Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 22: Trúc Xanh Họ Cố



“Nhấc chân.”

“Ò…”

Cố Đường chống tay lên vai Cố tiểu thiếu gia, chân trái trước, chân phải sau, gian nan mặc quần dưới nước.

Âm thanh hệ thống cực kỳ vui vẻ.

[Ký chủ giỏi quá! Lặng lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ ‘ép nam chính làm chuyện hắn chán ghét’, Cố Khải Niên ghét nước nhưng muốn nhặt quần cho cậu cũng chỉ có thể xuống nước thôi hahaha!]

[Trúng mánh rồi! Được những 50 điểm giá trị sinh mệnh, còn được khen thưởng 5 cái cốt truyện tệ nữa!]

Cố Đường che mặt: “Đừng nói nữa…”

Không biết là mặt mình đỏ đến đấu nhưng mà nóng sắp tan chảy đến nơi rồi.

Thanh máu tăng hẳn một đoạn lớn giá trị sinh mệnh, túi cũng đầy cốt truyện tệ, đẹp quá nhỉ? Dùng *social death đổi lấy đấy!

*social death: dịch ra là cái ch.ết xã hội (?), mình cũng không biết nên để thế nào cho hợp nên mình để tiếng Anh. Nó để chỉ về việc tự biến mình thành kẻ ngốc trước mặt công chúng hoặc làm điều gì đấy rất đáng xấu hổ trong xã hội.

Sống hai đời, Cố Đường chưa từng trải qua social death nghiêm trọng như này này.

[Chúc mừng cậu nha, giờ có rồi đó!]

Cố Đường: “……”

Mày nín họng liền!!!

“Không sao đâu, không ai thấy đâu…”

Cố tiểu thiếu gia an ủi cậu.

Cố Đường thẹn quá hoá giận: “Cậu thấy!”

Cố Khải Niên mím môi: “Có phải chưa từng thấy qua đâu…”

“Nàyyy!”

Cố tiểu thiếu gia giống hệt hệ thống, không biết an ủi thì đừng nói nữa!

Cố Đường cũng định tự mình mặc quần nhưng ở trong nước khó giữ thăng bằng, nhấc chân còn đứng không vững huống chi mặc quần, lên bờ còn có đám trẻ hai lớp vây xem nữa… So với triển lãm công khai thì Cố tiểu thiếu gia vẫn là lựa chọn tốt hơn, một người xem còn đỡ hơn cả đám xem…

Chờ đến khi đối phương giúp cậu xỏ xong hai ống quần, Cố Đường lập tức cúi người kéo quần thật cao, hai tay gắt gao giữ chặt lưng quần.

Cố Khải Niên thắt nút chun quần cho cậu, lần này chắc chắn không tụt nữa nhưng Cố Đường cũng không còn tâm trạng nghịch nước.

Thầy thể dục đi đến mỗi nách một đứa, xách hai đứa nhỏ lên bờ.

Cố Đường sợ thầy nhắc lại chuyện mình bị tụt quần, lập tức rót cho thầy tí mật: “Sức thầy mạnh thật đấy! Lôi được cả hai người lên!”

“Đấy, cơ bụng đâu phải luyện không.”

Thầy thể dục vỗ đầu cậu, “Về sau phải chú ý an toàn, quần bơi chọn cái vừa người sẽ không dễ tụt.”

Cố Đường: “…..”

Biết thế không khen.

Thầy quay đầu, nhìn về phía Cố Khải Niên: “Còn em nữa, không biết bơi thì đừng mạo hiểm xuống nước cứu người, phải gọi thầy, biết chưa?”

Cố Khải Niên trầm thấp “Dạ” một tiếng.

Thầy thể dục thấy hai bạn nhỏ ngoan, cũng không phê bình nhiều, ưỡn ngực, hóp bụng lộ ra đường cong cơ bụng hoàn mỹ, chắp tay rời đi.

Cố Đường nhẹ nhàng thở phào. Quay đầu phát hiện Cố tiểu thiếu gia cũng hóp bụng.

Cố Đường: “???”

Hơn thua gì kì vậy? Cơ bụng các kiểu này hóp bụng làm sao mà có được.

Từ đó về sau, Cố tiểu thiếu gia khắc phục nỗi ghét nước, mỗi ngày đều bơi lội. Bể bơi trong nhà bỏ không nhiều năm ở Cố trạch bắt đầu đi vào sử dụng.

Mới đầu Cố Đường cảm thấy mới mẻ, đi theo nghịch nước vài lần liền hết hứng thú. Cậu vẫn thích vẽ hơn. Cố tiểu thiếu gia bơi lội, cậu sẽ ngồi trên bờ vẽ hắn.

Cố Lân đã vào đại học, thỉnh thoảng sẽ trở về nhà, đang bơi cùng cháu trai, cùng là bơi trong bể nhưng Cố Đường chỉ vẽ Cố Khải Niên, gần như không nhìn thấy người còn lại.

Cố Lân vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cố ý chỉ quấn một cái khăn lông, đi qua đi lại trước mặt Cố Đường, để lại trên mặt đất một đống dấu chân ướt dầm dề nhưng trong mắt bạn nhỏ này vẫn chỉ có bạn nhỏ kia.

Cố nhị thiếu gia bị làm lơ cực kỳ khó chịu, búng tay một cái trước mặt Cố Đường: “Đường Đường ——“

“Dạ?”

Cố Đường mờ mịt ngẩng đầu liền thấy Cố Lân đang khoe dáng. Với tính cách của Cố nhị thiệu, muốn người khác khen chắc chắn không nói thẳng ra, Cố Đường nháy mắt đã hiểu, phóng khoáng khen: “Dạo này chú nhỏ rèn luyện tốt ghê, có một, hai, ba… tám múi lận!”

Cố tiểu thiếu gia vừa lên bờ, nghe thấy lời này ngừng lại một chút.

“Cũng thường thôi.”

Cố Lân vui vẻ, miệng sắp ngoác đến tận mang tai, bệnh kiêu ngạo lại tái phát, “Cũng không phải là muốn con vẽ chú đâu ——“

Cố Đường ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, vậy thì tốt rồi, con vẽ toàn là Niên Niên.”

Nụ cười của Cố Lân cứng đờ: “……”

Cố tiểu thiếu gia ở một bên khoé môi nhếch lên một độ cong cực kỳ nhỏ.

Đời trước nằm trên giường bệnh suốt, Cố Đường không có duyên với cái gọi là cơ bụng này, cậu chống má, ngây ngô hỏi: “Chú nhỏ, chú bắt đầu có cơ bụng từ bao giờ?”

Cố Lân tự hào hếch cằm: “Cấp 2 á.”

Tóm lại là mới mấy năm thôi!

Cố Đường nhận được đáp án, lập tức ném Cố Lân sang một bên, như chim non về tổ bổ nhào về phía Cố Khải Niên, kinh hỉ nói với đối phương: “Niên Niên cũng sắp có cơ bụng rồi!”

Cố Khải Niên khoé miệng tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

Cố Lân: “?”

Hình ảnh ba người với nhau, chỉ có mình không xứng được gọi tên?

Con nít con nôi muốn có cơ bụng làm gì cơ?!

Không đợi hắn kháng nghị, Cố Đường lại vùi đầu vào vẽ cháu trai hắn. Thích vậy sao? Ngày nào cũng vẽ không chán à?!!

Cố Lân đang không hiểu, còn bị Cố tiểu thiếu gia nhảy vào nước bắn tung toé lên người.

Cố Lân: “…..”

Biết thế không về!

(WP: @MF21_2110)

Cố Đường thật sự rất thích vẽ Cố tiểu thiếu gia, vẽ Cố Khải Niên đọc sách nè, Cố Khải Niên tập võ nè, Cố Khải Niên bơi lội nè,… cậu vẽ siêu nhiều luôn. Theo thời gian, kỹ năng vẽ càng tăng, Cố Đường vẽ càng tinh tế, đường cong thân thể dưới nét bút càng sắc nét, tới khi học cấp 2 đã dần có dáng dấp thiếu niên.

Tháng 9 nóng bức, lại là lúc khai giảng khoá học quân sự.

Đám học sinh mặc đồng phục quân sự, nhân lúc được nghỉ ngơi ngồi tốp năm tốp ba dưới đất nói chuyện phiếm.

“Xoẹt xoẹt ——“

Bút chì cọ xát trên giấy, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Cố Đường ngồi dưới bóng cây vẽ tranh, đôi mắt sáng người phản chiếu hình ảnh một người —— chỉ đơn giản hai màu đen trắng, khắc hoạ nên thiếu niên đang bơi lội. Người này mang kính bơi, không rõ mặt mày ra sao, chỉ lộ ra chóp mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng tinh xảo, nửa trên thân thể trồi trên mặt nước, cánh tay vươn dài mạnh mẽ. Đã vẽ Cố tiểu thiếu gia nhiều năm như thế, cho dù nhắm mắt lại Cố Đường cũng có thể vẽ một Cố Khải Niên vô cùng sống động trên giấy.

“Ấy, vẽ gì vậy?”

Bạn cùng lớp thò đầu qua, tò mò xem.

Cố Đường khép sổ lại, ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú xinh đẹp, đôi mắt cong lên: “Vẽ tranh bơi lội.”

Học quân sự chỉ có đứng nghiêm, xếp hàng, đi đều,… tập đi tập lại, rõ vất vả, lấy đâu ra chỗ để bơi? Mà trời nóng như này, nếu được nhảy vào bể bơi thì còn gì bằng.

Bạn cùng lớp thở dài: “Cậu *trông mơ đỡ khát đó hả?”

*trông mơ đỡ khát: thành ngữ TQ, kiểu là tự tưởng tượng ra để an ủi bản thân

Cố Đường mấp máy môi, cậu đã vài ngày chưa được gặp Cố tiểu thiếu gia. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ tách nhau lâu như vậy.

Tập đoàn Cố thị chỉ đầu đến tiểu học, cậu và Cố Khải Niên thuận lợi hoàn thành kỳ thi chuyển cấp, vào học trường trung học số 1 của Giang thành, nhưng đáng tiếc là không cùng một lớp.

Nhiệm vụ chủ yếu của Cố Đường là hoàn thành nhiệm vụ, không quan tâm học tập lắm, lại thích vẽ tranh, đánh đàn nên cậu thi đậu lớp nghệ thuật. Không ngờ Cố Khải Niên cũng muốn vào lớp nghệ thuật với cậu, mặc cho ba Cố nói thế nào cũng không nghe.

Nhưng con người không ai hoàn hảo, Cố tiểu thiếu gia thành tích ưu tú nhưng lại không có xíu tế bào nghệ thuật nào, lúc phỏng vấn thì điếc nhạc, năng khiếu khác cũng không có.

Thầy phỏng vấn thấy thế thì vô cùng đau lòng, nói đẹp trai như này, học diễn xuất cũng được!

Kết quả, Cố tiểu thiếu gia là một khối băng nghìn năm, nhìn giám khảo, cười cái nào sát khí cái đấy, loại.

Không còn cách nào khác, Cố tiểu thiếu gia đành chấp nhận, nhân danh thủ khoa nhập học lớp văn hoá.

Giáo viên lớp văn hoá vui phơi phơi: Trong lớp có người đẹp, đi dạy đúng là cảnh đẹp ý vui!

Giáo viên lớp nghệ thuật khóc huhu: Tổn thất một đại tướng rồi!

Mãi đến khi trông thấy Cố Đường mềm mại đáng yêu mới tươi cười trở lại. (WP: @MF21_2110)

Vì không chung lớp nên tâm tình Cố tiểu thiếu gia rất buông bực, mãi đến lúc khai giảng lại nghe tin thời gian học quân sự hai lớp không chung ký túc xá. Tính tình thiếu gia bộc phát, hắn định ở nhà luôn nhưng Cố Đường lại rất mong chờ được học quân sự, đời trước cậu chưa từng tham gia, rất muốn trải nghiệm cảm giác này, kiên quyết muốn đi. Thế là hai người dỗi nhau đến giờ.

Cố tiểu thiếu gia rất kỳ lạ, tuy là cũng cậu đến nơi học nhưng từ ngày đầu tiên đến giờ vẫn chưa từng tìm cậu.

[Ký chủ, tuy chúng ta đã hoàn thành ‘khiến nam chính phải chịu dày vò dưới trời nắng chói chang’; ‘không cho nam chính nghỉ ngơi’; ‘làm cho nam chính tức giận’ nhưng bất hoà với nam chính thì sau này rất khó làm nhiệm vụ mới….]

