Sau Khi Xuyên Thành Chân Hoàn Trong Như Ý Truyện Ta Pressing Đại Như

Chương 20: Vương Khâm đi bán muối (1)



Thực mau lại đến tháng giêng, phi tần trong cung lại lần nữa tề tựu tại Từ Ninh Cung, Chân Hoàn cười ha ha nghe mọi người nói chuyện.

Nàng cùng Cao Hi Nguyệt cười nói hai câu, ngay sau đó giống như lơ đãng mà hỏi: “Ai gia thấy ngươi trang sức xiêm y đa dạng, nhưng lại luôn đeo vòng tay này, nó có chỗ nào đặc biệt sao?”

Cao Hi Nguyệt giơ tay lên, cho Thái Hậu có thể xem rõ ràng hơn chút.

“Đây là khi còn ở tiềm để, thần thiếp lần đầu tiên đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương ban cho thần thiếp và Nhàn Tần.

Hoàng Hậu nương nương nói vòng tay này tượng trưng cho thê thiếp hòa thuận, cùng cùng là tình nghĩa khi còn ở tiềm để, từ đó ngày ngày thần thiếp đều đeo nó.”

Phú Sát Lang Hoa uống ngụm nước trà che giấu việc bản thân không được tự nhiên, giờ nghĩ lại trước kia mới thấy chính mình giống như bị ma quỷ che mắt, lúc trước gia thế của Cao Hi Nguyệt cũng không có hiển hách như hiện tại, cũng chỉ là lấy thân phận thị thiếp vào phủ, chính mình lại kiêng kị nàng ấy như thế.

Ngẫm lại mấy năm nay Hi Nguyệt mọi chuyện đều lấy nàng làm chủ, liền càng thêm áy náy trong lòng.

Chân Hoàn giống như rất tò mò với cái vòng tay này.

“A? Nhàn Tần cũng có một cái? Cũng mang trên người sao?”

Như Ý hiện tại đang đơ ra như mọi khi, vẫn là Nhị Tâm ở phía sau âm thầm đẩy một chút mới hoàn hồn.  

“Bẩm Thái Hậu, đồ Hoàng Hậu nương nương ban cho, tất nhiên là ngày ngày thần thiếp đều đeo.”

Chân Hoàn dừng một chút, không biết có phải nàng có thành kiến với Như Ý hay không mà cứ có cảm giác lời của nàng ta như đang mỉa mai châm chọc.

“Phải không? Nghe nói đây là lễ vật ngự ban khi Hoàng Hậu và Hoàng Đế thành hôn, hãy để ai gia nhìn chúng nó một cái.”

Phúc Già hiểu ý mà đi đến trước mặt Cao Hi Nguyệt và Như Ý, mang vòng tay các nàng đã cởi ra dâng cho Chân Hoàn.

Chân Hoàn làm bộ làm tịch nhìn nhìn, cùng Hoàng Hậu cười nói: “Vòng tay này quả thật không tồi, đáng tiếc qua nhiều năm, kiểu dáng như vậy cũng không còn hợp thời, nhìn có vẻ cũng có chút mài mòn. Không bằng thừa dịp Tết, đang là ngày vui, ai gia thay Cao Phi và Nhàn Tần đòi chút tiền lì xì, Cao Phi và Nhàn Tần bầu bạn bên cạnh Hoàng Đế và Hoàng Hậu nhiều năm như thế, cũng đáng để Hoàng Hậu tiêu pha một lần.”

Phú Sát Lang Hoa cũng cười trả lời: “Là thần thiếp sơ sót, nhoáng một cái đã qua nhiều năm như thế, vòng tay này đã có chút lỗi thời. Nếu Hoàng ngạch nương đã mở lời, thần thiếp tất nhiên phải đem trang sức áp đáy hòm tìm ra, tặng cho Hi Nguyệt và Như Ý."

Chân Hoàn trêu ghẹo Cao Hi Nguyệt nói: “Còn không mau cảm ơn ai gia, đòi bảo bối từ trên người Hoàng Hậu giúp các ngươi."

Cao Hi Nguyệt xưa nay thích chưng diện, nhưng vì lúc trước Hoàng Hậu dặn dò mới mang cái vòng tay có chút cồng kềnh này nhiều năm như thế, hiện giờ không chỉ có thể không đeo, còn được Hoàng Hậu tặng thứ tốt, tất nhiên vui vô cùng.

“Thần thiếp đa tạ Thái Hậu nương nương, đa tạ Hoàng Hậu nương nương, vẫn là Thái Hậu cùng Hoàng Hậu thương thần thiếp nhất.”

Như Ý nhưng thì vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt, một chút lễ nghĩa xã giao cơ bản cũng không hiểu, giống như chuyện này cùng nàng ta không có quan hệ gì vậy, chỉ học theo Cao Hi Nguyệt tạ ơn.



Chân Hoàn cũng không nhìn nàng ta, rốt cuộc trước mặt đang có nhiều đại mỹ nữ, tiểu mỹ nữ mỗi người một vẻ cùng nhau nịnh hót mình, vì cái gì phải để ý loại người khiến người ta mất hứng chứ.

"Còn đôi vòng tay này cũng coi như rất có ý nghĩa, lát nữa ai gia sai người đưa đến Nội Vụ phủ gia công lại, sau đó Hoàng Hậu tự mình cất giữ đi."

Phú Sát Lang Hoa tất nhiên đồng ý.

Ngồi ở cuối cùng là Bạch Nhụy Cơ, trước giờ vốn là người tính tình hoạt bát lại gan lớn, thấy Chân Hoàn có vẻ thân thiện, nàng cũng không vì địa vị của chính mình chỉ là một Thường tại mà tự ti, cũng hùa theo vui đùa.

“Đáng tiếc Thái Hậu nương nương chỉ yêu quý Cao Phi và Nhàn Tần, thần thiếp và các tỷ muội còn lại không có người thương.”

Chân Hoàn đương nhiên sẽ không cảm thấy người có vị phân thấp không xứng nói chuyện với mình, quay đầu cùng Phú Sát Lang Hoa trêu ghẹo Bạch Nhụy Cơ, nói: “Nhìn xem, này liền có người nói ai gia bất công, xem ra hôm nay ai gia cũng phải giống ngươi, cùng nhau phá của.”

“Là Hoàng ngạch nương từ ái, yêu thương hậu bối chúng ta.”

“Nếu Hoàng Hậu ban thưởng Cao Phi cùng Nhàn Tần, vậy những người còn lại để ai gia ban thưởng vậy.”

Thái Hậu ban thưởng cũng không phải mỗi người đều có, đặc biệt là phi tần địa vị thấp, rất nhiều người cả đời đều không thể tiếp xúc Thái Hậu, cho nên lúc này trên mặt mỗi người đều có ý mừng, cùng nhau tạ ơn Thái Hậu.

Một hồi thỉnh an hoà thuận vui vẻ, mỗi người đều rất vui vẻ, đương nhiên, trừ Như Ý, nàng ta vẫn là nhàn nhạt.

——

Sau khi kết thúc gia yến thế nhưng cũng bình tĩnh được một thời gian.

Nhưng thực mau, lần trước Chân Hoàn nghe Phú Sát Lang Hoa nói chuyện, sau đó cố ý phái tiểu thái giám nhìn chằm chằm Vương Khâm, truyền tin cho mình.

“Cái gì? Hoàng Đế tứ hôn cho Vương Khâm?”

Suýt nữa Chân Hoàn đã thốt ra câu đầu óc hắn rơi mất rồi à, may mà kịp nuốt xuống. Còn có người ngoài ở đây, không thể chửi rõ như vậy được.

Hoá ra, sau khi Vương Khâm bị Phú Sát Lang Hoa cự tuyệt, vẫn là tà tâm bất tử, lại đến chỗ Cao Hi Nguyệt và Kim Ngọc Nghiên hỏi thử, nhưng Cao Hi Nguyệt bênh vực người mình, Kim Ngọc Nghiên lại khôn khéo, hắn vẫn bị hai người kia cự tuyệt.

Những phi tần có tên tuổi trong hậu cung chỉ có vài người, những người còn lại như Nghi Quý nhân tuy rằng cũng thuộc phe Hoàng Hậu nhưng ân sủng bình thường. Thuần Tần cũng vậy, nếu không có Tam a ca cũng không lên được Tần vị. Nhàn Tần trong khoảng thời gian này được sủng ái nhưng bên cạnh đã có Lý Ngọc. Xuống chút nữa hắn càng chướng mắt.

Sau đó không biết làm sao mà hắn nghĩ ra một cách, núi không theo ta, ta liền dời núi, hắn tính toán trước tiên tìm một người đẹp thoả mãn chính mình, chờ đến lúc đó lại đưa người tới chỗ Hoàng Hậu hoặc đám người Cao Phi làm việc.

Hắn còn rất có tự tin, tuy rằng Hoàng Hậu luyến tiếc Liên Tâm, nhưng trợ lực đưa tới cửa không có lý nào lại không cần, đây không phải tốt sao, vừa lúc Tố Luyện hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu rời đi, vị trí đại cung nữ đang để trống.



