“Thần thiếp thật sự không biết vì sao ở chỗ thần thiếp có chu sa.”
Lúc này Liên Tâm mở miệng nói: “Sau khi nô tỳ vào Diên Hi Cung, tỳ nữ A Nhược của Nhàn Tần nương nương vẫn luôn có ý đồ ngăn cản nô tỳ, còn liều mạng chắn trước bàn trang điểm của Nhàn Tần nương nương, nô tỳ đúng là ở ngăn tủ dưới bàn trang điểm của Nhàn Tần nương nương tìm được chu sa.”
Có người tới lục soát cung, người ta còn chưa có phát hiện vấn đề đâu, ngươi liền đi chắn trước chỗ giấu đồ vật, A Nhược này cố ý như thế, hay là người của Diên Hi Cung chỉ số thông minh trung bình không cao?
“Nô tỳ đã đem cung nữ thái giám trong Diên Hi Cung đều bắt lại, nương nương có muốn triệu kiến?”
“Trước tiên chờ một chút” Phú Sát Lang Hoa quay đầu nhìn về phía Hoằng Lịch: “Hoàng Thượng, tiểu thái giám phụ trách nuôi cá tôm bị đưa đi Thận Hình Tư đã khai rồi, người có muốn triệu kiến hắn không?"
Hoằng Lịch lạnh mặt, không biết suy nghĩ cái gì: “Vậy trước thấy hắn đi.”
Ngoài điện liền có hai tiểu thái giám bị áp giải lên, trên mặt lộ ra không ít vết thương mới, rất là chật vật.
Hai tiểu thái giám nơm nớp lo sợ quỳ xuống thỉnh an.
Phú Sát Lang Hoa hỏi Nhàn Tần có nhận ra hai tiểu thái giám này hay không, Như Ý quay đầu lại nhìn nhìn, trên mặt vẫn bình đạm, một chút đều không ý thức được nguy hiểm.
“Tiểu Phúc Tử là trong cung thần thiếp, một người khác thần thiếp không quen biết.”
Phú Sát Lang Hoa vì Thái Hậu cùng Hoàng Thượng giải thích: “Một tiểu thái giám khác tên Tiểu Lộc Tử, chuyên môn phụ trách nuôi nấng cung cấp cá tôm cho phi tần mang thai ở Ngự Thiện Phòng, cùng Tiểu Phúc Tử trong cung Nhàn Tần là huynh đệ. Trong lúc thẩm vấn Tiểu Lộc Tử nhắc tới Nhàn Tần và Tiểu Phúc Tửc nên thần thiếp mới sai người mang Tiểu Phúc Tử từ chỗ Nhàn Tần đến đây."
Chân Hoàn nhịn không được xác nhận một chút: “Ý Hoàng Hậu là, phụ trách nuôi đám cá tôm này chỉ có một mình Tiểu Lộc Tử?"
Phú Sát Lang Hoa không rõ nguyên do trả lời đúng vậy, lúc trước Mai Quý nhân nghe nói ăn nhiều cá tôm sẽ tốt cho hài tử, sau đó liền đi xin Hoàng Thượng, lúc này Hoàng Thượng mới an bài người chuyên môn cung cấp cá tôm sống cho Mai Quý nhân và Nghi Quý nhân, thời điểm nàng biết chuyện này người ở ngự tiền đều đã an bài xong.
Nhưng cũng trách nàng, lâu như vậy vẫn chưa phát hiện có người từ nơi này ra tay hại người.
Chân Hoàn có chút bất đắc dĩ, chỉ có một mình hắn phụ trách, thêm một người lẫn nhau giám thị đều không có… Đúng thật là, không xảy ra chuyện mới là lạ.
Chân Hoàn âm thầm ghi nhớ, chờ chuyện này giải quyết xong phải nhấn mạnh cho Hoàng Hậu biết, những vị trí quan trọng trong cung cần có quy trình lẫn nhau giám sát, bảo hiểm linh tinh.
Đến nỗi vì cái gì hiện tại không nói thẳng mà lại giữ gìn Hoàng Hậu, bởi vì nàng là Hoàng Hậu nha, ở trước mặt chúng phi tần mắng nàng ấy, về sau nàng ấy còn mặt mũi nào quản lý hậu cung. Không phạm sai lầm mang tính nguyên tắc, loại sai sót do sơ xuất này sửa lại là được, nếu không muốn làm sao đây, phế Hậu sao?
“Tiểu Lộc Tử, ngươi ở Thận Hình Ti nói thế nào, hiện tại liền một năm một mười lặp lại lần nữa.”
“Hoàng Hậu nương nương tha mạng, là Nhàn Tần nương nương phân phó nô tài làm như thế.”
Như Ý dùng khiếp sợ mặt quay đầu lại đi nhìn về phía Tiểu Lộc Tử: “Bổn cung và ngươi chưa từng gặp mặt, ngươi vì cái gì muốn vu hãm bổn cung.”
Ngươi hỏi cái quái gì vậy, nếu ngươi thật sự vô tội liền phản bác hắn đi chứ, hỏi vì sao hắn vu hãm ngươi, chẳng lẽ hắn sẽ một năm một mười nói sự thật cho ngươi biết sao?
“Nhàn Tần nương nương, là ngài nói, nếu như nô tài không làm, ngài sẽ g.i.ế.c đệ đệ nô tài là Tiểu Phúc Tử, sau đó cũng sẽ tìm người khác làm, nô tài, nô tài tất cả là vì bất đắc dĩ mới đáp ứng.”
Cao Hi Nguyệt thấy Như Ý gặp xui xẻo, tất nhiên mừng rỡ bỏ đá xuống giếng một phen: “Còn Tiểu Phúc Tử, ngươi nói như nào?”
"Đúng thật là như vậy, Nhàn Tần nương nương dùng nô tài để uy h.i.ế.p ca ca nô tài, còn dùng ca ca để uy h.i.ế.p nô tài hại người, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội."
Nghe được lời này, Hải Lan nôn nóng đứng lên, quỳ rạp xuống bên cạnh Như Ý.
“Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, này tuyệt đối không phải tỷ tỷ làm, nàng không có tâm tư như vậy.”
Đúng là phản bác cũng như không.
Một bên Kim Ngọc Nghiên cũng châm chọc nói mát: “Hải Quý nhân, đừng nói ngươi không tin, ngay cả ta cũng không tin nha, nhưng bằng chứng như núi, ngươi lại không phải sâu trong bụng Nhàn Tần, sao có thể biết rõ nàng có bao nhiêu tâm tư.”
Chân Hoàn nghi hoặc nhìn lướt qua tất cả mọi người trong đại điện, phát hiện mọi người vậy mà đều rất tán thành lời của Kim Ngọc Nghiên.
"Bằng chứng như núi chỗ nào? Nếu hai người kia nói Nhàn Tần phân phó, vậy chứng cứ đâu? Cũng không thể chỉ dựa vào lời nói một bên liền bắt người khác tin tưởng các ngươi được, đúng chứ?"
Hoằng Lịch nghe lời này nhanh chóng nói: “Ngạch nương nói đúng, chỉ có lời chứng của hai người này, không thể tin được."
Chân Hoàn thấy Hoằng Lịch ánh mắt cảm kích nhìn về nàng. Đại ca à chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang cứu tình yêu đích thực của ngươi sao? Ta chỉ là muốn tra ra hung phạm mà thôi……
Tiểu Lộc Tử nói: “Nhàn Tần nương nương cẩn thận, chưa từng cho nô tài cái gì, đệ đệ nô tài còn ở trong tay Nhàn Tần nương nương trong tay, nào dám đi đòi tín vật gì.”
Trong khoảng thời gian ngắn mọi thứ lâm vào bế tắc, Tiểu Lộc Tử cùng Tiểu Phúc Tử không có chứng cứ, Như Ý lại không nhân cơ hội phản bác, không nói một lời quỳ gối ở đó tiếp tục duy trì vẻ mặt khiếp sợ.
Phú Sát Lang Hoa hỏi Thái Hậu và Hoàng Thượng: “Nếu A Nhược vẫn luôn ngăn cản Liên Tâm, chắc là biết chuyện, không bằng kêu nàng tiến vào hỏi một câu.”
Chân Hoàn cùng Hoằng Lịch đều gật đầu, Chân Hoàn còn chú ý tới, lúc nhắc tới A Nhược, Như Ý và một cung nữ thân cận khác, hình như tên Nhị Tâm nhìn nhau một cái, Nhị Tâm còn gật đầu với Như Ý.
Đây là ý gì? Không phải là các nàng cảm thấy triệu A Nhược vào hỏi sẽ khiến tình huống chuyển biến tốt chứ? A Nhược kia chủ động làm lộ chỗ giấu chu sa, nếu không phải ngu xuẩn cũng là đã sớm làm phản, các nàng yên tâm cái gì.
A Nhược bị mang vào, thỉnh an xong, Phú Sát Lang Hoa hỏi nàng vì sao ngăn cản Liên Tâm.
A Nhược nói là vì Như Ý chuẩn bị thỏa đáng, Như Ý hiển nhiên không ý thức được những lời này của A Nhược có ý gì, còn ngơ ngác nhìn A Nhược.
Thẳng đến A Nhược xoay người dập đầu thỉnh tội với Như Ý, sau đó lên án Như Ý vì cảm thấy bị Phú Sát Lang Hoa cướp đi vị trí đích phúc tấn, oán giận trong lòng, bức bách nàng làm chuyện không muốn làm.
Việc hôm nay là vì trước đó trong cung lan truyền đứa bé đầu tiên sinh ra sau khi Hoàng Thượng đăng cơ là quý tử, Như Ý muốn sinh ra quý tử tranh đua với con vợ cả, cho nên mới hại Mai Quý nhân và Nghi Quý nhân.
Nhị Tâm vẻ mặt không thể tin được chất vấn A Nhược: “Ngày thường chủ nhân đối đãi ngươi không tệ, đến tột cùng ngươi bị ai sai sử, ở chỗ này nói ra những lời vô lương tâm như vậy hãm hại chủ nhân?"
Chân Hoàn cảm thấy thật đau đầu, lại thêm một người phản bác đều phản bác không vào trọng tâm, chẳng lẽ A Nhược sẽ nói cho ngươi là ai sai sử nàng ta sao? Ngươi làm ơn phản bác thực dụng một chút đi.
Nhưng Nhị Tâm ít nhất còn mở miệng, biết chất vấn A Nhược, Như Ý bên cạnh vẫn đang mở to hai mắt nhìn A Nhược, không nói một lời.
Huống chi, đối đãi A Nhược không tệ? Là chỉ sau khi A Nhược bị phạt quỳ nàng ta không cầu xin cũng không phái người chờ, để A Nhược tự mình nỗ lực lết từng bước trở về Diên Hi Cung sao?
“Đúng là bởi vì ta còn có lương tâm, cho nên mới nói ra, chủ nhân trong lòng muốn sinh quý tử, sau đó liền cảm thấy con vợ cả chướng mắt, ngày đêm nguyền rủa.”
Nhị Tâm phẫn nộ hỏi một khi đã như vậy, vì sao chính mình không biết.
Bị A Nhược lấy thân phận của hồi môn nha hoàn phản bác lại.
Chân Hoàn cảm thấy Như Ý làm người thật sự rất thất bại, có thể làm của hồi môn nha hoàn ở ngự tiền lên án chính mình, cũng là người xưa nay không ai sánh được.
Lúc này, hồi lâu không nói gì Tiểu Lộc Tử đột nhiên mở miệng: “Nhàn Tần nương nương, nô tài biết khai ra ngài, là có lỗi với ngài, nhưng nô tài cũng không thể không duyên cớ hại hai vị con vua.”
Chân Hoàn thấy hắn một bên nói, một bên muốn cởi mũ, vội vàng hô: “Ngăn lại hắn!”