Không ai được nghi ngờ mối quan hệ của cậu và Cố Khải Niên!
Không ai cả!!!
Cố Đường chống nạnh, thẳng lưng, tự tin nói: “Tôi là anh trai của cậu ấy.”
Nếu gặp phải một tên phản diện khác thì chắc Cố tiểu thiếu gia đã trở thành Cố Đáng Thương rồi. Nghiêm túc mà nói, bạn nhỏ Cố Khải Niên là do cậu nâng trong tay nuôi lớn đó!
Đoàn Chính Vũ vẫn không tin: “Hai người không phải là sinh đôi mà lại học cùng lớp, sao có thể là anh em ruột được?”
Cố Đường vẫn cứng cổ, mạnh mẽ cãi lại: “Không phải anh em ruột thì tớ không thể là anh của cậu ấy sao?”
Đoàn Chính Vũ đẩy kính: “Vậy cậu làm cậu ấy gọi cậu là anh đi.”
“Tớ…”
Cổ Cố Đường nháy mắt ‘mềm’ hẳn, quay đầu nhìn Cố Khải Niên một cái. Hai mắt chạm nhau, không có gì để trông cậy nữa, Cố tiểu thiếu gia chưa bao giờ gọi cậu là anh cả. Nhưng mà, Cố Đường còn một chiêu cuối —— Cậu giơ một tay lên, tay khác nắm tay Cố Khải Niên cùng giờ lên: “Nhìn đi! Vòng hồ lô của chúng tớ chính là một đôi, là vật gia truyền bà nội cho đó, tớ và Niên Niên mỗi người một cái!”
Tình anh em *thiên trường địa cửu!
*thiên trường địa cửu: dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.
Nhìn Cố Đường cố gắng chứng minh quan hệ với mình, Cố Khải Niên có chút đau lòng, thấp giọng “Ừm” một tiếng. Tuy rằng bé sữa nhỏ lớn lên trong nhà hắn nhưng rốt cuộc vẫn không biết cha mẹ ruột của mình là ai, có thể sẽ có chút thiếu cảm giác an toàn….
Kết quả, hắn vừa mới đáp lời xong liền nghe Cố Đường được nước lấn tới: “Vậy cậu gọi tui là anh đi.”
Xin lỗi nha, cảm giác an toàn này hắn không cho nổi. Cố Khải Niên mím môi.
Cố Đường chu mỏ, hừ một tiếng: “Dù sao thì hai bọn tớ cũng là người một nhà.”
Lời này thật sự không sai.
Cố tiểu thiếu gia phụ hoạ gật đầu: “Quả thật là người một nhà.”
“Phải không vậy….”
Đeo Mắt Kính nửa tin nửa ngờ nhưng người lạnh lùng như Cố Khải Niên đã thừa nhận rồi thì không thể là giả được.
Thật ra Đoàn Chính Vũ cũng không muốn nghi ngờ quan hệ của Cố Đường và Cố Khải Niên, chỉ là hơi ghen tị, cậu ta không rõ tại sao Cố Đường lại thân thiết với Cố Khải Niên đến vậy, tại sao không thân với cậu ta như thế? Nếu mà là người một nhà thì rõ rồi.
Tâm tình Đoàn Chính Vũ được thả lỏng một chút, trừ người nhà ra thì Cố Đường thân với mình nhất!
Còn chưa cao hứng được một phút liền nghe thấy cô bé cả người đều in hình đùi gà đi tới, kéo tay Cố Đường.
Đoàn Chính Vũ: “!!!”
Cậu ta còn chưa kéo tay bạn cùng bàn….
Không phải, bạn nhỏ cùng bàn sao lại còn có người khác nữa?!
Thời điểm ở nhà trẻ, vòng hồ lô của Cố Đường đều giấu trong tay áo, Tưởng Y Y cũng là lần đầu nhìn thấy, cô bé kéo tay Cố Đường tò mò ngó trái ngó phải, bỗng nhiên nhớ đến phim truyền hình hôm qua xem với mẹ. Bà nội nam chính đưa cho cháu trai và cháu dâu một đôi ngọc bội, cũng nói là vật gia truyền. Tưởng Y Y nghiêm túc nói: “Mẹ tớ nói, vật gia truyền một đôi thì đều là cho dâu không cho rể, chính là đưa cho vợ của nam chính!”
Cố Đường: “?”
Cố Khải Niên: “??”
Đoàn Chính Vũ bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng đau lòng: “Tớ biết ngay quan hệ của hai người không bình thường mà!”
Ánh mắt Tưởng Y Y đảo qua đảo lại trên mặt Cố Đường và Cố Khải Niên: “Hai người ai là vợ vậy?”
Đoàn Chính Vũ đẩy kính, ánh mắt chợt loé: “Tớ cảm thấy là Cố Khải Niên!”
Giây tiếp theo, tầm mắt lạnh lùng của Cố tiểu thiếu gia liếc qua, Đeo Mắt Kính đáng thương run cả người.
Cố Đường cũng không đồng ý: “Này không đúng, không thể chỉ vì Niên Niên quá đẹp mà lại nói cậu ấy là vợ…”
Đoàn Chính Vũ giải thích: “Không, làm vợ khá bất lợi, cậu ta bất lợi thì được, Đường Đường phải có lợi!”
Cậu bé từng nghe mẹ nói, gả cho ba cậu là xui xẻo tám đời. Đeo Mắt Kính không thể chấp nhận bạn cùng bàn của mình bị người khác chiếm lợi được.
Cố Đường đang định nói cho mấy đứa nhỏ, cậu và Cố Khải Niên đều là nam, không ai làm vợ được cả, chỉ là lời chưa kịp nói đã bị Tưởng Y Y trách móc.
Tưởng Y Y bày ra bộ dạng phát hiện bí mật vô cùng to lớn, chỉ hướng Cố Đường: “Không phải cậu ấy mà là cậu! Quả nhiên, Đường Đường mới là nữ chính!”
Cố Đường: “….”
Thật không thể giải thích rõ với mấy đứa nhỏ lớp 1 này mà!
May mà thầy giáo đến kịp lúc, tuýt còi vang dội, các bạn nhỏ còn đang ríu ra ríu rít an tĩnh lại, xếp hàng ngay ngắn.
Cố Đường đứng ở bên cạnh Cố Khải Niên, ngẫm lại đề tài vừa rồi, vẫn là cảm thấy không thích hợp lắm. Thân là một người xuyên sách từng có 18 năm kinh nghiệm sống, Cố Đường cảm thấy cần phải phổ cập kiến thức cho bạn nhỏ Cố Khải Niên, phòng ngừa sau này Cố tiểu thiếu gia nhầm đường lạc lối. Cậu nhỏ giọng dặn dò: “Niên Niên, nhớ nha, con trai không thể làm vợ của một chàng trai khác được đâu.”
Cố Khải Niên: “…..”
Không rõ bé sữa nhỏ nói cái này với mình làm gì nhưng nhìn cái đầu nhỏ xù xù lắc qua lắc lại, lại thêm mùi sữa từ người đối phương thổi qua… Cố tiểu thiếu gia nhấp môi, nhịn xuống ý định duỗi tay xoa đầu đối phương.
“Bạn học kia, đang thì thầm gì đó?”
Thầy thể dục đứng ngay trên đầu, trong hàng có động tĩnh gì vừa nhìn là biết ngay.
Cố Đường ngẩn ra. Xong rồi, bị thầy bắt rồi.
Thầy thể dục từ từ đi tới, đứng bên cạnh Cố Đường, cúi đầu nhìn bạn nhỏ.
“Nói gì thú vị thế? Cách xa cũng thấy hai đứa chúi đầu vào thầm thì, nào, nói thầy nghe cùng xem nào.”
Cố Khải Niên nhíu mày, đang định giải thích hộ thì thấy Cố Đường hai tay túm vạt áo, ngượng ngùng xoắn xuýt, nói dối rất tự nhiên: “Niên Niên không nói chuyện, là em nói ạ… Em nói là thầy đẹp trai quá, còn có cơ bụng nữa…”
Thầy thể dục ho nhẹ một tiếng, khoé miệng không kìm được nhếch lên: “Ừm, cái này à, các em còn nhỏ, đi theo thầy tập luyện tốt thì về sau đều sẽ có cơ bụng thôi.”
Cố Đường vung nắm tay: “Muốn tập luyện! Có cơ bụng!”
Các bạn nhỏ khác cũng hưng phấn giơ theo: “Có cơ bụng!!!”
Cố Khải Niên: “……” Có cảm giác hơi khó hoà nhập.
Cố tiểu thiếu gia theo bản năng hít hít bụng, lại thả ra. Cơ bụng, hiện tại hắn cũng không có…
Lớp học theo sở thích này chủ yếu dựa vào sở thích để dạy, buổi đầu tiên nghịch nước là chính, để kích thích hứng thú của bọn nhỏ. Mực nước trong hồ đã điều chỉnh trong phạm vi an toàn, thầy thể dục nói qua về vấn đề cần chú ý rồi liền để bọn nhỏ tự chơi, đối với những bạn nhỏ không muốn xuống nước thì tạm thời cũng không quá miễn cưỡng, về sau từ từ chỉ dạy. Bình thường đa số những đứa trẻ không muốn xuống nước nhìn thấy các bạn khác chơi đùa thật sự vui vẻ sẽ muốn thử một chút. (WP:@MF21_2110)
Còn Cố Khải Niên là ngoại lệ, hắn lẳng lặng ngồi ở thành hồ, đến mũi chân cũng không muốn dính nước, giống như các bạn học vui đùa ầm ĩ nơi xa chẳng liên quan gì đến hắn. Cố tiểu thiếu gia chỉ cảm thấy nhàm chán, thời gian này còn không bằng đi đọc sách. Lúc này trong nước vươn ra một bàn tay trắng nõn, bắt lấy mắt cá chân hắn. Bời vì trên tay người này có nước nên Cố Khải Niên theo bản năng nhíu mày, sau khi thấy rõ là ai biểu tình mới nhu hoà đi vài phần: “Làm gì đấy?”
“Xuống đây chơi cùng nhau đi!”
Tóc Cố Đường đã ướt đẫm, dán ở trên trán, cả đôi mắt màu hổ phách cũng ướt, trên lông mi còn đọng giọt nước, đại khái là chơi vui quá, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả lên giống như một quả táo mọng dính nước. Cố Khải Niên suýt nữa đã đồng ý, có thể thấy được bản lĩnh mê hoặc lòng người của ủa táo này như nào. Nhưng hắn thật sự rất ghét nước, Cố tiểu thiếu gia nhẫn tâm lắc đầu: “Không.”
Cố Đường bĩu môi, nửa thân trồi lên mặt nước, lười biếng gác lên thành bể: “Niên Niên thích sạch sẽ lại ghét nước, giống như mèo con vậy đó.”
Nói đến mèo là nghĩ đến cá. Từ góc độ của Cố Khải Niên, hắn chỉ có thể thấy nửa thân trên trồi trên mặt nước của Cố Đường, nửa thân dưới ẩn dưới nước, hai cái đùi chỉ mơ hồ hiện ra bóng dáng trắng trắng, chợt thấy rất giống một người cá nhỏ, ngây thơ lại đáng yêu, bị khi dễ sẽ sụt sịt rớt ra trân châu gì đó.
Bé người cá chỉ ở cạnh hắn một lát liền vui vẻ bơi đi.
Tốc độ học bơi của trẻ con nhanh hơn người lớn nhiều, chỉ một lát Cố Đường đã có thể ôm ván tập bơi đứng nước, tuỳ ý bơi lội trong bể.
Cố Khải Niên nhìn chằm chằm bóng dáng bé ngoan một lúc, thấy Cố Đường như cá gặp nước bơi qua bơi lại mới yên tâm nằm ngửa ra sau.
Trên nóc nhà có một con mèo đen ngồi xổm, trong mồm ngậm một con cá, lúc đối diện tầm mắt hắn, nó xù lông hoảng sợ, cắn chặt con cá chạy đi.
Ha, đúng là *hộ thực…
Cố Khải Niên nói thầm một câu trong lòng, nhắm mắt lại.
*mình có giải thích ở trên đầu rồi á, lúc đầu mình định để là “bảo vệ đồ ăn” nhma nó có ẩn ý khác nên thôi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn trông thấy Cố Đường mọc ra một cái đuôi cá màu tựa trân châu, trắng trắng, mềm mềm, có vài con mèo đi xung quanh bể bơi muốn ăn tươi nuốt sống Cố Đường. Hắn đi qua, bảo vệ bé sữa nhỏ sau lưng mình, dậm móng vuốt một cái những con mèo đó đều bị doạ chạy toán loạn.
Trong mơ Cố tiểu thiếu gia cũng là một con mèo, hắn cúi đầu liếm láp mái tóc mềm mại, hàng mi cong cong của bé người cá…
Trong bể bơi bọt nước văng tung toé cùng tiếng cười đùa không ngừng. Cố Đường chơi hăng, liền bỏ luôn ván tập bơi vướng víu, ở trong nước thoải mái đạp chân. Bỗng nhiên, cậu giống như cảm giác được cái gì đấy, đôi chân linh hoạt đang đạp nước cũng cứng đờ. Rồi xong….
“Không ổn rồi! Cố Đường không lên được nữa ——“
Cố Khải Niên bị tiếng hô đánh thức, vội bật dậy. Ánh mắt quét hết mọi nơi đều không thấy bóng dáng Cố Đường đâu. Chỉ có Đoàn Chính Vũ ở trong nước vừa bơi vừa kêu to: “Thầy ơi cứu mạng! Cố Đường chìm xuống rồi ——“
Nhưng dưới nước Đoàn Chính Vũ không mang kính, hướng bơi của cậu bé càng ngày càng xa thầy giáo, tiếng cười đùa trong bể át cả tiếng kêu cứu, thầy hoàn toàn không nghe thấy gì.
Cố Khải Niên trông thấy một cái bóng chìm ở dưới nước cách Đoàn Chính Vũ không xa, không hề nhúc nhích.
“!!!”
Cố Khải Niên không kịp cởi áo, lập tức tức ôm phao bơi nhảy xuống nước.
Nước trong bể ấm áp, chỉ tới phần eo nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì độ sâu này cũng đủ làm trẻ con ch.ết đuối.
Cố Khải Niên nắm chặt phao bơi, trong mắt chỉ có cái bóng không nhúc nhích kia, hắn không biết bơi, chỉ có thể theo bản năng cố gắng đi về phía Cố Đường.
Lão sư bên kia cũng phát hiện có gì đó không ổn, lập tức nhảy xuống cứu người. (WP: @MF21_2110)
Nhưng Cố Khải Niên là người phản ứng nhanh nhất, cũng gần Cố Đường nhất nên là người đầu tiên đến chỗ cậu. Rốt cuộc ngón tay cũng chạm được vào đối phương, hắn vươn tay kéo cậu vào lòng, lúc này, người chìm trong nước từ nãy đến giờ đột nhiên ngẩng đầu lên, đẩy Cố tiểu thiếu gia ra, giọt nước mắt lăn dài trên má.
Cố Khải Niên: “?”
Cố Đường quẹt nước mắt: “Đừng tới đây!”
Cố Khải Niên khẩn trương: “Làm sao thế?”
Khuôn mặt Cố Đường đỏ bừng, khóc huhu: “Quần, quần bơi của tui tụt rồi…”
Vừa này cậu chơi hăng quá, quên mất quần bơi bị rộng, đại khái là cái nút Cố tiểu thiếu gia thắt cho cậu bị lỏng ra, quần tụt theo động tác đạp chân. Đến khi mông hơi mát, hoàn hồn lại thì đã quá muộn rồi.
Cố Đường: “Huhu ——“
“…….”
Cố Khải Niên quay đầu nhìn, chỉ thấy cách đó 5 mét, một cái quần con gấu từ từ nổi lên.