"Trước khi tới đây, ai gia đã kêu Hoà Uyển đi Nội Vụ Phủ cùng Thái Y Viện tra xét danh sách, nhưng kẻ hại người chắc chắn không ngu đến mức dùng danh nghĩa của bản thân đi lấy chu sa.
Chỉ là chu sa này nếu không phải đến từ Nội Vụ Phủ hoặc là Thái Y Viện, vậy chính là ngoài cung mang vào, thậm chí là phi tần hậu cung có người lén mang vào cung, vậy càng khó tra.”
Hoằng Lịch trả lời: “Ngạch nương nói đúng, vậy trước nhìn xem danh sách của Nội Vụ phủ cùng Thái Y Viện đi.”
Chân Hoàn gọi Hòa Uyển, Hòa Uyển liền đem danh sách trình cho Hoằng Lịch, sau đó mở miệng giải thích:
“Nô tỳ xem xét những hồ sơ này, nhận thấy trong nửa năm nay Uyển Thường tại đi Nội Vụ Phủ lấy chu sa một lần, số lượng là năm tiền.”
Vốn dĩ vẫn luôn yên lặng ngồi ở cuối cùng Trần Uyển Nhân vội vàng đứng dậy giải thích: “Thần thiếp đúng là có đi Nội Vụ Phủ lấy chu sa một lần, là dùng để vẽ tranh.”
Phú Sát Lang Hoa gật đầu phụ hoạ: “Uyển thường tại thích vẽ tranh, khi còn tiềm để cũng ngẫu nhiên cần một ít chu sa thuốc màu linh tinh.”
“Trong phòng ngươi bây giờ còn có còn thừa chu sa không?” Chân Hoàn hỏi.
“Có có, liền ở trên bàn thần thiếp hay dùng để vẽ tranh, thần thiếp mấy tháng gần đây dùng chu sa khá ít, lần trước lấy còn dư lại hơn phân nửa.”
Chân Hoàn gật đầu: “Nếu là vẽ tranh dùng, vậy có thể lấy hoạ tác đối chiếu, hơn nữa còn thừa, nói vậy cũng tạm được.”
Phú Sát Lang Hoa gật đầu, an ủi Uyển Thường tại không cần sợ, trở về ngồi đi. Uyển Thường tại là người hiền lành, thêm nhiều năm vô sủng, nàng không cảm thấy là Uyển thường tại làm chuyện này.
"Cung của Cao Phi tới Thái Y Viện lãnh chu sa hai lần, số lượng tám tiền."
Bạch Nhụy Cơ lập tức nhìn về phía Cao Hi Nguyệt, từ trước đến nay nàng không sợ trời không sợ đất, Cao Hi Nguyệt cũng là nghĩ sao nói vậy nói chuyện không xuôi tai, hai người tất nhiên từng có không ít lần tranh cãi, nếu có người nói là Cao Hi Nguyệt hại nàng, nàng tin.
Cao Hi Nguyệt không nghĩ tới còn có chuyện của mình, lúc trước Mạt Tâm có hỏi nàng có muốn ra tay với Mai Quý Nhân hay không, nhưng nàng vẫn luôn nhớ kỹ Thái Hậu từng cảnh cáo, không dám vượt rào, một câu cự tuyệt Mạt Tâm, sau đó cũng vứt chuyện này khỏi đầu, một lòng chiếu cố Đại a ca.
Nàng nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Mạt Tâm, chẳng lẽ là Mạt Tâm lén nàng ra tay?
Mạt Tâm tất nhiên hiểu ý chủ tử, nhưng thật sự nàng chuyện gì cũng chưa làm, chủ tử nói không được, đương nhiên nàng sẽ không tự chủ trương.
Nàng lặng lẽ nhắc nhở chủ tử: “Chủ nhân, ngài an thần canh, còn có Đại a ca lần trước bị nóng trong người Thái Y viết phương thuốc, đều có chu sa.”
Lúc này Cao Hi Nguyệt mới nhớ ra hình như phương thuốc có chút chu sa, lập tức an ổn trong lòng.
"Mai Quý nhân ngươi nhìn cái gì, đây là thuốc bổn cung và Đại a ca dùng, phương thuốc đều do Thái Y Viện kê đơn."
Hòa Uyển cũng nói tiếp: “Nô tỳ tự tiện xem Cao Phi nương nương cùng Đại a ca phương thuốc, đối chiếu số lượng xác thật là đúng.”
Cao Hi Nguyệt vẻ mặt: “Ngươi thấy chưa ta đã nói rồi”, Chân Hoàn nhìn mà đau đầu, có thể đối chiếu được lại không có nghĩa nó chứng minh được ngươi đều nấu chu sa thành thuốc uống.
Nàng hỏi Vệ Lâm, nhiều chu sa như thế đủ hại hài tử của Mai Quý nhân và Nghi Quý nhân chưa?
"Mai Quý nhân phản ứng lớn như vậy chắc là do đã liên tục ăn chu sa một thời gian, nếu người đứng sau muốn đảm bảo Mai Quý nhân xảy ra chuyện phải tiếp tục hạ độc, hơn nữa còn có Nghi Quý nhân, vi thần cảm thấy với lượng chu sa như thế, là không đủ."
Chân Hoàn cũng nghĩ vậy, chiêu này với chỉ số thông minh của Cao Hi Nguyệt là không nghĩ ra được, nàng ta càng giống như Tề Phi, đều là kiểu trực tiếp hạ độc người khác.
“Trừ cái này ra cũng không có số lượng lớn chu sa chi ra được ghi lại."
Chân Hoàn thở dài: “Nếu như vậy, chu sa hại người chính là ngoài cung mang vào, hoặc là có người khi tiến cung mang theo.”
Phú Sát Lang Hoa chau mày: "Thế thì khó rồi, không nói khi tiến cung mang theo, vậy tra cũng tra không ra. Nếu là từ ngoài cung mang vào, trong cung nhiều cung nữ thái giám, còn có thị vệ, cũng không thể mỗi người đều nghiêm hình tra tấn."
“Vậy chỉ có thể xem thái giám cho cá ăn kia, có thể khai ra tin tức gì không."
Đang nói, Liên Tâm từ ngoài đi vào đối với Phú Sát Lang Hoa thì thầm một hồi, Phú Sát Lang Hoa nghe mày càng nhăn càng chặt.
“Hoàng Thượng, Hoàng ngạch nương, thần thiếp thừa dịp tất cả phi tần đều tới Trường Xuân Cung, sai Liên Tâm mang người đi điều tra các cung, trừ bỏ chu sa trên bàn Uyển Thường tại, còn ở chỗ một phi tần phát hiện một bao chu sa, Liên Tâm mang đến một ít.”
Nói, nàng đem hộp Liên Tâm đưa cho nàng lại đưa cho Hoằng Lịch, Hoằng Lịch mở hộp quan sát một chút, lại gần ngửi ngửi, sau đó sắc mặt chợt âm trầm, ánh mắt cũng hướng về phía Như Ý.
Chân Hoàn không rõ nguyên do đi theo nhìn về phía Như Ý, Như Ý đang vẻ mặt xem náo nhiệt nhìn Hoằng Lịch.
Hoằng Lịch giọng điệu trầm thấp nói: “Là mùi của trầm thủy hương.”
Chân Hoàn thực chấn động nhìn đột nhiên vẻ mặt sợ ngây người biểu cảm ngơ ngác Như Ý, ánh mắt mọi người cũng đều hướng về phía Như Ý.
Không phải chứ, trầm thủy hương là cái gì rất cao quý, người khác đều không thể sở hữu sao, vì cái gì đều nhìn Như Ý?
Bạch Nhụy Cơ vẻ mặt phẫn hận lên tiếng: “Mọi người đều biết, trong cung chỉ có Nhàn Tần dùng trầm thủy hương.”
Chân Hoàn vừa định mở miệng kêu mọi người bình tĩnh một chút, chỉ có Như Ý dùng, không đại biểu chỉ Như Ý mới có.
Liền nhìn thấy Như Ý đứng lên, vểnh mấy ngón tay mang hộ giáp, xách váy, quỳ xuống thỉnh tội: “Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, thần thiếp thật sự không biết vì cái gì chỗ thần thiếp lại có chu sa.”
A? Sao ngươi lại nhận rồi?