắc đã."
Lộ Thiên Tinh: "Uống mau đi!"
"Rồi rồi." Một lát sau, Phàn Vân Cảnh gửi đoạn video ngắn sang. Click mở là có thể thấy hắn đang đứng trước gương, một tay cầm ly nước, lắc lắc tỏ vẻ đã uống rồi.
Lộ Thiên Tinh hài lòng, cố khuyên: "Sau này phải nhớ thuốc thang đúng giờ, cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi sớm chút, đừng thức đêm làm việc, tắm rửa chú ý miệng vết thương, đừng đụng vào kẻo hở ra. Lúc ngủ cũng phải để ý đừng xoay tới xoay lui......"
Phàn Vân Cảnh nói: "Trừ điều thứ nhất thì cái nào anh cũng làm được."
Lộ Thiên Tinh: "Vì sao?"
Phàn Vân Cảnh nói: "Bởi vì sẽ quên."
Lộ Thiên Tinh không tin, nhưng đối phương cũng nói rồi, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: "Em sẽ nhắc nhở anh."
Phàn Vân Cảnh mưu kế thành công, gửi voice chat: "Được, thầy Lộ nhớ đừng quên nha."
Lộ Thiên Tinh: "Biết rồi."
Cuối cùng không nhịn được nhắn thêm: "Ngủ sớm đi!"
Phàn Vân Cảnh: "Được."
Hai người chúc nhau ngủ ngon, sáng hôm sau Lộ Thiên Tinh đúng giờ nhắc nhở Phàn Vân Cảnh uống thuốc.
Lần đầu tiên cậu cảm giác được thời gian lúc biến thân. Ngày nào cũng nhớ để hỏi han Phàn Vân Cảnh, đôi khi sợ mình nhỡ giờ nên đặt báo thức trước, chưa đến hai ngày đã dùng hết pin một cái điện thoại rồi.
Cũng may Phàn Vân Cảnh chuẩn bị rất nhiều.
Cuộc sống sinh hoạt dưới nước cũng muôn màu hẳn lên. Lộ Thiên Tinh ăn ngày ba bữa, nói chuyện phiếm với Phàn Vân Cảnh, chán thì xem phim, mệt thì bơi quanh bể, chơi với tảo biển, san hô, trong vỏ sò rải quanh chứa nhiều thứ nhỏ bí ẩn nữa...... Không cần phải lo mình buồn chán, tốt hết chỗ chê.
Không chỉ vậy, bảy ngày sau Phàn Vân Cảnh đến đưa cơm, thức ăn được cải thiện không ít. Lúc đầu chỉ có màn thầu, bây giờ có cả thịt, chay mặn đầy đủ, còn cả trái cây tráng miệng.
Lộ Thiên Tinh ghé vào tường kính, xòe bàn tay mà giữa mỗi hai ngón đều có một lớp màng mỏng, không vui nói: "Sao anh không chuẩn bị muỗng?"
Phàn Vân Cảnh tách đũa, mỉm cười nói: "Tại anh sơ ý, há miệng nào."
Thịt chín đưa tới bên miệng, hương thơm ngào ngạt xâm nhập khứu giác nhạy bén, Lộ Thiên Tinh đợi bảy ngày không khách sáo ăn luôn cả miếng.
"Ngon không?"
"Ngon."
"Anh làm đấy."
"Khụ khụ khụ......" Lộ Thiên Tinh sặc sụa: "Anh làm? Anh cũng biết nấu ăn hả?"
"Vừa xem hướng dẫn vừa thực hành." Phàn Vân Cảnh tiếp tục đút cậu ăn, đũa gắp một miếng thịt chín vừa.
Lộ Thiên Tinh cúi đầu cắn, răng nanh sắc bén lộ ra.
Nghe nói thiên tính người cá hung dữ, thích ăn thịt, chuyên lợi dụng giọng hát hay để hấp dẫn thủy thủy đến, là một loài bạc tình tàn nhẫn.
Nhưng nhìn bé cá ngoan ngoan ăn cơm trước mặt, Phàn Vân Cảnh không tài nào tượng tượng được vẻ hung tàn kia, ngược lại còn cảm thấy vô cùng đáng yêu, muốn hôn hôn thật nhiều.
Nghĩ vậy, tay đang đút ăn đột nhiên rụt lại, răng người kia cắn vào không khí vang lên một tiếng giòn tan.
Lộ Thiên Tinh: "......"
Cậu không chớp mắt nhìn hắn: Chán hả?
Phàn Vân Cảnh xấu xa từ trong máu, ngoan không được lâu thì lại bắt đầu giở trò.
Lần này Lộ Thiên Tinh đã sớm đề phòng, tay chống ở trên kính thò ra chộp lấy tay cầm đũa của hắn kéo tới miệng rồi lủm miếng thịt, hất cằm đắc ý.
Mắt Phàn Vân Cảnh lóe lên một tia mưu mô, bủn rủn nói: "Đau."
Sức mạnh tác động lên tay biến mất, Lộ Thiên Tinh vội vàng nói: "Em đụng phải vết thương của anh hả?"
Phàn Vân Cảnh nhanh chóng gắp thêm thức ăn cho cậu, cười nói: "Đùa em thôi." . ngôn tình ngược
Lộ Thiên Tinh: "......"
Không ăn cơm đàng hoàng coi!
Phàn Vân Cảnh hiểu tính Lộ Thiên Tinh như đi guốc trong bụng cậu, dỗ dành một lúc là dịu xuống ngay.
Bốn hộp thịt chín hộp trái cây tọt hết vào bụng Lộ Thiên Tinh. Vừa đủ.
Phàn Vân Cảnh vén tóc mái cho cậu: "Lần sau muốn ăn gì để anh nấu."
Lộ Thiên Tinh hất tay hắn ra: "Thôi, anh dưỡng thương cho tốt là em vui rồi." Sau đó thì đột nhiên nhớ ra: "Em muốn xem sau lưng anh."
Phàn Vân Cảnh không nhiều lời, cởi áo sơ mi rồi xoay người.
Lưng dài vai rộng, chắc nịch đến từng bắp thịt, ngoại trừ phần xương bả vai quấn băng thì mấy vết bầm rải rác đã tan gần hết. Có vẻ lành khá nhanh.
Lộ Thiên Tinh thở phào nhẹ nhõm: "Bác sĩ bảo sao?"
"Bác sĩ bảo anh hồi phục tốt. Nhưng phần nội tạng còn rắc rối, cần nghỉ ngơi một thời gian dài nữa mới lành." Phàn Vân Cảnh nói, giả vờ lơ đãng quay lại hôn Lộ Thiên Tinh.
"Vậy lo mà nghe lời bác sĩ đi." Lộ Thiên Tinh không tránh né, mắt nhìn thẳng vào chỗ xương sườn của hắn, tiếc là không biết tiến độ vết thương thế nào.
Phàn Vân Cảnh đợi, thấy đối phương chỉ để ý đến mỗi thương thế của mình, nhướn mày cầm tay cậu sờ lên cơ bụng.
Lộ Thiên Tinh: "???"
Hoang mang? Có. Cậu ngảng đầu nhìn Phàn Vân Cảnh cười nở hoa, tai đỏ tim đánh trống quay ngoắt sang chỗ khác: "Em không nghĩ tới chuyện đó."
Phàn Vân Cảnh nói: "Anh thì có."
Lộ Thiên Tinh nói: "Có cũng phải nhịn."
Phàn Vân Cảnh: "Được, anh nhịn. Xong xuôi mình bù cũng được."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Nghe lời này cậu không dám, nhưng cơ bụng của Phàn Vân Cảnh sờ sướng quá!
Lộ Thiên Tinh là kiểu người không chịu được mê hoặc, cuối cùng vẫn vứt hết tính toán ra sau đầu rồi mằn mò sáu múi của người yêu.
Phàn Vân Cảnh không ngồi lâu được, sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương. Ồn ào một hồi, Lộ Thiên Tinh bắt đầu đuổi người, dặn dò hắn nhớ tự chăm sóc.
Phàn Vân Cảnh gật đầu, cầm hộp cơm rỗng và điện thoại hết pin rời đi.
Lần gặp tiếp theo là bảy ngày sau.
Không thể gặp nhau hàng ngày được, chủ yếu là Phàn Vân Cảnh khó vận động nhiều, với lại chuyện Lộ Thiên Tinh ở đây là bí mật không thể lộ. Thế là hai người quyết định cứ bảy ngày sẽ gặp nhau một lần.
Giống câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ ấy.
Cũng may có điện thoại để nói chuyện, nhớ quá thì call video, nhìn mặt nhưng chẳng nói gì cũng đã ấm lòng rồi.
Đến nỗi lời hệ thống nói cứ mờ nhạt dần... Không phải! Sống lâu trong cái sướng, mị quen sướng đến mụ mẫm cả đầu óc rồi, thậm chí còn nghĩ cưỡng chế biến thân không khổ đến thể nữa!
Lần thứ hai Phàn Vân Cảnh đến, nhắc nhở việc album sắp được phát hành chính thức cho cậu.
Lộ Thiên Tinh đợi 10 giờ sáng hôm sau mở lên xem...... Ủa? Mở không ra?
Lộ Thiên Tinh nhíu mày, khởi động lại máy rồi mở app ra vẫn không tải được, nhắn tin hỏi Phàn Vân Cảnh: "Này app gì đây, bị lỗi đúng lúc vậy, sau này không dùng nữa!"
Phàn Vân Cảnh nói: "Chắc là do hệ thống bị quá tải, anh cho người sửa gấp rồi, chút nữa là được ngay."
Lộ Thiên Tinh chần chờ: "Phần mềm công ty anh phát triển hả?"
Phàn Vân Cảnh: "Ừm."
Lộ Thiên Tinh: "...... Em sẽ miễn cưỡng tha thứ cho anh một lần."
Phàn Vân Cảnh: "Cảm ơn Tinh Tinh, đợi em về sẽ cảm ơn em thật đàng hoàng." Phía sau có mấy chữ không rõ lắm, nhưng biết cái là chẳng tốt lành gì.
Lộ Thiên Tinh: "......"
Anh vui là được.
Lúc nói chuyện phiếm thì hệ thống được sửa xong rồi, khi vào lại app Lộ Thiên Tinh thấy album mình hiển thị ở trang đầu, phía dưới còn có mấy dòng nhỏ: Năm phút chốt ngàn vạn đơn, đột phá kỷ lục lượng tiêu thụ album kỹ thuật số.
Bình luận: "Bình thường bảo fan một nhà hòa ái, vì sao xong đợt này mấy người không thèm nhận người thân nữa hả! Hết thương nhau rồi à!!"
Người hốt được sớm: "Ai mà chả muốn hàng nóng!!"
Bình luận: "...... Chí lý."
"Khók, tự trách bản thân không nhanh tay."
"Đừng nói nữa, tôi suýt nữa chả vào được app luôn nè."
"Ối dồi ôi, tôi vào trước mười phút xong tự dưng bịđơ má ơi! Tôi nhất định phải đổi điện thoại!!"