Sau Khi Xuyên Thành Chân Hoàn Trong Như Ý Truyện Ta Pressing Đại Như

Chương 4: Thanh Anh sụp đổ hình tượng



Hai ngày sau tang lễ, sau khi Chân Hoàn và Hoằng Lịch trò chuyện với nhau, Thanh Anh đã bị thái giám hầu cận Hoằng Lịch là Lý Ngọc kêu đi.

Chân Hoàn liếc mắt một cái, thấy bên phải đầu Thanh Anh có cài một bông hoa trắng nhỏ, nhìn tổng thể vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhìn kỹ hơn mới phát hiện, dù là cung nữ hay chủ nhân, dù địa vị lớn hay nhỏ, đều cài bông hoa trắng đó ở bên trái của kỳ đầu. Cho dù là Chân Hoàn hay Hoàng hậu sắp được sách phong Phú Sát thị cũng đều như thế.

Chậc, đây là đãi ngộ của nữ chính sao? Nhưng trong tang lễ có chuyện gì cần phải tỏ ra khác biệt thế kia?

Chân Hoàn im hơi lặng tiếng ngoảnh đi. Đáng tiếc đây không phải chuyện gì lớn, cho dù nàng có muốn cũng không thể thẳng thắn chỉ ra, nếu không, ngược lại càng có vẻ như nàng cố ý làm khó Thanh Anh.

Bất quá cho đến hiện tại, thiện cảm mà nàng giành cho Thanh Anh đã tụt về số không, hy vọng Thanh Anh này về sau đừng rơi vào tay nàng.

Sau đó mấy ngày, Ô Lạp Na Lạp thị ở Cảnh Nhân cung lại làm ầm ĩ hai lần, không vì cái gì khác ngoài việc bà ta muốn có cả cá lẫn tay gấu (muốn chọn cả hai), nhưng lần này Hoằng Lịch lại không nghe lời như trước.

Thấy thế, Ô Lạp Na Lạp thị cũng biết mình không tranh được đến cùng, hơn nữa lại bị tình yêu kiểm soát não bộ, bà ta lựa chọn không danh không phận mà đến hành cung sống, dùng việc này đổi lấy chuyện trăm năm sau được an táng cùng Tiên đế.

Nhưng sau đó Chân Hoàn lại thương nghị với Hoằng Lịch, để cho Ô Lạp Na Lạp thị ở hành cung vẫn được hưởng đãi ngộ của Hoàng hậu, như vậy lại trời xui đất khiến mà giống kết cục của “Chân Hoàn truyện”.

Tang lễ Tiên đế kết thúc rất nhanh, đại lễ đăng cơ được cử hành. Phú Sát thị trở thành Hoàng hậu, Chân Hoàn trở thành Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu, vào ở trong cung Từ Ninh.

Ngày thứ hai sau đó, hậu cung của Hoằng Lịch đến thỉnh an Chân Hoàn.

Triều đại mới, cảnh tượng mới, bầu không khí mới, huống chi đây là lần đầu tiên hậu cung phi tần chính thức thỉnh an Thái hậu. Trên mặt mỗi người đều có ý cười - dù ít hay nhiều, chỉ trừ một người là không - Thanh Anh.

Fine, Chân Hoàn cũng không ngạc nhiên tí nào。

Trong phòng tràn ngập tươi cười, Như Ý gục mặt xuống, cái vẻ mặt đó ai cũng thấy được.

Cao thị nói hai câu nịnh hót, tuy rằng không hợp hoàn cảnh lắm, nhưng mọi người đều nể tình mà cười.

Chỉ có Thanh Anh, vẫn gục mặt xuống mà nhìn về phía trước như cũ. Dù cho là Thái hậu đang nói chuyện cũng không thèm nhìn Thái hậu một cái, không những thế, nàng ta còn đội một cái điền tử thật xấu. So ra, nàng ta còn giống một lão thái phi hơn cả Chân Hoàn.

Chân Hoàn cười ha hả, uống ngụm trà. Đột nhiên, nàng nhìn về Thanh Anh, hỏi:

"Ô Lạp Na Lạp thị không muốn nhìn thấy ai gia sao?"

Thanh Anh không ngờ Chân Hoàn đột nhiên gọi nàng nên hoảng sợ, cuối cùng cũng vặn vẹo cổ một chút, nhìn Thái hậu với ánh mắt mờ mịt, miệng khẽ nhếch, chậm rãi nói:

" Thần thiếp không có, không biết vì sao Thái hậu lại nói như vậy."

"Ai gia thấy sắc mặt của ngươi luôn âm u, còn tưởng rằng ngươi không vui vì người làm chủ cung Từ Ninh này là ai gia mà không phải cô của ngươi đấy."

Thanh Anh nhanh chóng quỳ xuống chịu tội:

"Thần thiếp… thần thiếp không phải cố ý không vui."



Chân Hoàn nghe mà cười:

"Không cố ý không vui, nói cách khác, ngươi thật sự vì chuyện này mà không vui?"

Chân Hoàn chưa từng thấy nữ chính phim cung đấu nào mà tư duy logic kém như thế, thảo nào nhà sản xuất phải cho Thanh Anh trở thành tình yêu đích thực của Hoằng Lịch. Nếu không làm vậy thì chẳng phải Thanh Anh sẽ đăng xuất luôn từ tập một sao?

Thanh Anh khẽ nhếch miệng, tựa như không nghe rõ lời của Chân Hoàn, chỉ ngơ ngác nói “Thần thiếp không có ý này.”

Có lẽ mọi người đều không nghĩ ngay ngày đầu tiên lại náo loạn đến mức khó xử thế này, cuối cùng lại là Hoàng hậu Phú Sát thị đứng ra hòa giải:

"Thanh Anh muội muội luôn một lòng hiếu thuận cung kính, sao có thể có điều bất mãn với Hoàng ngạch nương? Có thể là do nghĩ đến việc hôm nay tới thỉnh an Hoàng ngạch nương nên đêm qua ngủ không ngon, ngay cả nhi thần đêm qua cũng rất căng thẳng."

Thanh Anh nhanh nhẹn tiếp lời:

"Đúng như lời Hoàng hậu nói, thần thiếp đêm qua ngủ không ngon, vừa mới đáp một lời đã ngây người, thần thiếp thật sự không có ý bất mãn gì đó."

Chân Hoàn không nói gì thêm, chỉ “ừm” một tiếng, nói với Thanh Anh:

"Ai gia thấy ngươi đúng là không ngủ ngon giấc. Sắc mặt của ngươi còn kém hơn ai gia, nhìn kỹ lúc các ngươi tiến vào, còn tưởng là thái phi nào tới cùng các phi tần."

Thanh Anh xấu hổ mà cúi đầu, bĩu môi, lệ nóng doanh tròng nơi đáy mắt.

Xua xua tay cho nàng trở về chỗ ngồi, Chân Hoàn quay đầu trò chuyện với những người khác. Chân Hoàn vô ý làm khó, những người khác lại cố ý nịnh hót, cảnh tượng cũng thật bình yên tốt đẹp.

Tới buổi tối, Hoàng hậu đi gặp Hoàng đế để bàn bạc công việc hậu cung.

Hoằng Lịch để Hoàng hậu ngồi xuống, mở miệng hỏi nàng:

"Nghe nói sáng hôm nay, Hoàng ngạch nương làm khó Thanh Anh?”

Phú Sát Lang Hoa có phần sửng sốt, không biết sao Hoàng đế lại biết những việc này, nhưng vẫn tươi cười trả lời:

"Hoàng ngạch nương sao có thể làm khó hậu bối, chỉ là…"

Hoằng Lịch nhíu mày:

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là sáng nay mọi người đều nói nói cười cười, chỉ có Thanh Anh muội muội vẫn luôn không vui. Hoàng ngạch nương thấy thế mới hỏi có phải muội ấy bất mãn với cách xử trí cô mẫu của muội ấy không, Thanh Anh lại ấp úng không trả lời được, do đó Hoàng ngạch nương mới không vui, nhưng cũng không có làm khó Thanh Anh, chỉ là nói hai câu thôi."

Kỳ thực, Phú Sát Hoàng hậu cũng có chút bất mãn với biểu hiện của Thanh Anh vào sáng nay. Vào lúc nàng dẫn theo mọi người trong hậu cung, đặc biệt là trong lần đầu tiên thỉnh an Thái hậu như thế này, đang êm đẹp, không biết Thanh Anh nhăn mặt cho ai xem, Thái hậu hỏi chuyện lại đáp lộn xộn, càng nhìn càng thấy có vẻ như là nàng quản lý hậu cung không tốt.



Lông mày Hoằng Lịch càng nhăn hơn:

" Ra là như thế."

Nói vậy xem ra, chuyện hôm nay thật sự là do Thanh Anh từ đầu đã không đúng.

Tất nhiên Phú Sát Hoàng hậu cũng không hề nói dối:

"Quả thực là như thế, tất cả mọi người ở lúc đó đều có thể làm chứng."

Hoằng Lịch thở dài một hơi, đột nhiên lại hỏi:

"Trước đó vài ngày, hôm mà nàng dẫn theo các phi tần đi phụng thiện, Hoàng ngạch nương lại vì lý do gì mà bất mãn với Thanh Anh?"

Phú Sát Hoàng hậu không nghĩ rằng Hoàng đế lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, lập tức đứng dậy chịu tội:

"Nói đến chuyện này, thật sự là thần thiếp thất trách, trước khi dâng món lại không kiểm tra trước một lượt, suýt nữa đã gây ra sai lầm lớn."

Hôm đó, sau khi xong xuôi, Thái hậu lập tức nhắc khéo mọi người rằng đang trong tang lễ lại ăn thịt là một tội lớn. Khi Hoàng hậu nhận ra điều này, toàn thân cũng toát mồ hôi lạnh, chuyện dâng món là nàng đề xuất, hậu cung cũng do nàng quản lý, nói cho cùng dù thế nào thì nàng cũng không thoát khỏi liên can đến chuyện này. Chẳng qua là Thái hậu có lòng tốt, không để lộ chuyện này ra ngoài, thậm chí bà còn an ủi nàng rằng chỉ cần Hoàng đế không hỏi tới, chuyện này cứ thế mà lặng lẽ kết thúc.

Hoàng đế cũng vì sự kích động của Phú Sát Lang Hoa mà sửng sốt, nói nàng đứng dậy nói chuyện tiếp nàng cũng không chịu, chỉ có thể tiếp tục hỏi rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

"Là thần thiếp thất trách, không phát hiện trong số những món ăn mà các tỷ muội dâng lên lại có không ít món mặn."

Hoằng Lịch nghe thế thì nhíu mày thật chặt, người phía dưới vậy mà không bẩm báo việc này. Nếu Thái hậu muốn làm khó hắn, thì chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến hắn gặp thêm một phiền phức lớn rồi.

Đương nhiên, Hoằng Lịch cũng sẽ không thừa nhận, mặc dù có người nói thứ Thanh Anh dâng lên cho Thái hậu là một chén canh gà hầm chân giò hun khói, hắn cũng không thấy có vấn đề gì.

" Ban đầu, Thanh Anh dâng cho Hoàng ngạch nương một chén canh gà hầm chân giò hun khói. Hoàng ngạch nương thấy thì nói đó là món ăn mặn, tất nhiên không chịu ăn, nhưng Hoàng ngạch nương có lòng tốt, không nói thẳng ra, chỉ nói do bản thân mình không có hứng ăn uống và muốn dọn đồ xuống. Ai ngờ Thanh Anh lập tức quỳ xuống chịu tội, kiên quyết bưng canh mời Hoàng ngạch nương uống một ngụm. Hoàng ngạch nương không muốn, muội ấy vẫn bưng canh quỳ ở đó. Sau đó, thần thiếp múc một chén cháo mời Hoàng ngạch nương dùng, Hoàng ngạch nương uống một ngụm, cũng lập tức kêu Thanh Anh đứng lên. Cuối cùng, Hoàng ngạch nương đã tự mình nhắc nhở thần thiếp, nói nể tình thần thiếp thời gian này bận rộn, nhất thời sơ sẩy, chuyện này đến đây là thôi. Người còn nói, thấy Hoàng thượng trong khoảng thời gian này vốn đã rất bận rộn với tang lễ của Tiên đế và công việc ở tiền triều đến mức gầy đi nhiều, cho nên thần thiếp đừng vì những việc này quấy rầy Hoàng thượng."

Nói đến đây, Phú Sát Lang Hoa lại lần nữa thỉnh tội, trong giọng nói cũng mang theo sự nghẹn ngào:

"Là thần thiếp không tốt, thần thiếp vốn nên kịp thời bẩm báo lại Hoàng thượng."

Lúc trước Hoằng Lịch chỉ nghe thấy người phía dưới bẩm báo rằng Thanh Anh phải chịu ấm ức, bị phỏng tay, không ngờ rằng câu chuyện thật sự lại là như này.

Hoằng Lịch thẳng tay ném chén trà trong tay xuống sàn, lòng đầy lửa giận mà không biết nên trút lên đầu ai.

Hoàng hậu ư? Hoàng hậu quả thực phạm phải tội sơ sẩy, nhưng nếu muốn phạt Hoàng hậu, chẳng lẽ có thể bỏ qua cho kẻ đầu sỏ gây chuyện sao? Còn đồ ăn hắn không biết là ai dâng, cũng không thể gióng trống khua chiêng tra một lượt. Nhưng Thanh Anh! Nàng quả thực đã thật sự gây nên sai lầm lớn!

Vậy mà nàng còn có thể thoải mái nhận thuốc trị phỏng mà hắn đưa tới, ngầm thừa nhận là Thái hậu làm khó nàng, sao nàng ta dám!

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv