Nghe tiếng gọi, Tô Vi Nhi nhìn lên và sững người khi phát hiện hai chiếc camera đang quay trực tiếp cảnh này.
Cô ta chợt lạnh người: Camera đến từ lúc nào…? Chúng đã quay bao lâu rồi…?
[Sao cô ta có thể đối xử với trẻ con như vậy chứ!]
[Đúng là người phụ nữ độc ác!]
[Đây chính là bộ mặt thật của cô ta ngoài đời.]
[Vẻ mặt khi nãy thật đáng sợ, đủ làm người ta gặp ác mộng.]
Từ xa, Giang Vãn Vãn nhìn toàn bộ sự việc, trên môi nở một nụ cười châm biếm.
Sau bữa trưa, bọn trẻ đi ngủ, còn các khách mời thì lo việc rửa chén bát.
Vì là người nấu chính, Giang Vãn Vãn không phải rửa bát.
Cô liền mang chiếc máy ảnh mà mình mang từ nhà ra sân chụp vài bức ảnh.
Một bé gái khoảng 13-14 tuổi không ngủ trưa, tò mò đứng nhìn khi thấy Giang Vãn Vãn đang điều chỉnh máy ảnh.
Giang Vãn Vãn nhận ra sự chú ý của cô bé, liền mỉm cười hỏi:
“Chụp cho em một tấm nhé?”
Cô bé gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính.
——Tách!
Sau khi chụp xong, Giang Vãn Vãn đưa máy ảnh cho cô bé: “ Em muốn thử tự chụp không?”
Cô bé gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu: “Nhưng em không biết dùng.”
“Rất đơn giản, chị sẽ dạy em.”
Giang Vãn Vãn kiên nhẫn hướng dẫn cô bé cách sử dụng máy ảnh. Cảnh này nhanh chóng thu hút thêm một nhóm trẻ em khác.
Cả đám nhỏ quây quanh Giang Vãn Vãn, lắng nghe cô giải thích cách dùng máy ảnh.
“Đây là khẩu độ, số khẩu độ càng nhỏ, ảnh sẽ càng sáng.”
“Cô ơi, khẩu độ là gì ạ?”
“Là độ sáng của bức ảnh đó.”
[Đây mới là dạy học thực sự.]
[Đây mới là cách đối xử chân thành.]
[Cảnh này thật sự rất ấm áp.]
Tô Vi Nhi trốn trong nhà vệ sinh nhìn dòng bình luận trên màn hình, thấy toàn bộ đều khen ngợi Giang Vãn Vãn, trong lòng ghen tỵ đến phát điên.
Người quản lý nhắn tin cho cô. ——[Tài trợ hai đứa trẻ để lấy lại thiện cảm của khán giả.]
Tin nhắn này ngay lập tức làm Tô Vi Nhi đang điên cuồng bừng tỉnh.
Phải rồi! Đây đúng là một gợi ý tuyệt vời.
Tài trợ trẻ em là việc thiện thực sự, còn tốt hơn nhiều so với việc Giang Vãn Vãn nấu ăn cho mọi người.
Chiều tối, cũng đến giờ các khách mời rời khỏi viện phúc lợi.
Những đứa trẻ hiếm khi gặp được người lớn bên ngoài viện, nên đều rất lưu luyến không muốn họ rời đi.
Đặc biệt là với Giang Vãn Vãn.
Mấy đứa nhỏ ôm lấy chân của Giang Vãn Vãn, mong cô ở lại thêm chút nữa.
Giang Vãn Vãn xoa đầu Đồng Đồng, dịu dàng nói: "Yên tâm nhé, khi rảnh chị sẽ đến thăm các em."
Thấy thời cơ đã chín muồi, Tô Vi Nhi bước ra, nói với viện trưởng: "Viện trưởng, tôi có một ý tưởng. Tôi muốn tài trợ cho hai em học sinh, các em học đến đâu, tôi sẽ tài trợ đến đó. Sau này, dù có đi du học, tôi cũng sẽ hết mình ủng hộ."
Người hâm mộ của cô đã được công ty quản lý báo trước, lập tức bình luận tung hô:
[Vi Nhi thật nhân hậu!]
[Người đẹp lòng cũng đẹp, còn ai bằng cô ấy nữa!]
[Vi Nhi thực sự nghiêm túc làm từ thiện.]
Viện trưởng lịch sự đáp: "Việc này đương nhiên là rất tốt."
Lời vừa dứt.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe tải hạng nặng.
Một công nhân bước xuống từ xe, thò đầu hỏi: "Phải nơi này đặt hàng điều hòa không?"
"Điều hòa?" Viện trưởng lắc đầu, "Có lẽ anh nhầm chỗ, thử qua bên cạnh hỏi xem."
Người công nhân vừa định đi thì bị Giang Vãn Vãn gọi lại: "Không sai, là chỗ này. Tôi đã đặt hàng."
Công nhân gãi đầu, "Tôi đã nói mà, địa chỉ ghi rõ ràng là viện phúc lợi mà."
Sau đó, nhóm công nhân bắt đầu chuyển điều hòa vào trong.
Khán giả đếm thử, tổng cộng có ba chiếc điều hòa treo tường và ba chiếc điều hòa đứng.
Giang Vãn Vãn nói: "Ba chiếc treo tường đặt ở phòng bảo vệ, bếp và văn phòng viện trưởng. Ba chiếc đứng đặt ở phòng sinh hoạt, lớp học và ký túc xá."