Nếu không liên tục làm nhiệm vụ mới, giá trị sinh mệnh sẽ từ từ giảm đi.

Cố Đường thở dài. Đây khả năng chính là lý do vừa đứng trong hàng cậu hoa mắt chóng mặt —— hết điện rồi. Cậu phải đi tìm cục sạc của cậu thôi.

“Đi, đi xem người của hội học sinh đi!”

Bạn học ôm lấy bả vai Cố Đường, kéo cậu đi về một hướng, “Nghe nói đây là lần đầu tiên trong hội học sinh có một học sinh mới vào cấp 2 đó!”

Trước giờ trong hội học sinh đều là các anh chị cuối cấp 3, cấp 3 còn khó được vào chứ đừng nói là một người vừa vào cấp 2 còn đang học quân sự. Học sinh cả trường kinh ngạc là bình thường.

Cố Đường đứng từ xa liền trông thấy một chàng trai như tùng như trúc đi cùng hội học sinh, tuổi còn nhỏ, không phải cao nhất trong hội nhưng dáng người dong dỏng, chân dài miên man, có thể tưởng tượng ra sau này trưởng thành sẽ khôi ngô tuấn tú như nào.

“Cậu ấy cùng họ với cậu đó, tên là Cố Khải Niên.”

Bạn học nhiệt tình giới thiệu.

Cố Đường gật gật đầu, tập tranh trong tay cậu đều vẽ đối phương mà.

Mũi lưỡi chai trên đầu Cố Khải Niên che khuất mặt, chỉ lộ ra chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng giống hệt tranh cậu vẽ, vành tai còn lộ ra chút tóc đen nhánh, càng làm cần cổ thêm trắng nõn, thon dài. Để ý kỹ còn thấy yết hầu trên cổ cũng đã có chút hình dạng.

Cố Đường theo bản năng sờ sờ cổ mình, đời trước cậu dậy thì khá muộn, trên cổ trơn mịn, bóng loáng, tạm thời cái gì cũng không có.

Kỳ lạ.

Rõ ràng cậu và Cố tiểu thiếu gia ngày nào cũng ăn giống nhau, sao mà nghỉ hè một cái, bạn nhỏ Cố Khải Niên thì như măng mọc sau mưa còn cậu thì như một đứa nhóc vậy?!

Cố Đường bĩu môi, đá hòn đá nhỏ dưới chân. Ngẩng đầu lên thì thấy hội học sinh đã bắt đầu nghỉ ngơi. Trúc xanh họ Cố sải chân bước về phía cậu.

Cố Đường lại có chút hâm mộ chân của hắn. Dài ghê….

Bạn học đang ôm cậu khẩn trương: “Tình huống gì thế này? Sao cậu ấy lại đi về phía này?!”

Trong chớp mắt, Cố Khải Niên đã đi đến bên cạnh, ngón tay thon dài nâng vành nón lên. Cố Đường không kịp phòng bị đột nhiên đối diện với đôi mắt đen như mực của đối phương.

Cố tiểu thiếu gia chỉ nhìn cậu một cái liền chuyển tầm mắt sang cánh tay đang đặt trên vai cậu, ánh mắt lạnh lùng sắc như dao nhìn chằm chằm.

Cố Khải Niên: nhìn chằm chằm.

Cố Đường: “?”

Bạn học đó bị nhìn đến phát hoảng, theo bản năng buông tay.

Giây tiếp theo Cố Đường đã bị người kia kéo qua.

Bạn học: “??”

Câu ta không thể tin nổi nhìn bạn học Cố nhan sắc nghịch thiên sửa lại cổ áo cho Cố Đường lớp mình, sau đó thay mình khoác vai Cố Đường. Vì chênh lệch chiều cao, Cố Đường nhỏ nhắn trông như bị đối phương ôm vào lòng.

Cậu ta theo bản năng hỏi: “Hai người… quen nhau hả?”

Cố Đường cong mắt lên, cười ngọt: “Cậu ấy là em….. ưm…..”

Lời chưa nói hết đã bị bịt miệng kéo đi.

Bạn học: Chứng kiến hiện trường bắt cóc!!!

________

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Cậu ấy là em trai tớ á!

Bạn học: Cậu nghĩ tớ có tin không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv