Lộ Thiên Tinh im lặng một lúc lâu mới nghiêng đầu: "Đường lui anh không dễ thực hiện, lợi và lỗ ngang nhau đấy."
Phàn Vân Cảnh: "Lúc đó anh không có lý trí để tự hỏi chuyện này."
Hắn ôm mặt Lộ Thiên Tinh, hôn lên môi cậu, lần đầu tiên để lộ sự điên cuồng lẫn cố chấp đã giấu thật sâu. Hắn nói: "Tinh Tinh, em là của anh."
Lộ Thiên Tinh bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên đưa tay đè ót Phàn Vân Cảnh hôn đáp lại.
Cậu không muốn nói nhiều, phải dùng hành động để chứng minh tâm ý của mình. Hiệu quả rất tốt, khi cả hai tách ra thì coi như đã ngầm hiểu nhau.
Phàn Vân Cảnh được dỗ phổng cả mũi, mỉm cười: "Đây coi như đóng dấu rồi đấy. Sau này dù có luân hồi hay không, có đến một thế giới khác hay không, Tinh Tinh phải nhớ chọn anh, được không?"
"Được." Lộ Thiên Tinh đẩy tay hắn ra, xoay người nhìn đèn thang máy.
Không đợi cậu kịp phản ứng, đau đớn kịch liệt quen thuộc từ lòng bàn chân đánh úp tới. Nếu mấy lần năm giây trước là đau nhức thì lần này như bị người cầm dao cùn cứa từng nhát lên hai chân.
Lộ Thiên Tinh đứng không vững nên ngã ngồi xuống đất. Cậu cho rằng năm giây nữa sẽ hết đau, giống như những lần trước. Nhưng đếm từng nhịp lại càng đau đớn.
Âm thanh không hề báo trước của hệ thống vang lên trong đầu: 【 Thực đơn: Đầu cá hấp ớt băm. Nguyên liệu: Đầu cá Lộ, ớt băm, rượu trắng, tiêu xay,..】
Lộ Thiên Tinh:???
Lộ Thiên Tinh: Hệ thống mày điên à!
Hệ thống: 【 Thời gian trừng phạt đã điểm. Làm sạch đầu cá, với rượu trắng để bớt tanh, để ráo...】
Lộ Thiên Tinh đột nhiên ôm lấy đầu, nằm nhoài xuống mặt đất. Song song với tiếng báo của hệ thống là cảm giác như ai bổ dọc xuống đầu cậu, tưởng như mình sắp tách làm hai rồi.
Cả cơ thể đều đau.
Lộ Thiên Tinh cuối cùng cũng hiểu những lời đe dọa của hệ thống —— trong một nháy mắt, thế này không khác gì cực hình, còn đau hơn cả cái chết.
Phàn Vân Cảnh ngồi xổm xuống theo, ôm chặt cậu vào lòng thì thầm: "Khó chịu thì cắn anh, ngoan."
Lộ Thiên Tinh không thở được, hai hàm nghiến chặt vào nhau, không cắn lưỡi đã là cực hạn của cậu.
Hệ thống vẫn còn tiếp tục: 【 Ướp cá với 1/4 muỗng cà phê bột ngọt, 1/4 muỗng tiêu, 1 muỗng canh dầu hào, 1 muỗng canh dầu mè, 1/2 ớt bằm, 1 muỗng cà phê tỏi bằm. Đặt cá vào ngăn mát tủ lạnh khoảng một tiếng để ngấm gia vị......】
Không khác gì rải muối lên miệng vết thương. Đối với Lộ Thiên Tinh đây hơn cả muốn mạng cậu, cậu hi vọng mình có thể ngất xỉu đi, nếu không phải đang bị Phàn Vân Cảnh ôm chặt thì cậu đã tự lao đầu vào tường rồi.
Đại não quá tỉnh táo, tỉnh táo mới cảm nhận được từng mảng cháy nóng bị đổ thêm dung nham, tỉnh táo mới có thể cảm nhận được từng mạch máu đang muốn vỡ tung ra......
【 Đặt cá vào chảo hấp hay đĩa có lòng sâu, đổ hỗn hợp ướp lúc đầu vào, thêm gừng xắt lát và phần gốc hành trắng vào......】
Sau một hồi hệ thống đột nhiên nói: 【Kiên trì đi. 】 sau đó tiếp tục: 【 Hấp cách thủy cá khoảng 30 phút thì tắt bếp, lấy cá ra. Tiếp tục thêm vào cá ít mắm, đường, bột ngọt, ớt chuông và 1/2 phần lá hành xanh. Tiếp tục hấp cá trong 45 phút...】
Vãi luaaa #&*#¥
Ruột gan Lộ Thiên Tinh như muốn trào hết ra ngoài. Từng tấc thịt bốc cháy chồng chất làm cậu muốn lột cả da ra.
Phàn Vân Cảnh vẫn ôm cậu gắt gao, chầm chậm trấn an: "Không sao, sẽ hết nhanh thôi, đừng tự làm mình tổn thương."
Ngọc trai lấp lánh rơi lộp độp nện từng cú vào tim Phàn Vân Cảnh như nhắc nhở sự vô dụng của bản thân.
Hệ thống: 【 Khi cá chín, tắt bếp, trộn phần ớt bằm, tỏi bằm, hành lá với dầu mè, tưới lên trên cá. 】
"A a a!!!"
Câu cuối cùng là một kích cực đại. Bỏng rát trên da thịt chẳng biết đau nhường nào, thế giới như chìm sâu vào hỏa ngục, dịu dàng thiêu đốt tận cùng linh hồn.
Hệ thống cảm thán: 【 Bữa sau đừng ăn đầu cá hấp ớt băm. 】
Lộ Thiên Tinh ngất rồi.
Phàn Vân Cảnh thả cậu xuống nước, để thang máy đi dần xuống cùng.
Edit: Ở đây là kiểu cái bể cá thật tooo. Phàn Vân Cảnh cho làm một cái thang máy để di chuyển ra vào bể cá ấy.
Thanh niên nhắm chặt mắt, cơ thể chìm dần vào làn nước trong.
Đột nhiên quần áo căng ra, vô số vảy cam vàng xen lẫn bao phủ từ ngón chân lên đến tận hông. Thay thế đôi chân thon dài là đuôi cá lộng lẫy hoa lệ màu vàng cam, xinh đẹp vô ngần đến mức hiếm từ ngữ nào có thể miêu tả.
Tóc cậu dài ra, những lọn tóc mềm mại bồng bềnh trong nước. Mang tai tỏa lớn hóa trong suốt thành dạng lá mỏng.
Thân thể chìm dần của thanh niên lẳng lặng chững lại, không còn bị trong lực ảnh hưởng nữa.
Phàn Vân Cảnh dừng thang máy, ngồi bên trên đợi cậu.
Đồng hồ chống thấm vẫn kêu từng tiếng tíc tắc, chớp mắt đã qua nửa giờ.
Phàn Vân Cảnh hơi tê chân, vừa thay đổi tư thế, ngẩng đầu lên đã thấy thanh niên trong nước đưa lưng về phía hắn.
Phàn Vân Cảnh nhẹ nhàng thở ra, gõ lên mặt kính.
Cậu đang cố ổn định tinh thần lập tức quay đầu, đồng tử dựng thẳng, đôi mắt màu hổ phách như hai viên ngọc lấp lánh.
Cậu trầm ngâm nhìn Phàn Vân Cảnh, tựa có chút vui mừng.
Phàn Vân Cảnh cũng mỉm cười, lấy điện thoại trong túi ra quơ quơ: "Ngăn kéo thứ nhất có điện thoại, nghe không rõ thì nhắn tin cho anh."
Thanh niên nhìn, hất đuôi bơi đến chỗ tủ nhỏ cạnh giường, những vảy lấp lánh phản chiếu ánh sáng màu xanh nhạt trông rất bắt mắt.
Phàn Vân Cảnh sửng sốt, cúi đầu nhắn tin: "Đẹp thật đấy."
Thanh niên vừa mới lấy điện thoại ra, đọc được tin nhắn thì theo bản năng nhìn đuôi mình, cong mắt cười thẹn thùng.
Cậu hỏi: "Không kỳ lạ hả?"
Phàn Vân Cảnh: "Không, đẹp cực kì."
Thanh niên chép miệng: "Ừm."
Phàn Vân Cảnh bật cười. Tinh Tinh của hắn dù mang hình dáng nào đi nữa thì vẫn là một Tinh Tinh kiêu ngạo.
Điện thoại rung: "Nơi này ẩm lắm, nhỡ ảnh hưởng tới vết thương của anh đấy. Đừng ở lại lâu, về rồi nói chuyện tiếp cũng được."
Phàn Vân Cảnh hưởng thụ sự quan tâm của người yêu, nói giỡn: "Anh biết bí mật của em rồi, em không muốn biết bí mật của anh hả?"
Đương nhiên là muốn, nhưng bây giờ không nói chuyện nghiêm túc được vì Phàn Vân Cảnh vẫn chưa khỏe, nên để cậu ra ngoài rồi thẳng thắn một lượt luôn.
Phàn Vân Cảnh hiểu ý cậu: "Được, đợi em ra ngoài rồi nói tiếp."
Hắn thấy cậu lại bắt đầu thúc giục mình mau đi, nhịn không được lại nói thêm: "Lần tiếp theo anh đến đưa cơm cho em là bảy ngày sao, em đợi được?"
Đối phương chẳng thèm do dự: "Được."
Phàn Vân Cảnh giật giật khóe miệng, thì thầm đồ vô tâm, tay lại gõ phím: "Được, anh đi. Nếu chán thì nhắn tin hay gọi video cho anh nè, em phải nhắc nhở anh dưỡng thương chứ? Đừng lo điện thoại hết pin, trong ngăn kéo vẫn còn nhiều cái lắm."
Cá Lộ: "......"
"Ừm."
Phàn Vân Cảnh mỗi bước càng thêm lưu luyến, không yên tâm.
Đến khi xung quanh yên ắng hẳn, Lộ Thiên Tinh mới cất điện thoại lại vào ngăn kéo, nằm đớ người ra trên giường vỏ sò.
Hệ thống chủ động online: 【 Cậu khỏe không? 】
Lộ Thiên Tinh hít sâu một hơi: Ngậm mồm đê! Nghe tiếng mày là đầu đau muốn chết!
Hệ thống: 【......】
Nó lạnh lùng bảo: 【 Đau đầu cũng tốt, ít nhất còn tỉnh táo, 35 ngày nữa sẽ bị ngáo. 】
Lộ Thiên Tinh: Mày nói ai ngáo đấy!
Hệ thống: 【 Tôi định thăm hỏi cậu, xem ra vẫn khỏe chán. 】
Lộ Thiên Tinh: Yên tâm đi, việc mày xong gòi.
Hệ thống: 【 Không ai biết về sau sẽ có chuyện gì, tôi không dám yên tâm. 】
Lộ Thiên Tinh: Tao tin Phàn Vân Cảnh, ảnh không để tao xảy ra chuyện đâu.
Hệ thống: 【...... Đang đút cơm chó cho tôi đấy hả? 】
Lộ Thiên Tinh: Đâu có.
Lộ Thiên Tinh nói: Kể chuyện yêu đương với loại hệ thống FA như mày không có cảm giác thành tựu.
Hệ thống: 【......】
Nói chuyện đàng hoàng, mắc mớ gì công kích quan hệ cá nhân người ta!!
Hệ thống trở mặt trong nháy mắt: 【 Vậy cậu kiếm ai khác nói đi, tôi không xứng đâu, xin tạm biệt! 】
Lộ Thiên Tinh:......
Nhỏ mọn.
Cậu tặc lưỡi, thở phào rồi tiếp tục ngẩn ngơ.
Cũng không phải vậy, cậu đang sắp xếp lại suy nghĩ.
Từ khi mình gặp hệ thống, xuyên vào đây, nữ chính xuất hiện, nhóm nhân vật chính phụ kỳ lạ, cốt truyện như nồi cháo heo, Liêu Thanh Minh đột nhiên hành động trước, và Phàn Vân Cảnh liệu sự như thần.
Cậu luôn cho rằng bọn họ cũng xuyên sách giống mình, sống lại, thậm chí có thể có hệ thống và nhiệm vụ.
Thứ khó hiểu duy nhất là rõ ràng là mình tự tìm đường chết, là pháo hôi nhỏ đứng sau lưng nhân vật chính, tại sao mấy người kia được sống lại rồi còn hối hả cố bảo vệ cậu?
Lúc ở trên xe, câu trả lời của Phàn Vân Cảnh làm cậu sởn tóc gáy.
Hắn nói: "Đời trước bị người thế giới song song tới phá, nếu không có cô ta thì thế giới ban đầu mới là kết cục vốn dĩ."
Lượng thông tin cực lớn, theo lý thuyết thì ngoài thế giới hiện tại – thế giới cốt truyện, thì còn có một thế giới đầu tiên nữa.
Cậu tưởng mình xuyên sách vào thế giới của nữ chính, nhưng Phàn Vân Cảnh lại bảo nữ chính xâm nhập vào thế giới của bọn họ... Cậu là người của thế giới này.
Nói cách khác, thế giới gốc bị nữ chính phá thành một thế giới mới, cậu xuyên vào thế giới mới đó, cũng là thế giới hiện tại... Là vậy sao?
Lộ Thiên Tinh tự làm mình rối não.
Vãi lúa thật chứ! Xuyên sách mà như đi chợ vậy!