Thế là hắn từ trong đám tiểu cung nữ không có căn cơ chọn một người, một bên lấy muội muội cũng đang làm trong cung của người ta ra uy hiếp, một bên hứa hẹn có cơ hội sẽ tìm cho nàng một chỗ tốt, vừa đe doạ vừa dụ dỗ, sau đó lại đi xin Hoàng Thượng tứ hôn.

Hoằng Lịch nghe Vương Khâm nói hai bên đều tình nguyện, cũng không từ chối, liền tứ hôn cho bọn họ.

Chân Hoàn cười ha hả, đúng thật là không bận tâm đến cung quy dù chỉ một chút, trước kia Tô Bồi Thịnh và Thôi Cẩn Tịch là lén lút ở bên nhau. Tô Bồi Thịnh là thái giám hầu hạ Hoàng Đế nhiều năm, địa vị cao nhất trong đám thái giám, nhưng chỉ vì đánh rơi túi tiền do cung nữ làm cho, liền nhanh chóng bị đưa vào Thận Hình Ti.

Nếu không nhờ nhiều năm tình nghĩa, lại thêm lúc ấy Thôi Cẩn Tịch là chưởng sự cô cô của Hi Quý phi, người đang được Hoàng Thượng sủng ái nhất, thì Tô Bồi Thịnh đã mất mạng rồi.

Nhưng Vương Khâm với Hoằng Lịch thì có tình nghĩa gì? Chân Hoàn cảm thấy có đôi khi hắn còn không hiểu thánh tâm bằng Lý Ngọc nữa, vậy mà không chỉ việc tìm cung nữ không bị phạt, Hoằng Lịch còn quang minh chính đại tứ hôn cho hắn ta.

Đầu hắn bị lừa đá rồi à?

Chân Hoàn nghĩ nghĩ, phân phó thái giám tiếp tục giám sát Vương Khâm, rồi lén đưa cung nữ kia mang đến Từ Ninh Cung.

——

Thừa dịp đêm tối, cung nữ kia bị đưa đến Từ Ninh Cung, nàng ấy họ Sở, tên Hòa Uyển, lớn lên xinh đẹp, có vẻ là một người dịu dàng.

Khi Chân Hoàn hỏi chuyện nàng và Vương Khâm sắp thành hôn, Hòa Uyển cười rất miễn cưỡng, Chân Hoàn liền biết hơn phân nửa là bị vừa đe dọa vừa dụ dỗ, là bị ép buộc.

Nàng lại ghê tởm Vương Khâm thêm ba phần, nếu như hắn tìm một người cam tâm tình nguyện muốn mượn sức hắn ta để leo lên, nàng sẽ không xen vào. Nhưng Vương Khâm này không quan tâm người ta có đồng ý hay không, lấy người nhà người ta ra uy hiếp, khiến đối phương không thể không nghe lời, vậy sao nàng có thể trơ mắt mà nhìn được.

Nàng thở dài một hơi, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Ngươi không cần sợ, chỉ cần nói thật cho ai gia biết, nếu ngươi không muốn, ai gia sẽ cứu ngươi."

Hòa Uyển nghe được lời này, trong ánh mắt sáng lên vẻ ngạc nhiên lẫn vui sướng, nhưng lại nhanh chóng vụt tắt.

"Hôn sự của nô tỳ và Vương Khâm là Hoàng Thượng ban cho, nếu nô tỳ nói không muốn đó là kháng chỉ bất tuân."

"Ai gia có biện pháp giải quyết, ngươi chỉ cần nói chính mình có tình nguyện hay không là được."

Hòa Uyển liền rơi nước mắt nói nàng không muốn, chỉ là bị cưỡng ép, không biết nhờ ai cứu giúp.

Chân Hoàn kêu Phúc Già lấy khăn lau nước mắt cho Hòa Uyển, an ủi nàng sẽ giải quyết Vương Khâm trước ngày thành hôn, mới tiễn được Hoà Uyển đang ngàn ân vạn tạ rời đi.

Tên Vương Khâm này dám làm ra chuyện bức ép người khác như vậy, nàng không có khả năng mặc kệ, hơn nữa phải nhanh chóng giải quyết chuyện này trước ngày thành hôn, nếu không đừng nói thanh danh Hoà Uyển, với bộ dạng cấp bách muốn tìm nữ nhân của Vương Khâm, nói không chừng đã nghĩ đủ cách tra tấn nàng ấy.

Hôn sự này là Hoằng Lịch tứ hôn, với tính cách sĩ diện đến c.h.ế.t của hắn nhất định sẽ không vì lời nói của một cung nữ mà thu hồi mệnh lệnh đã ban, còn có khả năng khiến Hoà Uyển bị liên luỵ, vậy chỉ còn cách giải quyết Vương Khâm.

Chân Hoàn suy tư thật lâu, sau đó lặng lẽ thì thầm vài câu với Phúc Già.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv