Như vậy, trong viện phúc lợi không còn góc nào thiếu điều hòa, bọn trẻ ở đâu cũng có thể tận hưởng môi trường mát mẻ.
Viện trưởng đã kinh ngạc đến không thốt nên lời, "Cô... cô Giang, chuyện này là sao?"
Giang Vãn Vãn mỉm cười giải thích: "Không có điều hòa thì rất khó chịu, lúc vừa vào đây tôi đã đặt hàng trực tuyến. Ông chủ cũng rất tốt, biết là gửi cho viện phúc lợi nên lập tức cho người mang tới."
Tất cả mọi người tại hiện trường, kể cả tổ chương trình và khán giả, đều khâm phục hành động nhanh nhạy của Giang Vãn Vãn đến mức cúi đầu thán phục.
[Làm lợi cho cả viện phúc lợi luôn rồi.]
[Việc này tốt hơn nhiều so với tài trợ hai đứa trẻ.]
[Tôi thay mặt các em nhỏ ở viện cảm ơn chị Vãn!]
"Với lại tôi còn đặt một số sách và thiết bị học tập, có lẽ ngày mai sẽ tới. Sau này nếu viện trưởng Quế cần tôi giúp gì, cứ trực tiếp nói, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình."
Viện trưởng Quế xúc động đến mức không nói nên lời, nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Vãn Vãn nói:
"Không có điều hòa luôn là nỗi lo của tôi, năm nào cũng có trẻ vì quá nóng mà đổ bệnh, lần này cô thực sự đã giải quyết được vấn đề lớn nhất của chúng tôi."
Kỷ Bắc Đình bước ra nói: "Tôi sẽ thay mặt Giang Vãn Vãn quyên góp hai triệu tệ. Đảm bảo tất cả các em đều được đi học và có đủ quần áo mặc."
Hành động này khiến việc làm của Tô Vi Nhi trở nên trẻ con như trò chơi của học sinh tiểu học.
Tô Vi Nhi quay sang nhìn Lâm Gia Duệ, hy vọng anh cũng có thể hào phóng đứng ra, nhân danh cô mà chi ra một khoản tiền lớn.
Nhưng.
Lâm Gia Duệ lại giả vờ như đang ngắm cây.
Không phải anh không muốn, mà thực sự là không đủ khả năng.
Kinh doanh của nhà họ Lâm ngày càng sa sút, giờ còn hơi đâu mà lấy mấy trăm vạn ra làm từ thiện.
Nhìn Lâm Gia Duệ vẫn chẳng có phản ứng gì, trong lòng Tô Vi Nhi không khỏi dâng lên nỗi oán giận.
Chuyến thăm viện phúc lợi là điểm dừng chân cuối cùng của họ ở thị trấn Thanh Khê.
Sau chặng này, chương trình tạm thời sẽ chia tay khán giả một thời gian.
Chủ yếu là để Giang Vãn Vãn, Bạch An và Tô Vi Nhi trở về đoàn phim quay tiếp.
Trước khi chia tay, Hồ Lai để họ viết lá thư cuối cùng trong chặng này.
Không nằm ngoài dự đoán, Giang Vãn Vãn lại nhận được ba lá thư.
——Kỷ Bắc Đình: [Đợi anh. Anh sẽ thay đổi tốt hơn.]
——Bạch An: [Mong lần gặp sau.]
——Ngô Tu Nhiên: [Chị làm việc thật tốt nhé! Em sẽ tới thăm trường quay, haha.]
Giang Vãn Vãn thản nhiên gấp ba lá thư lại, chuẩn bị bước vào đoàn phim làm việc.
Phần lớn các cảnh quay ban đầu đều là của cô và Bạch An.
Mỗi lần Bạch An tỏ tình với cô trong phim, tiến độ nhiệm vụ lại tăng thêm một lần.
Sau vài ngày quay phim, nhiệm vụ đã tích lũy đến 33/99 lần.
Chỉ là, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh, trong lòng Giang Vãn Vãn càng cảm thấy không thoải mái.
Khi Bạch An càng lún sâu, cô sẽ phải đẩy anh vào vực thẳm không đáy, điều này thực sự khiến cô khó chịu.
Giang Vãn Vãn luôn khinh thường cách làm của Tô Vi Nhi, nhưng hành động của cô bây giờ lại có gì khác biệt so với Tô Vi Nhi?
Dù việc này là nhiệm vụ hệ thống giao, cô không thể không làm.
Nhưng mà…
Khi Giang Vãn Vãn còn đang trầm ngâm suy nghĩ, cô phát hiện một nữ diễn viên quần chúng đang lén chụp ảnh mình ở phim trường.
Nếu chỉ một lần thì có thể bỏ qua, nhưng điều đáng nói là Giang Vãn Vãn đã phát hiện chuyện này không dưới bốn lần.
Giang Vãn Vãn bước thẳng tới, giật lấy điện thoại từ tay cô gái, lạnh lùng nói: “Tôi đẹp lắm hả? Chụp mãi không dừng được. Chụp được gì rồi, đưa tôi xem.”
Điều làm Giang Vãn Vãn kinh ngạc chính là, hai phần ba ảnh trong điện thoại của cô gái đều là hình ảnh của cô.